Chương 1929 Anh Đào lập công
Mười giờ sáng, hội nghị được cử hành đúng thời gianTuy quy cách cao nhưng tất cả đều làm theo thông lệ từ trước đến giờ. Đối với Triệu Ngọc thì cuộc họp này chẳng có chút ý nghĩa thực tế nào cả.
Trong hội nghị, sếp Lê Tịnh dùng tiếng Hàn rành rọt bày tỏ lập trường một cách hình thức hóa, Triệu Ngọc nghe không hiểu câu nào cũng chẳng muốn lãng phí một cái máy phiên dịch.
“Triệu Ngọc” Phía trước thì đang họp, còn bên dưới thì Tiêu Hàng nhỏ giọng trò chuyện với Triệu Ngọc: “Để ngừa xảy ra chuyện ngoài ý muốn cho nên chúng tôi đã phái người lấy ADN của thi thể nữ không đầu đi đàm phán với bên nước Anh rồi, để bọn họ so sánh số liệu với Tịch Vĩ và Tịch Mộng Na, chỉ cần có kết quả thì chúng ta sẽ nắm chắc hơn!”
“Ừm…” Triệu Ngọc hạ thấp giọng hỏi: “Khi nào hội nghị kết thúc vậy? Tôi đang chờ để đi xem hiện trường vụ án đấy!”
“Anh đừng sốt ruột. Sắp xong rồi, sắp xong rồi…” Tiêu Hàng hơi khựng lại một chút rồi mới nói tiếp: “Hôm nay, cấp trên lại tăng cường thêm một đội nhân viên cho chúng ta, nếu anh có cần gì cứ nói thẳng với tôi là được”
“Ừ…”
Triệu Ngọc gật đầu nhìn đồng hồ đeo tay, lại nhìn toàn cảnh cuộc họp trước mặt. Cho dù là nhân viên bên phía Trung Quốc hay Hàn Quốc thì gương mặt đều nghiêm túc, bầu không khí cũng căng lên như dây đàn vậy.
Như Lê Tịnh nói lúc trước, bên phía Hàn Quốc đã cân nhắc tới việc nâng cao phòng bị, tăng cường tuần tra và lục soát. Dưới tình huống đó, nếu kẻ địch muốn hành động thì sẽ gặp phải rất nhiều khó khăn.
Nhưng mà… Quẻ song Khôn biến dị của mình lại không phải trò đùa, cho nên Triệu Ngọc thật sự rất lo lắng có khi nào sẽ xảy ra một sự kiện nguy hiểm với quy mô lớn hay không?
Ù ù… Ù ù…
Nhưng không ngờ vào đúng lúc này thì điện thoại di động của Triệu Ngọc lại bỗng nhiên rung lên, có người gọi điện cho hắn.
Triệu Ngọc vội vàng rời khỏi phòng họp nghe máy, còn Tiêu Hàng vốn có trách nhiệm bảo vệ Triệu Ngọc cũng đi theo sát bên cạnh hắn, không rời nửa bước.
“A lô” Sau khi điện thoại được nối máy lại bất chợt truyền tới tiếng nói đầy hưng phấn của Thôi Lệ Châu: “Sếp ơi, sếp ơi, phá rồi, phá rồi! Cuối cùng vụ án hồi ký giết người cũng có thể kết án rồi, ha ha ha…”
Triệu Ngọc nghe thấy tiếng cười hô hố kinh điển mà Tiểu Thôi học theo mình thì cảm thấy không hiểu nổi, bèn hỏi: “Nói vậy là cô cậu đã tìm được đồng hồ rồi hả?”
“Không, chúng tôi chưa tìm được đồng hồ…” Thôi Lệ Châu nói: “Nhưng mà tôi đã học được tinh hoa của anh. Tôi tìm người làm một cái giả để đi dọa Đồ Cường, anh đoán xem kết quả sẽ thế nào? Đồ Cường vừa nhìn thấy đồng hồ đã lập tức quỳ xuống rồi!”
