Chương 1931 Người điều khiển
Mẹ kiếp!Làm ông đây giật cả mình!
Khi Triệu Ngọc dùng mật khẩu tại Tổng cục Hình sự của mình để mở mới xem được nội dung video, hắn không nhịn được tức tối mắng một câu.
Tài liệu video này là do Thôi Lệ Châu dùng hệ thống nội bộ của Tổng cục Hình sự gửi tới cho Triệu Ngọc.
Trong video, hình ảnh của kẻ bị tình nghi Đồ Cường trong vụ án hồi ký giết người xuất hiện.
Đồ Cường ngồi trên ghế của phòng thẩm vấn, suy sụp ủ rũ cúi thấp đầu, miệng vẫn đang mấp máy lẩm bẩm cái gì đó…
Lúc này Triệu Ngọc mới kịp hiểu ra đây có thể là băng ghi hình hiện trường cung khai của Đồ Cường.
Đồ Cường đã nhận tội rồi à?
Nhanh vậy sao?
Lúc này, một lời nhắn của Thôi Lệ Châu nhảy ra, nhưng lời nhắn rất đơn giản, chỉ là một nhãn dán hình hộp quà.
Ý của cô ta đã vô cùng rõ ràng rồi, đó là muốn cho Triệu Ngọc một bất ngờ!
Đồ Cường thật sự đã nhận tội rồi!
Má nó!
Triệu Ngọc lại không nhịn được mắng một câu, Tiểu Thôi à Tiểu Thôi, cô hù thần thám tôi đây suýt chết rồi đấy!
Hắn còn tưởng đoạn video này là do kẻ địch bí ẩn đó gửi tới sách nhiễu mình, muốn dùng Đinh Lam để uy hiếp mình nữa chứ.
Phải biết rằng, điện thoại của Triệu Ngọc là loại điện thoại bảo mật đặc biệt được đặt làm riêng, nếu như kẻ địch có thể dễ dàng gửi video tới sách nhiễu hắn thì chứng tỏ thực lực của bọn chúng rất là đáng sợ!
Rõ là, nếu là video Đồ Cường nhận tội thì cứ gọi điện thoại trực tiếp cho mình là được, vậy mà còn gửi video tới nữa chứ.
Bây giờ, ông đây thật sự không cần bất ngờ đâu!
Nhưng sau khi bình tĩnh lại, Triệu Ngọc vẫn vội vàng mở lại video từ phần đầu, còn tăng âm lượng lên cao nữa.
“Đúng thế” Trong video, Đồ Cường nói với vẻ mặt u ám: “Những thứ đó đều là tôi tự học được. Do đã từng giao lưu với rất nhiều nhà tâm lý học, cũng từng thấy họ trị liệu tâm lý cho bệnh nhân, hoặc là những thao tác thôi miên… Nắm vững những kỹ năng này rất quan trọng trong việc kiện cáo của tôi. Trong quá trình tiếp xúc, tôi cũng dùng hết khả năng ám thị tâm lý với thân chủ nhằm thu được lợi ích lớn nhất…”
“Sau khi vào tù, tôi có thể nhìn ra được Nông Chí Phát có vấn đề về tâm lý vô cùng nghiêm trọng, đây là một đối tượng thí nghiệm rất tốt… Lúc ấy tôi rất sốt ruột, tôi sợ… sợ cảnh sát tra được những tội lỗi mà trước kia mình đã làm. Nếu là vậy… Thì tôi xong đời rồi…”
“Không lâu sau đó, thông qua cai ngục, tôi biết được Nông Chí Phát mắc phải bệnh nan y, mà Nông Chí Phát cũng là người Diệu Danh. Cho nên tôi mới nghĩ, mình có thể lợi dụng người này để xóa sạch hiềm nghi cho bản thân hay không?”
“Chắc chắn khi đó tôi đã bị ma quỷ ám ảnh rồi… Toàn bộ suy nghĩ trong đầu tôi đều là phải điều khiển ông ta thế nào, phải làm gì để mượn miệng Nông Chí Phát, miêu tả ra hồi ký giết người của mình đây…”
“Thật ra thì tôi đã quên mất dự định ban đầu, bởi vì toàn bộ những thứ này đều không cần thiết. Nếu như cảnh sát thật sự có thể tìm được chứng cứ chứng minh tôi giết người thì dù tôi có tìm bao nhiêu người chết thay cho mình cũng chẳng có ích lợi gì!”
