← Quay lại trang sách

Chương 1927 Song Khôn

Ghê gớm nhỉ…Nhìn quẻ văn nghịch thiên này, Triệu Ngọc thật sự không biết phải nói cái gì cho phải!

Đậu xanh rau má nhà nó, không ngờ lại lập tức gieo được hai quẻ “Khôn”, sự kiện lớn bây giờ còn biết nhân đôi nữa à? Là đạn hạt nhân nổ mạnh hay là vũ trụ sụp đổ vậy?

Đại ca à, Triệu Ngọc yên lặng nói với hệ thống, em thật sự chịu anh rồi! Phục lắm lắm luôn!

Anh thật là biết chơi mà, từ lúc mới bắt đầu thì ông đây đã biết nhiệm vụ Hàn Quốc lần này chắc chắn là sấm sét cuồn cuộn, nhưng em không thể nào ngờ được anh chẳng những sắp xếp sấm sét cuồn cuộn cho ông đây mà đằng sau vẫn còn “Vạn Kiếp Bất Phục” nữa chứ?

Được, được lắm… anh giỏi lắm, anh giỏi lắm… Anh thì ghê gớm rồi, anh là điện thoại hiệu con trâu nhỏ – lợi hại đến vô hạn!

Thôi được rồi, thích thì chiều!

Ông đây cũng chẳng thèm đếm xỉa gì nữa, chẳng phải chỉ là hai quẻ “Khôn” thôi ư?

Làm sao?

Chẳng lẽ còn hành chết được tôi à?

Thực thiệt thòi cho anh nghĩ ra được chuyện này…

Triệu Ngọc bực tức suốt hai mươi phút, ân cần thăm hỏi tổ tông mười tám đời của hệ thống mấy lần.

Có điều, càu nhàu thì càu nhàu, nhưng sau khi nhận được cái quẻ thần nghịch thiên này, tâm trạng của Triệu Ngọc đã trở nên bình tĩnh hơn. Trước đó hắn còn lo lắng cái này lo lắng cái kia, nhưng bây giờ thì không lo lắng gì nữa rồi!

Bởi vì, hắn biết là chuyện nên tới thì sớm muộn gì cũng sẽ tới, mình lo lắng cũng không có tác dụng gì.

Dù sao đi nữa, bất luận là mở được quẻ văn nghịch thiên tới cỡ nào, chưa tìm được Đinh Lam thì hắn quyết không đi!

Hắn không đi, bất kể thế nào cũng phải đối mặt với tất cả mọi chuyện!

Ngược lại thì Triệu Ngọc đã thấy được cơ hội lớn thông qua quẻ thần nghịch thiên này.

Không nói xa đâu, đầu tiên cứ nói về điểm và đạo cụ đặt cược, có phải mình nên thừa dịp lúc mở được cái quẻ thần nghịch để kiếm một món hời lớn hay không?

Ví dụ như dùng một ngàn điểm Kỳ Ngộ đặt cược? Đạt độ hoàn thành 1000%?

Một khi mình thật sự hoàn thành nhiệm vụ, như vậy… Có phải mình có thể đạt tới cảnh giới tự do dùng điểm, sau này muốn dùng như thế nào thì cứ dùng như thế ấy?

Hoặc là liên tục thăng hệ thống lên vài cấp?

Triệu Ngọc đúng là rất lạc quan, đã gieo ra loại quẻ văn này rồi mà hắn còn nghĩ tới việc nhân cơ hội kiếm điểm ưu đãi.

Hắn mở công năng đặt cược điểm Kỳ Ngộ, ấn thẳng cái nút đại diện cho độ hoàn thành 1000%, trên giao diện nhanh chóng bắn ra số điểm Kỳ Ngộ cần đặt.

Kết quả, sau khi xem tỷ lệ đặt cược, Triệu Ngọc không nhịn được thất vọng, chỉ thấy trong khung đặt được cần tới 40000 điểm Kỳ Ngộ, tỷ lệ đặt cược chỉ có 1,78, nói cách khác, cho dù Triệu Ngọc có thắng được thì cùng lắm chỉ có thể kiếm được 30000 điểm Kỳ Ngộ mà thôi!

