Chương 1926 Thi thể nữ không đầu thần bí
Hai giờ sáng, trong khách sạnĐể đảm bảo an toàn, Tiêu Hàng cố ý đổi phòng với Triệu Ngọc.
Ngoài ra, để bảo đảm an toàn cho Triệu Ngọc, cả đặc công phía Trung và Hàn đã canh phòng khách sạn hết sức nghiêm ngặt, tăng cấp bậc an toàn lên tới mức cao nhất.
Cho dù an toàn như vậy nhưng sao Triệu Ngọc có thể ngủ ngon được?
Giờ phút này, hắn nằm úp sấp trên chiếc giường mềm mại, không ngừng xem di động.
“Sao vẫn chưa thấy gì cả?”
Hắn không ngừng lẩm bẩm, trước đó Miêu Khôn không tiện gửi phương thức liên lạc cho hắn ngay, nhưng mãi đến lúc này vẫn chưa thấy động tĩnh gì.
Haiz…
Cha vợ à, lần này cha lại chơi chiêu gì nữa vậy?
Vì sao bị người ta tấn công nhưng lại không chịu liên lạc với tổng bộ chứ?
Bản thân cha thì đột nhiên bỏ chạy đến Anh, lỡ như… Chậc chậc…
Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc lại bật điện thoại di động lên, nhìn kỹ bức ảnh chụp thi thể nữ không đầu, trong trí nhớ của hắn thì những người phụ nữ hắn từng gặp, từng qua lại có dáng người đẹp như vậy, sợ là chỉ có hai người, một là em vợ Đinh Lam của mình, một chính là người mình từng gặp trên đảo Kỳ Tích – Tịch Mộng Na!
Trước đó, được Tiêu Hàng nhắc nhở, cuối cùng Triệu Ngọc cũng nghĩ tới chuyện này, nếu thi thể nữ không đầu đó không phải Đinh Lam thì có khi nào lại là Tịch Mộng Na hay không?
Chiều cao cân nặng và các đặc điểm ngoại hình khác của Tịch Mộng Na không khác Đinh Lam bao nhiêu, tuy cô ta lớn lên ở nước Mỹ nhưng lại là một cô gái Hoa kiều mang cốt cách của phụ nữ Đông Phương…
Hơn nữa bởi vì cô ta lớn lên ở nước ngoài cho nên kho số liệu trong nước đương nhiên không thể nào có thông tin của cô ta rồi đúng không?
Nhưng mà… Nếu như thi thể đó thật sự là Tịch Mộng Na thì có vẻ như mọi chuyện trở nên vô lý rồi.
Bởi vì, đến bây giờ mình vẫn cho rằng kẻ địch đã bày cái bẫy dụ hắn đến Hàn Quốc là đám người Tịch Mộng Na, nhưng nếu như ngay cả bản thân cô ta cũng đã chết thì hình như có vẻ không hợp logic thì phải?
Mặt khác, Tịch Mộng Na không phải người tự do, cô ta vẫn đang bị giam giữ trong một cơ quan tình báo của Anh! Nếu như cô ta đã vượt ngục, hoặc là bị người khác cứu thoát, hoặc là bị giết chết thì chắc chắn đoàn người Miêu Khôn phải biết từ lâu mới đúng?
Như vậy…
Triệu Ngọc có lối suy nghĩ nhảy vọt nên nhanh chóng nghĩ đến một khả năng khác, đó chính là mình từng gặp một cô Tịch Mộng Na khác trong ngôi nhà tội ác ở Tây Sahara!
Dựa theo tin tức của Đinh Lam, cô Tịch Mộng Na giả này hẳn là chị em của cô Tịch Mộng Na thật, tên của cô ta là Tina. Hai người không phải chị em song sinh nhưng còn giống nhau hơn cả song sinh!
Như vậy… có khi nào thi thể nữ không đầu kia là cô gái tên Tina này không?
Có khả năng đó không?