“…” Mặt Triệu Ngọc sa sầm lại: “Tiểu Thôi, chắc cô đang nói giỡn với tôi đúng không? Triệu Ngọc tôi làm người chính trực, ngay thẳng sao lại làm ra loại chuyện hèn hạ đó được? Tôi phải nói thế nào thì cô mới nghe hả? Cô làm như vậy là không được, một khi bị người ta chọc thủng thì tất cả lời khai đều sẽ không có hiệu quả nữa, có biết không? Vả lại đồ giả cũng có nghĩa là chúng ta vẫn không tìm ra được chứng cứ mà? Cô làm như vậy đã trái với tôn chỉ của thần thám Triệu này rồi…”
“Ôi trời ơi… Tôi xin anh đó sếp, tôi nổi hết cả da gà lên rồi đây này” Thôi Lệ Châu vô cùng khinh bỉ: “Nếu anh là người ngay thẳng chính trực thì heo nái cũng có thể lái hàng không mẫu hạm rồi!”
“Fuck!” Giờ Triệu Ngọc mới biết được Thôi Lệ Châu chỉ đang nói đùa với mình mà thôi! Thế là hắn liền mắng: “Cái con bé này, đã tới lúc nào rồi mà còn đùa giỡn với tôi hả? Nói mau, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Được, được, được” Thôi Lệ Châu vội vàng báo cáo tình huống hiện tại: “Thật ra đúng là chúng tôi có làm giả đồng hồ, nhưng đây chỉ là kế hoạch mà tôi với chị Ngô bàn với nhau thôi.
Chúng tôi muốn dựa vào phản ứng sau khi Đồ Cường nhìn thấy đồng hồ để phán đoán… Để xem cái đồng hồ này có khiến Đồ Cường lo lắng không, rồi từ đó mới dễ dàng suy đoán là có nên tiếp tục tìm kiếm cái đồng hồ kia không! Nhưng mà…” Thôi Lệ Châu đổi giọng: “Chúng tôi còn chưa kịp ra tay thì anh Đào vĩ đại của chúng ta đã kết thúc vụ án luôn rồi!”
“Cái gì? Nhiễm Đào?” Triệu Ngọc bất ngờ: “Nhiễm Đào kết thúc vụ án rồi? Cậu ta… Cậu ta tìm được đồng hồ à?”
“Không phải” Thôi Lệ Châu nói: “Đồng hồ mất thật rồi, nhưng anh Đào lại tìm được một món đồ càng đáng tin hơn!”
“Hả?” Triệu Ngọc hưng phấn: “Là thứ gì?”
“Anh Đào là người ngốc hưởng phúc đó!” Thôi Lệ Châu hơi có vẻ ganh tị, nói: “Không phải anh ấy được phân công tới căn biệt thự trước kia của Đồ Cường để tìm chứng cứ à? Nhưng Đồ Cường nợ nần nên đã bán căn biệt thự đó cho người khác rồi. Sau khi anh Đào nói rõ tình huống với chủ nhà đó thì người ta lập tức đưa cho anh Đào một cái hộp sắt nhỏ! Họ nói là… con của họ đào được hộp sắt trong sân nhà, trong đó toàn là đồ của phụ nữ như kẹp tóc, ghim cài áo, còn có dây chuyền…. Do là vỏ hộp bánh bích quy nên chủ nhà chỉ nghĩ rằng những thứ đó là đồ mà cô bé nào trước đây cất giữ thôi, nên họ vẫn luôn cất trong gara của nhà họ…”
“Anh Đào còn nói khoa trương rằng lúc anh ấy vừa nhận được cái hộp kia, còn chưa kịp nhìn kỹ đã ngửi thấy có mùi máu tanh rồi… Sau đó” Thôi Lệ Châu kể lại: “Chúng tôi lấy đồ vật trong hộp đi so sánh đối chiếu với hình ảnh người bị hại trong hồi ký giết người kia. Mặc dù chỉ có một thứ khớp thôi nhưng chúng tôi có thể khẳng định những đồ vật đựng trong hộp đều là của những người bị hại kia…”
“Mẹ kiếp” Triệu Ngọc trừng to hai mắt: “Không ngờ Đồ Cường còn có sở thích này. Thảo nào ông ta lại mạo hiểm thôi miên Nông Chí Phát để che giấu tai mắt! Thì ra là sợ sự thật vẫn còn ở nhà ông ta!”