Nhưng mà đặt cược độ hoàn thành 1000% hiển nhiên có nguy hiểm rất lớn!

Lỡ như không đạt được thì xem như mất trắng 40000 điểm Kỳ Ngộ, Triệu Ngọc không thể chấp nhận nổi.

Vì vậy, hắn chỉ có thể lui lại một bước, xem xét tình huống đặt cược theo thứ tự từ 600% đến 900%, kết quả, tất cả đều không lời được bao nhiêu, hoặc là đầu vào rất cao, hoặc là lãi quá thấp, căn bản không đáng để cược.

Buồn bực thật, xem ra, công năng đặt cược điểm Kỳ Ngộ này sẽ nhanh chóng biến thành công năng vô dụng, chẳng còn thú vị nữa.

Cho nên, Triệu Ngọc xoa tay, đặt sự chú ý lên khung lựa chọn đạo cụ, lần này mình phải thừa dịp gặp phải thần quẻ nghịch thiên hiếm có này để kiếm vài món đạo cụ mới được.

Như vậy… Kiếm cái gì bây giờ?

Sau khi mở công năng đặt được đạo cụ, Triệu Ngọc xem xét sơ qua một lúc, nhanh chóng dừng mắt tại một đạo cụ có chữ màu đỏ đại diện cho đạo cụ cấp đặc biệt.

Tên của đạo cụ này là máy duy trì laser, trên phần thuyết minh viết, sau khi sử dụng đạo cụ này có thể thêm hiệu quả laser vào bất kỳ vật thể không có sự sống nào…

Nói cách khác, nếu như dùng đạo cụ này lên một thanh kiếm bình thường thì nó có thể biến thành kiếm laser như trong Star Wars rồi!

Gặp phải bất kỳ thứ gì cũng có thể thoải mái chém đứt à?

Có điều, trên bản thuyết minh cũng viết rất rõ ràng rằng loại đạo cụ này không có hiệu quả với những thứ có sự sống.

À…

Triệu Ngọc lập tức hiểu ra, kiếm laser thì được, nhưng mà lấy kiếm laser chặt người thì lại không được.

Được rồi, cứ chọn nó đi!

Tuy không thể đả thương người ta, nhưng vẫn là một thứ thần khí nghịch thiên dùng để “làm màu”.

Vì thế, Triệu Ngọc tiêu phí hơn 7000 điểm Kỳ Ngộ, chọn một máy duy trì laser, chỉ cần độ hoàn thành của lần này vượt qua 800% là kiếm được một cái.

Mặt khác, Triệu Ngọc vẫn sử dụng hơn 4000 điểm Kỳ Ngộ, tùy hứng chọn thêm một cái ống ngắm chuẩn vạn năng! Chỉ cần độ hoàn thành vượt qua 700% là hắn có thể đạt được nó…

Sau khi sử dụng hệ thống, Triệu Ngọc không nghĩ gì nữa, nằm xuống ngủ ngay.

Biết rõ sắp gặp phải chuyện lớn xưa nay chưa từng có, dù thế nào mình cũng phải lấy đủ tinh thần mới có thể ứng phó thật tốt!

Bởi vậy, Triệu Ngọc nghĩ thông suốt, không vò đầu vì những vụ án này nữa, nhắm mắt lại ép mình ngủ.

Nhưng mà chuyện đi ngủ này nói dễ hơn làm đấy!

Dù sao thì cũng sắp xảy ra chuyện lớn như vậy rồi, còn gieo ra một quẻ văn nghịch thiên như vậy, hắn mới vừa chìm vào giấc ngủ thì đã bắt đầu mơ thấy vô số cơn ác mộng, thực sự đếm không xuể…

Điều kỳ lạ nhất là hắn mơ thấy có một quả đạn đạo bắn thẳng vào khách sạn mà hắn đang ngủ, tất cả đều chìm vào biển lửa chỉ trong chớp mắt, dù mình muốn tỉnh lại nhưng không có cách nào tỉnh lại được…

⚝ ✽ ⚝

Sáng hôm sau, Triệu Ngọc bị tiếng đập cửa dồn dập đánh thức.

