Chương 1930 Giống như có thần linh giúp đỡ
Tám giờ tối, trong phòng làm việc của Sở Cảnh sát Thủ đô SeoulTriệu Ngọc bắt đầu ghi chép thêm tài liệu mới lên bảng trắng theo thói quen.
Chính vì cái gọi là phá án vô biên giới cho nên trong Sở Cảnh sát Thủ đô Seoul cũng có sẵn bảng trắng.
Nhưng không mang theo đội của mình nên khi nhìn thấy khắp phòng đều là nhân viên cảnh sát Hàn Quốc, Triệu Ngọc vẫn cảm thấy không được tự nhiên.
Tuy các cảnh sát Hàn Quốc có thái độ làm việc tích cực, đối xử với người khác lại hòa nhã, đều là người do phía Hàn Quốc phái tới giúp đỡ Triệu Ngọc.
Nhưng nói thế nào thì Triệu Ngọc vẫn không quen thân với bọn họ, cũng không có thời gian làm quen cho nên đến tận bây giờ vẫn chưa sắp xếp nhiệm vụ cho bọn họ.
Sau khi thêm tài liệu lên bảng, Triệu Ngọc bắt đầu bắt đầu nhìn lên bảng trắng và suy nghĩ vụ án.
Mà những cảnh sát đang rảnh rỗi đều trừng mắt nhìn Triệu Ngọc, khiến bầu không khí khá lúng túng.
Nhưng Triệu Ngọc nổi tiếng mặt dày nên không có tâm tư đâu mà quan tâm đến bọn họ, chẳng bao lâu đã chìm vào trong suy nghĩ của bản thân rồi.
Nói thật thì Triệu Ngọc cảm thấy chuyện trước mắt rất bất ngờ. Bởi vì nếu như vậy thì có vẻ mọi chuyện khá bình thản hơn quẻ bói biến dị song Khôn của hắn nhiều.
Hắn cứ tưởng kẻ địch bí ẩn đó sẽ có hành động gì mới vào hôm nay. Nhưng cả ngày nay hắn chỉ điều tra vụ án thôi chứ không hề xảy ra chuyện gì đáng kinh ngạc cả.
Hắn không biết kẻ địch còn đang chờ đợi thời cơ, hay là bọn họ đã để lại manh mối cho mình từ trước rồi mà mình chưa phát hiện ra thôi?
Vì vậy, Triệu Ngọc lại kiểm tra và sàng lọc lại toàn bộ chi tiết của vụ án thêm lần nữa, muốn phát hiện ra điều gì trong đó…
Nhưng không ngờ, cuộc điều tra bên này còn chưa có tiến triển thì bên tổ điều tra đặc biệt đã hát vang khúc khải hoàn rồi!
Ngay tại lúc Triệu Ngọc đang suy nghĩ vụ án thì Thôi Lệ Châu đã gọi điện thoại cho hắn.
“Sếp ơi, đã có kết quả xét nghiệm rồi!” Thôi Lệ Châu khó nén được hưng phấn: “Trong hộp bánh bích quy thật sự có vết máu, qua xét nghiệm cho thấy vết máu đó không phải của cùng một người, chúng tôi đang đối chiếu với kho dữ liệu người mất tích”
“Đối chiếu với kho dữ liệu?” Triệu Ngọc vội hỏi: “Không phải chúng ta đã xác định được năm vụ án mạng rồi à? Sao không đem đi đối chiếu với ADN của năm người bị hại này trước đi?”
“Anh đừng nóng ruột, chúng tôi đã so rồi” Thôi Lệ Châu trả lời: “Vết máu không khớp với năm người này, không phải họ đâu!”
“À…” Triệu Ngọc thất vọng.
“Nhưng mà” Không ngờ Thôi Lệ Châu lại đổi giọng: “Dựa vào kết quả đối chiếu giữa mô da với những người khác, chúng tôi đã xác nhận được trên mấy món đồ trong đó có thông tin giống như đúc với người bị hại mà mình đã xác nhận trong vụ án hồi ký giết người! Cũng có nghĩa là chúng ta đã có thể chứng minh mấy thứ kia thuộc về người bị hại trong hồi ký giết người rồi!”
“Ồ?” Triệu Ngọc toét miệng: “Vậy mà thằng nhóc… À, cô nhóc nhà cô lại không nói sớm!”
“Còn nữa nhé!” Thôi Lệ Châu cười nói: “Chúng tôi còn lấy dược dấu vân tay và thông tin của Đồ Cường trong hộp bánh bích quy nữa đấy. Bây giờ chúng ta đã có thể ngả bài với Đồ Cường được rồi!”
“Tốt, quá tốt rồi!” Triệu Ngọc nói: “Vậy mau đi đi! Xem tên Đồ Cường đó còn có gì để nói nữa?”
“Anh đừng sốt ruột, tôi còn chưa nói hết mà!” Thôi Lệ Châu lại nói tiếp: “Anh Đào đúng là ngày càng lên tay rồi, sau khi tìm được hộp bánh bích quy, anh ấy đã dẫn đội đào sân biệt thự lên! Anh đoán xem kết quả thế nào?”
“Không phải chứ?” Triệu Ngọc khiếp sợ: “Trong sân còn có thứ gì khác à?”
“Đúng vậy!” Thôi Lệ Châu nói: “Tôi cảm thấy buồn bực vô cùng. Anh Đào đáng yêu như vậy mà sao lại biết trong sân có gì chứ? Không lẽ lại có thần linh trợ giúp trong truyền thuyết à?”
“Cô nói mau đi, rốt cuộc có thứ gì?” Triệu Ngọc thúc giục.
