Chương 1928 Có nội gián?
Ực…Triệu Ngọc nuốt nước miếng một cái, vẻ mặt cực kỳ bất đắc dĩ.
“Bây giờ, chắc anh đã hiểu ý của tôi chứ?” Lê Tịnh xòe tay ra, nói: “Không phải tôi hoài nghi sếp Miêu mà là hoài nghi có thể ông ấy đã bị Tịch Mộng Na bắt đi rồi!”
“Bây giờ, chúng ta sắp phải đối mặt với người phụ nữ này!”
“Chờ chút đã” Triệu Ngọc vội hỏi: “Cô nói kỹ cho tôi nghe đã nào, chuyện Tịch Mộng Na vượt ngục là thế nào? Chắc không phải tại tôi xem phim điện ảnh quá nhiều đâu nhỉ?”
“Tình huống cụ thể thì tôi không rõ lắm” Lê Tịnh nói: “Một chuyện bất lực như vậy, phía bên kia chắc chắn không muốn có quá nhiều người biết!”
“Chúng tôi chỉ nghe ngóng được là phía nước Mỹ đưa ra thoả thuận dẫn độ, thương lượng với phía Anh xong hết rồi, nhưng mà sau khi giao người lại bất ngờ bị tấn công, Tịch Mộng Na bị một tên tội phạm thần bí cứu đi mất!”
“Phía nước Mỹ?” Triệu Ngọc không biết nhiều về mấy quy tắc quốc tế này: “Bọn họ muốn dẫn độ Tịch Mộng Na?”
“Dù sao thì Tịch Vĩ vốn có quốc tịch Mỹ, Tịch Mộng Na liên lụy đến rất nhiều tình báo quan trọng của tập đoàn Tịch Vĩ, cho nên chắc phía Mỹ muốn có được cô ta!” Lê Tịnh nói: “Nếu xảy ra ngoài ý muốn vào lúc giao người thì chắc chắn là có kẻ để lộ tin tức trước đó…”
“Lần này thì hay rồi, không thấy Đinh Lam đâu nữa, Miêu Khôn cũng mất tích, bây giờ Tịch Mộng Na lại vượt ngục…”
Triệu Ngọc âm thầm nhìn thoáng qua quẻ song Khôn biến dị của mình, trong lòng thầm nói, xem ra, những sự kiện lớn này có khả năng chỉ mới là bắt đầu thôi, chuyện ghê gớm hơn vẫn còn đợi ở phía sau!
“Bây giờ chúng ta không thể không liệt Tịch Mộng Na vào danh sách kẻ bị tình nghi cuối cùng” Lê Tịnh nói: “Chúng tôi đã hợp tác với cảnh sát Hàn Quốc, tiến hành theo dõi nghiêm ngặt những nhân viên khả nghi trong hệ thống cảnh sát…”
“Chờ đã” Triệu Ngọc nhớ tới chuyện gì, lại hỏi: “Cô có thể nói cho tôi biết cụ thể ngày Tịch Mộng Na được người ta cứu đi là ngày nào hay không?”
“Hai ngày trước” Lê Tịnh nói: “Buổi sáng hai ngày trước, chuyện xảy ra tại một công viên phía Tây thành phố London… Nghe nói hiện trường có cả vũ khí hạng nặng, tình hình cực kỳ rất là náo nhiệt…”
“Hai ngày trước… Chậc chậc…” Triệu Ngọc than thở một tiếng: “Vậy thì không đúng rồi…”
“Không đúng cái gì?” Phản ứng của Lê Tịnh không chậm, vừa mới hỏi xong thì đã đoán ra ý của Triệu Ngọc, cô ta mở to mắt hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ anh… cho rằng thi thể nữ là Tịch Mộng Na?”
Nhìn thấy Triệu Ngọc không phản bác, Lê Tịnh suy nghĩ thật kỹ, sau đó lắc đầu nói: “Không, chắc chắn không phải cô ta đâu, không có lý do gì cả!”
“Ai lại trăm phương nghìn kế cứu người ra ngoài rồi giết chết chứ?”
“Hơn nữa thời gian cũng không khớp!”
“Còn nữa, trên đời này, kẻ vừa có thâm thù đại hận với anh vừa có thực lực khổng lồ, sợ là chỉ có mình người phụ nữ này thôi nhỉ?”
Phải không?
Trong lòng Triệu Ngọc suy nghĩ một lúc, hình như câu nói này của Lê Tịnh đúng là không có điểm nào vô lý, đừng thấy mình ngày thường gây thù hằn rất nhiều, nhưng người có thực lực ghê gớm như vậy đúng là chỉ có mình Tịch Mộng Na mà thôi!
Nhưng nếu đúng là Tịch Mộng Na thì…
Chậc chậc…
Không biết vì sao, Triệu Ngọc vẫn cảm thấy kẻ địch mà hắn đối mặt lúc này không phải là người phụ nữ kia!
Bởi vì, lúc ở đảo Kỳ Tích, Triệu Ngọc từng tiếp xúc với Tịch Mộng Na, hắn nhận ra Tịch Mộng Na vốn không có tâm tư khó lường như Tịch Vĩ, dù sao thì cô ta vẫn còn rất trẻ!
Ngược lại, Tịch Mộng Na là một cô gái vô cùng tùy hứng, thích hành động theo cảm tính, chỉ thông qua việc cô ta vì kim cương mà phấn đấu quên mình, dám lặn vào trong biển sâu dày đặc cá mập là biết.
Cho nên, nếu kẻ địch nhằm vào mình bây giờ đúng là Tịch Mộng Na thì Triệu Ngọc cho rằng cô ta sẽ phải hành động trực tiếp hơn nữa, thô bạo hơn nữa chứ tuyệt đối không dùng loại thủ đoạn phiền toái như thế này!