Không đợi hắn xuống giường, cửa đã bị người ta mở ra, chỉ thấy sếp Lê Tịnh mặc quần áo thể thao màu đen đột nhiên xuất hiện trong phòng của mình.

Không thể nào?

Triệu Ngọc mơ màng ngồi dậy, xoa xoa đôi mắt vài cái mới thấy rõ người trước mắt mình đúng là sếp Lê Tịnh!

Lê Tịnh vẫn giỏi giang như trước, nhìn thấy Triệu Ngọc cởi trần mà không thèm chớp mắt lấy một cái, ngồi thẳng xuống sofa trước mặt Triệu Ngọc.

Lúc này, Tiêu Hàng lập tức vào phòng, dùng một dụng cụ điện tử màu đen kiểm tra khắp căn phòng một lần, sau khi xác nhận không có vấn đề gì mới vỗ tay với Triệu Ngọc một cái rồi rời khỏi phòng.

“Sếp Lê, cô gầy rồi đấy” Triệu Ngọc không biết nên nói lời dạo đầu như thế nào: “Vẫn phải tăng cân một cách thích hợp mới được! Gầy quá cũng xấu lắm!”

“Triệu Ngọc” Lê Tịnh nói đầy ẩn ý: “Chúng ta đừng lãng phí thời gian nữa, Miêu Khôn lại mất tích rồi!”

“Cái gì?” Triệu Ngọc nhếch miệng, cảm thấy chữ “lại” mà Lê Tịnh dùng hết sức chuẩn xác.

“Sau sự kiện ở Maroc lần trước, chúng tôi có trang bị máy định vị cùng kiểu với Đinh Lam trên người ông ấy, nhưng mà đêm qua lúc đặc công của chúng ta tìm được cái máy định vị này thì không thấy ông ấy đâu nữa!”

“Không thấy đâu nữa?” Lúc này Triệu Ngọc mới định thần lại: “Các cô nhặt được máy định vị ở đâu vậy?”

“Một bốt điện thoại công cộng cạnh sông Thames” Lê Tịnh nói: “Trên máy định vị có máu, chúng tôi đã chứng minh đó là máu của Miêu Khôn!”

“Bốt điện thoại…” Triệu Ngọc vò đầu: “Nói cách khác, ngày hôm qua sau khi ông ấy nói chuyện điện thoại với tôi thì lập tức bị người ta bắt đi à? Đúng là…”

“Xem ra…” Lê Tịnh nhìn chằm chằm vào Triệu Ngọc, nói: “Anh có vẻ chẳng có gì là sốt ruột nhỉ, có phải là… anh biết ông ấy cố ý không? Là tự ông ấy tháo máy định vị xuống?”

“Này, cô có ý gì hả?” Triệu Ngọc nhận ra điều khác thường, lập tức đen mặt mà hỏi một câu: “Chắc là các cô không hoài nghi cha vợ của tôi phản bội như lần trước chứ?”

“Tôi chỉ đang trình bày sự thật thôi, chúng tôi đã phái người đến chỗ ở của ông ấy tại New Zealand rồi, ở đó không có dấu vết nào giống như là bị tấn công…” Lê Tịnh nói: “Nếu thật sự đã bị tấn công, lẽ ra sau khi ông ấy trốn ra ngoài thì phải báo cáo về tổng cục mới đúng! Triệu Ngọc, mau nói cho tôi biết, rốt cuộc ông ấy muốn làm gì vậy?”

“Chuyện gì thế này?” Triệu Ngọc buồn bực: “Rốt cuộc ông ấy định làm gì thì làm sao tôi biết được chứ? Ông ấy nói muốn đi London xem Tịch Mộng Na có còn bị giam giữ hay không, ngay cả bản ghi âm cuộc gọi mà tôi cũng cho các cô nghe rồi đấy…”

“Nói tới chuyện này” Lê Tịnh dừng một chút rồi nói: “Tôi còn một tin tức nữa muốn nói cho anh biết! Tịch Mộng Na đã – vượt ngục rồi!”