“Trương Bồi Bồi đang làm xét nghiệm, chắc chẳng bao lâu nữa là có kết quả thôi” Thôi Lệ Châu nói: “Một khi thông tin khớp với nhau thì Đồ Cường sẽ hết đường chối cãi ngay!”
“Tốt lắm!” Triệu Ngọc hài lòng gật đầu: “Khi nào có kết quả thì phải lập tức báo cho tôi biết đấy!”
“Được, vậy thì…” Thôi Lệ Châu quan tâm hỏi một câu: “Bên anh thế nào rồi? Có thuận lợi không? Anh đã đắc tội với nhiều người như vậy thì nhất định phải cẩn thận đấy!”
“Ừ, cô yên tâm đi!” Triệu Ngọc cười nói: “Dám chọc tới sếp nhà cô thì sẽ không có kết cục gì tốt đâu! Cúp nhé…”
“Haiz..” Triệu Ngọc vừa mới buông điện thoại xuống thì tiếng nói đầy thất vọng của Tiêu Hàng đã vang lên bên cạnh: “Thì ra là vụ án bên Diệu Danh. Tôi cứ tưởng là bên Miêu Khôn có tin tức gì mới chứ! Cũng không biết sếp Miêu của chúng ta bị người ta bắt cóc thật hay lại đang giở trò trâu bò gì đây…”
Tiêu Hàng vừa nói xong thì cửa phòng họp bị đẩy ra, chứng tỏ hội nghị đã kết thúc rồi.
Sau đó, được Park Hyun Hwa và Lee Jin Ju hướng dẫn, Triệu Ngọc và Tiêu Hàng triển khai công tác điều tra.
Đầu tiên, bọn họ lần lượt đi tới hiện trường phát hiện ba vụ án mạng.
Kết quả sau khi quan sát hiện trường thì Triệu Ngọc lại cảm thấy khó mà phá án được vì có rất ít manh mối ở hiện trường, camera theo dõi cũng ít ỏi.
Sau đó, họ lại cùng đi tới bệnh viện để gặp người bị hại của vụ án chặt tay.
Người bị hại này là giám đốc điều hành Tập đoàn Giang Vũ, phụ trách quản lý công việc ở Hàn Quốc nhiều năm, có mua bất động sản ở Hàn Quốc.
Những chuyện bà ta gặp phải giống y hệt người bị hại thứ ba trong vụ án chặt tay. Buổi chiều hôm đó sau khi tan tầm, bà ta đến bãi đỗ xe, khi bước vào buồng lái thì bị ai đó bịt mũi miệng rồi hôn mê.
Đợi tới khi bà ta tỉnh lại thì trời đã sáng, xe hơi đỗ lại ở ven đường nào đó, còn tay phải của bà ta thì đã không còn thấy đâu nữa!
Bị chém đứt cánh tay, còn bị trói lại.
Dựa vào kết quả xét nghiệm cho thấy trong cơ thể bà ta bị chích thuốc mê giống loại thuốc mà Lý Đan đã sử dụng trong vụ án chặt tay của Trung Quốc.
Không ai có thể chấp nhận được việc mình vô duyên vô cớ lại bị mất một cánh tay cho nên trong lúc hỏi chuyện thì người bị hại rất kích động, mới hỏi được một lúc đã bị gián đoạn…