“Tin tức mà tôi vừa mới nhận được nói rằng nơi đó có một bộ hài cốt giới tính nữ!” Thôi Lệ Châu trả lời: “Hiện giờ họ vẫn đang đào, nhưng có thể đoán được thi thể đó có liên quan tới Đồ Cường!”
“Quá giỏi! Quá giỏi!” Triệu Ngọc không khỏi vỗ tay khen ngợi: “Từ bao giờ mà Nhiễm Đào đã thông minh được như vậy thế? Lần này cậu ta đã lập công đầu rồi! Tiểu Thôi, cô nói xem có phải đều là nhờ tôi biết cách dạy dỗ không? Đi theo thần thám Triệu tôi lâu như vậy cũng có thể biến người ngốc thành thông minh?”
“…” Thôi Lệ Châu không còn gì để nói nữa, chỉ có thể nhỏ giọng lầm bầm: “Dáng vẻ mặt dày mày dạn của anh rất khiến tôi nổi máu muốn đánh người đấy!”
“Tốt, tốt…” Triệu Ngọc dặn dò: “Mọi người xử lý công việc tiếp theo đi, chỉ còn một công việc quan trọng nhất chính là ngả bài với Đồ Cương thôi! Tới khi nào ông ta nhận tội thì dù khuya đến đâu cũng phải báo cho tôi biết ngay đấy! Tôi muốn xem rốt cuộc vụ án hồi ký giết người này là như thế nào? Rốt cuộc tên ác ma giết người này đã làm hại bao nhiêu người rồi!?”
Có thể thấy được sau khi cúp máy, Triệu Ngọc không được bình tĩnh.
Vụ án hồi ký giết người bỗng nhiên có bước tiến triển quan trọng, hắn vô cùng mong đợi lời nhận tội của Đồ Cường cho nên vẫn luôn hằm hè đợi tin tức từ phía Thôi Lệ Châu.
Nhưng trong lúc chờ đợi, hắn dành chút thời gian gọi điện thoại cho bạn gái Miêu Anh, xác nhận tình hình bên quê nhà Tần Sơn.
Miêu Anh nói bên Tần Sơn vẫn bình thường, không có tình huống gì đáng nghi cả, người nhà của Triệu Ngọc được bảo vệ nghiêm ngặt. Mà nhờ có Miêu Anh ở đó cho nên cha mẹ Triệu Ngọc không bị sợ hãi nhiều, mà là ngày ngày làm đồ ăn ngon cho cô con dâu tương lai này.
Miêu Anh nói, cuối cùng cô cũng hiểu tại sao con chó Đại Hanh lại biến thành một con chó siêu mập rồi!
Cô sợ nếu như mình ở lại nhà bà Triệu lâu dài thì cũng sẽ khó mà giữ được vóc dáng.
Sau khi cười đùa xong, Miêu Anh nói cho Triệu Ngọc biết mình còn cố ý điều tra một vài người bạn có quan hệ thân thiết với Triệu Ngọc, chẳng hạn như những đồng nghiệp của Cục Cảnh sát Dung Dương là Diêu Giai, Tô Kim Muội, Khương Hiểu Tình, còn có mấy người Tiểu Hoàng Mao nữa…
Sau khi tra xét quỹ đạo sinh hoạt của những người này thì cô có thể chắc chắn họ đều an toàn, bảo Triệu Ngọc đừng lo lắng.
Kể rõ tình hình xong, Miêu Anh cũng vội vàng hỏi thăm tin tức bên phía Triệu Ngọc. Do hiện giờ hai người đều đang làm việc cho phòng Đặc Cần cho nên không cần giấu giếm, nhìn trước ngó sau như trước đây nữa mà có thể trao đổi một vài tình huống thông thường với nhau.
Vì vậy, Triệu Ngọc mới kể sơ qua tình hình hiện tại của mình cho cô nghe. Sau khi Miêu Anh biết Đinh Lam không phải là thi thể nữ kia thì cũng vô cùng yên tâm.
Nhưng cô cũng lo lắng kẻ địch bí ẩn đó sẽ lợi dụng Đinh Lam để uy hiếp Triệu Ngọc, bắt hắn đi làm một vài chuyện đáng sợ nào đó.
Cho nên tiểu thư Miêu cứ dặn đi dặn lại mãi là Triệu Ngọc không được để xảy ra chuyện tương tự như lần đuổi theo Khương Khoa vượt ngục trước đây nữa. Cho dù xảy ra chuyện gì đi nữa, sự an toàn của bản thân mới là quan trọng nhất, nhất định không thể để kẻ địch nắm mũi dắt đi.
Triệu Ngọc luôn miệng trấn an cô, nói rằng hắn đã chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng rồi, bảo tiểu thư Miêu đừng lo lắng.
Nhưng trong lòng hắn lại có âm thanh nho nhỏ nhắc nhở, bây giờ hắn còn chưa nói cho Miêu Anh biết cha vợ Miêu Khôn có thể lại mất tích đâu!
Đương nhiên không thể nói chuyện này cho Miêu Anh nghe được. Thứ nhất, Miêu Khôn chưa chắc đã mất tích;
Thứ hai, Triệu Ngọc sợ Miêu Anh biết được sẽ hoảng loạn;
Thứ ba, mọi chuyện liên quan tới Miêu Khôn đều thuộc về cơ mật cấp cao. Lê Tịnh đã từng dặn dò Triệu Ngọc rằng trừ cô ta với Tiêu Hàng ra thì không thể tiết lộ cho bất kỳ người nào biết.
Do mỗi người đều có nhiệm vụ cho nên hai người không dám trò chuyện quá lâu, chẳng bao lâu sau đã cúp máy rồi.
Nhưng sau khi cúp máy, Triệu Ngọc lại chợt phát hiện có một… tập tin video đã mã hóa được gửi tới điện thoại của mình không biết từ lúc nào!!!