Triệu Ngọc nghiêm túc suy nghĩ, cố gắng nhớ lại, nhưng hắn chỉ gặp mặt cô ta một thời gian rất ngắn nên không có cách nào xác nhận đặc điểm cụ thể của cô ta.
Giống như Tịch Mộng Na, nếu thi thể nữ kia là Tina thì cũng không thể giải thích được vì sao hung thủ muốn giết cô ta?
Chẳng lẽ… Xảy ra nội chiến rồi?
Hay là bản thân cô ta chỉ là một con rối vô dụng?
Xem ra…
Triệu Ngọc không thể không tỉnh táo suy nghĩ, trước khi xác định thân phận của thi thể nữ kia thì mình không được suy đoán lung tung, nếu không thì rất có khả năng sẽ ảnh hưởng đến phương hướng điều tra, dẫn đến quyết định sai lầm!
Lỡ như thi thể nữ chỉ là một nạn nhân bị hung thủ tìm đại, dùng để che mắt mình thì sao?
Đúng, vào lúc quan trọng như thế này, tuyệt đối không thể suy đoán lung tung.
Chậc chậc…
Triệu Ngọc bất giác lại bật điện thoại di động lên kiểm tra, nhưng vẫn không có bất kỳ tin nhắn nào của Miêu Khôn.
Phải biết rằng Miêu Khôn đang kiểm tra tung tích của Tịch Mộng Na với phía Anh, Triệu Ngọc vừa lo lắng cho an nguy của Miêu Khôn, vừa hy vọng có thể nhanh chóng có tin tức chính xác về Tịch Mộng Na.
Nhưng mà… Đã trễ thế này rồi, nếu giờ này mà còn chưa gọi điện thoại đến, xem ra… Chậc chậc…
Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc mở cuốn sổ của mình ra, bắt đầu sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu, ghi lại những manh mối vốn khá ít ỏi mà mình đang nắm giữ trước mắt.
Hắn chia vụ án trước mắt mình thành hai phần lớn, một phần là về vụ án bắt chước giết người ở Hàn Quốc, phần còn lại là quốc tế.
Phần bắt chước giết người là chỉ ba vụ án bao gồm vụ án chặt tay, vụ án ác ma và vụ án thi thể nữ không đầu.
Triệu Ngọc cho rằng ba vụ án này mới chỉ là mở đầu, tuy mình đã đến Hàn Quốc, nhảy vào trong cạm bẫy của bọn chúng nhưng chuyện này không đồng nghĩa với việc vụ án bắt chước giết người đã kết thúc.
Sau này rất có khả năng sẽ xuất hiện nhiều vụ án bắt chước hơn, dù sao… mình đã phá rất nhiều vụ án lớn huyền bí rồi!
Còn bộ phận quốc tế, là chỉ những nhà thám tử đột nhiên mất tích này!
Lee Bon Seong, Jacob, Yusuf, Juliet, Sevan Barker, những người này đều là những kẻ khôn khéo thành tinh, không có ai là hạng đầu đường xó chợ, muốn tiền có tiền, muốn thế lực có thế lực, ai có bản lĩnh lớn đến mức khiến bọn họ mất tích tập thể vậy?
Hay là trong những người này, có ai đó làm phản?
So với vụ án này, chuyện kia rõ ràng càng đáng sợ hơn, chuyện này đủ để chứng minh kẻ địch thần bí có thực lực vô cùng mạnh mẽ!
Bởi vậy, nếu Triệu Ngọc muốn điều tra rõ chân tướng mọi chuyện thì nhất định phải ra tay từ cả hai phần này, không thể thiếu thứ nào.
Đương nhiên, ngoại trừ hai bộ phận này ra thì điều khiến Triệu Ngọc lo lắng nhất vẫn là sự an nguy của em vợ Đinh Lam, bởi vì vụ án thi thể nữ không đầu tại Hàn Quốc này nhìn kiểu gì cũng giống một đòn cảnh cáo dành cho mình!
Cảnh cáo mình rằng Đinh Lam đang ở trong tay bọn chúng, cảnh cáo mình đừng có mà xằng bậy!