Vừa bắt chước vụ án vừa chơi trò mất tích, cô ta chẳng những không có bản lĩnh lớn như vậy, cũng không rảnh rỗi đến thế!
“Sếp Lê” Triệu Ngọc suy nghĩ, lại hỏi: “Tin tình báo của chúng ta có chính xác không?”
“Cô thử nghĩ xem… Có khi nào Tịch Vĩ còn có tên đồng bọn ghê gớm nào đó hay không? Nhân vật kiểu như có tình cảm thân thiết với Tịch Vĩ, ví dụ như anh em kết nghĩa ấy, việc này là do một người như vậy gây ra?”
“Mục đích của hắn ta là muốn báo thù cho Tịch Vĩ?”
“Tịch Mộng Na vốn được hắn ta cứu thoát?”
“Có phải anh muốn nói phim cũng diễn như vậy hay không?” Lê Tịnh cạn lời nói: “Anh đừng quên, Lundy đã tốn rất nhiều sức lực để chèn ép tập đoàn của Tịch Vĩ, nếu thật sự có một người như vậy thì chỉ sợ đâu dễ dàng sụp đổ đến thế?”
“Ừm…” Triệu Ngọc nghĩ lại, nghi ngờ nói: “Vậy có khi nào là Lundy làm không? Bắt Tịch Mộng Na là vì khiến Tịch Vĩ đoạn tử tuyệt tôn? Báo thù cho việc mình bị nhốt?”
“Anh đừng đoán mò nữa” Lê Tịnh lắc đầu: “Nghe nói, phía Mỹ tích cực muốn dẫn độ Tịch Mộng Na như vậy là do Lundy có hành động ngầm, những lợi ích mà bên Anh có được là do ông ta đào túi ra trả đó”
“À… Thì ra là thế” Triệu Ngọc thất vọng: “Xem ra, đúng là không phải ông ta rồi, nào có chuyện mình tự cướp mình chứ?”
“Hơn nữa, dù gì chúng ta cũng là ân nhân cứu mạng của Lundy mà, ông ta sẽ không lấy oán trả ơn đâu nhỉ?”
“Hơn nữa… Ông ta cũng đâu có thù hận gì với mấy thám tử đã mất tích đâu?”
“Triệu Ngọc” Lê Tịnh nghiêm mặt nói: “Mới sáng tinh mơ mà tôi đã lật anh ra khỏi ổ chăn là vì tôi muốn hỏi anh xem rốt cuộc Miêu Khôn có đặc biệt nhắc anh chuyện gì hay không?”
“Hai người… hẳn là không gạt chúng tôi chuyện gì đấy chứ?”
“Cô nói đùa gì vậy?” Triệu Ngọc vỗ vỗ vào ngực nói: “Đều đã đến lúc nào rồi, hai chúng tôi sao dám nghịch lửa chứ? Hửm? Cô nói như vậy là có ý gì? Cô còn dám nói cô không nghi ngờ cha vợ của tôi à?”
“Triệu Ngọc” Lê Tịnh nghiêm mặt lên nói: “Anh cần tôi nói trắng ra à? Máy định vị mà chúng tôi đưa cho các đặc công đều là tuyệt mật, chỉ dụng cụ đặc biệt mới có thể tìm thấy!”
“Đinh Lam và Miêu Khôn đều đã mất tích, anh nói xem, chuyện này có nghĩa là gì?”
“Không thể nào?” Cuối cùng Triệu Ngọc cũng hiểu ra: “Ý cô là? Trong chúng ta… có nội gián? Tiêu Hàng nhà cô đâu nói như thế!”
“Chuyện này không phải việc nhỏ” Lê Tịnh thì thầm: “Nếu thật sự xảy ra vấn đề thì tất cả các đặc công đang sử dụng máy định vị của chúng ta đều có khả năng bị bại lộ!”
“Cái gì! Nghiêm trọng đến thế sao?” Triệu Ngọc nuốt nước miếng: “Vậy… Vậy chẳng phải là họ biến thành bia ngắm sống rồi à? Sao không mau chóng điều người về đi? Hoặc là… rửa sạch nội bộ?”
“Chuyện này không cần anh lo” Lê Tịnh dặn dò: “Anh chỉ cần biết tình thế bây giờ nghiêm trọng đến độ nào thôi, nếu anh biết chuyện gì thì nhất định phải nói cho tôi biết!”
“Ừm, được, nhất định, nhất định mà…” Triệu Ngọc đờ đẫn gật đầu, hết sức lo lắng.
“Đúng rồi” Lê Tịnh lại dặn dò: “Hôm nay có một hội nghị quan trọng, quan to của bên phía Hàn Quốc và Tổng cục Hình sự bên ta đều phái người tham gia, đến lúc đó bọn họ sẽ đề cao cấp bậc cảnh giác, toàn lực phối hợp chúng ta truy nã tội phạm”
“Anh nhớ cho kỹ, lúc họp phải nói ít thôi, những chuyện xã giao của phía chính phủ này cứ giao cho tôi xử lý…”
Nói xong, không đợi Triệu Ngọc đáp lại, Lê Tịnh đã đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Tao siết chết mày chứ đậu xanh rau má…
Triệu Ngọc ôm cái đầu mơ mơ màng màng của mình mà chửi đổng, quẻ song Khôn biến dị đúng là rất ghê gớm, mới vừa bắt đầu thôi mà đã xảy ra vô số sự kiện lớn, nhiều đến mức đếm không xuể rồi…
Cứ theo đà này thì tình thế sẽ phát triển đến mức nào đây?
Kẻ địch mạnh mẽ bí ấn này… rốt cuộc là ai?