Chậc chậc…
Kẻ địch càng không có động tĩnh gì, Triệu Ngọc lại càng ngửi được mùi đậm đặc của gió tanh mưa máu.
Tích tích…
Ai ngờ, ngay trong lúc này, di động của Triệu Ngọc bỗng nhiên reo lên, làm hắn giật mình hoảng sợ.
⚝ ✽ ⚝
Triệu Ngọc vội bật điện thoại di động lên, vốn tưởng rằng là tin tức của cha vợ gửi đến, nhưng lấy ra xem mới biết là Tăng Khả, cậu ta gửi tin tức về vụ án hồi ký giết người: “Đội trưởng, bọn em đã thẩm vấn gia đình họ hàng của cô Nhiếp rồi, đúng là năm đó cô Nhiếp từng có một chiếc đồng hồ như vậy, cô Nhiếp làm việc tại quán karaoke, một cậu công tử có tiền đã tặng cái đồng hồ đó cho cô ấy, cô ấy thường xuyên lấy ra khoe, lúc mất tích cũng có đeo nó…”
“Bọn em cũng đã xác nhận với con gái và vợ trước của Đồ Cường rồi, cái đồng hồ đó đúng là quà sinh nhật mà Đồ Cường tặng cho con gái là Đồ Văn Lệ”
“Cho nên, sự hoài nghi của chúng ta có khả năng cao là chính xác, chiếc đồng hồ mà con gái Đồ Cường đeo rất có khả năng là của nạn nhân họ Nhiếp, bây giờ chỉ còn mỗi việc tìm ra chiếc đồng hồ này thôi…”
“Nhưng mà theo lời khai của Đồ Văn Lệ thì bởi vì sau này đồng hồ bị hỏng nên Đồ Văn Lệ chỉ đeo chưa tới nửa năm thì không mang nữa, cất ở trong nhà…”
“Tiếc là dù bọn em đã lục lọi nhà Đồ Cường rất kỹ nhưng không tìm được cái đồng hồ này…”
“Bà Tạ đang tích cực giúp bọn em tìm kiếm, có tin tức mới là em sẽ báo cáo cho anh ngay!”
“Đờ mờ nó!” Triệu Ngọc mắng một câu, nhỏ giọng than thở: “Chẳng phải cái đồng hồ đó rất đáng tiền à? Cứ tùy tiện vứt bỏ như thế ư?”
⚝ ✽ ⚝
Triệu Ngọc thất vọng nghĩ, nếu không tìm thấy đồng hồ thì rất có khả năng là nó đã bị Đồ Cường cất đi rồi.
Nếu như đồng hồ đã bị ông ta tiêu hủy thì chẳng khác gì mừng hụt…
Haiz…
Đúng là không thể tưởng tượng nổi, một vụ án hồi ký giết người thôi mà lại khó phá đến như vậy…
⚝ ✽ ⚝
Ngay lúc Triệu Ngọc thất vọng thì một thông báo bỗng nảy ra trong đầu, hắn chợt phát hiện Kỳ Ngộ mà mình mới mở được đã kết thúc.
Mở hệ thống ra nhìn thì thấy độ hoàn thành của quẻ “Khôn Khảm” lần này là 517%, nhận được mười món đạo cụ có cấp bậc khác nhau và hơn hai nghìn điểm Kỳ Ngộ.
Nhanh như vậy sao?
Triệu Ngọc ngẫm nghĩ một lúc, những quẻ “Khôn” mình từng gặp trước đây hình như hiếm khi kết thúc sớm như vậy.
Đây là ý gì?
Chẳng lẽ, cái gọi là sự kiện lớn đã kết thúc rồi à?
Lúc này đã qua ngày mới, có thể gieo một quẻ.
Triệu Ngọc biết rõ bản tính của hệ thống, biết nó luôn luôn gây bất ngờ, cho nên hắn cũng chẳng muốn suy đoán gì nữa, dứt khoát nhấn vào nút gieo quẻ.
Kết quả, hắn lại thấy ba chữ to hiện ra giữa giao diện: “Càn Khôn – Khôn”!