“Nhưng khi ấy tôi lại không nghĩ đến chuyện đó. Mỗi ngày, tôi đều suy nghĩ đủ cách thức tiếp xúc với Nông Chí Phát, dẫn dụ ông ta, thôi miên ông ta, làm sâu thêm ấn tượng trong tiềm thức của ông ta để ông ta cho rằng mình chính là tên ác ma giết người tàn nhẫn đó…”
“Tôi làm không biết mệt mà chỉ thấy rất phấn khích, nhất là sau khi Nông Chí Phát đã bị tôi khống chế hoàn toàn thì tôi đã cảm nhận được một sự thỏa mãn mà người bình thường không thể nào cảm nhận được… Tôi cảm thấy phấn khích vì hồi ký giết người có thể được người người biết rõ, dường như khi đó, chuyện ai là kẻ phạm tội giết người đã không còn quan trọng nữa rồi…”
Cộc cộc cộc…
Trong video truyền tới tiếng gõ bàn. Ngô Tú Mẫn sợ tâm lý của Đồ Cường mất thăng bằng cho nên vội vàng gõ bàn để cắt ngang ông ta rồi mới nghiêm nghị hỏi tiếp: “Vậy là những vụ án trong hồi ký giết người đều là thật? Mà những người phụ nữ đó đều là bị ông giết chết?”
“…” Đồ Cường hơi khựng lại chớp mắt rồi mới gật đầu nói: “Đúng vậy! Họ đều bị tôi giết, tổng cộng là… mười ba người, giống như trong hồi ký giết người đã nói!”
“Ồ?” Ngô Tú Mẫn tiếp lời: “Ông nói vậy tức là còn có điểm không giống à?”
“Đúng…” Đồ Cường cúi đầu trả lời: “Những vụ án trước đều là thật, tôi muốn xác nhận với cảnh sát rằng hồi ký giết người đều là thật.
Nhưng những vụ án sau đó là tôi tự bịa ra thông qua những kinh nghiệm giết người trước đó! Nhưng chỉ có thời gian địa điểm là khác thôi, còn chi tiết cụ thể đều là thật…”
“Tại sao?” Ngô Tú Mẫn hỏi: “Tại sao ông không nói thật hết ra?”
“Tôi sợ các cô tìm thấy mấy thi thể này…” Đồ Cường nói: “Bởi vì lúc tôi giết các nạn nhân thì đầu óc không được tỉnh táo lắm, tôi sợ mình sẽ để lại lông tóc hoặc là ADN gì đó trên thi thể họ! Bây giờ tôi đã có tiền án rồi cho nên chỉ cần so sánh đối chiếu là tôi xong đời ngay! Còn mấy vụ án đã được lập hồ sơ thì thời đó kỹ năng phá án vẫn còn hạn chế, cho nên không sao…”
“Đầu óc không được tỉnh táo lắm…” Ngô Tú Mẫn hỏi: “Ông nói cho tôi biết rốt cuộc tại sao ông phải giết người? Là vì căm ghét phụ nữ sao?”
“Tôi… Tôi cũng không biết nữa… Là do tôi khó có thể khống chế được bản thân…” Trên mặt Đồ Cường toát mồ hôi, ông ta như bị bệnh thần kinh mà lau đi rồi mặt mày vặn vẹo nói: “Tôi có hứng thú với tâm lý học như vậy, có lẽ cũng là vì tôi thật sự tò mò tại sao mình lại biến thành một ‘Bác sĩ Jekyll và ông Hyde*’? Ban ngày còn bình thường nhưng đến buổi tối thì tôi lại… tôi lại…”
* Bác sĩ Jekyll và ông Hyde (nguyên tác: Strange Case of Dr. Jekyll and Mr. Hyde, dịch nghĩa: Vụ án kỳ lạ của bác sĩ Jekyll và ông Hyde) là một tác phẩm của Robert Louis Stevenson sáng tác năm 1886. Truyện kể về một luật sư ở London tên Gabriel John Utterson đang điều tra về sự hiện diện kỳ lạ giữa người bạn cũ của ông, Henry Jekyll và tên khốn Edward Hyde. Tiểu thuyết đã được chuyển thể thành các ngôn ngữ khác nhau, và cụm từ “Jekyll & Hyde” đã được sử dụng để nói về một người có tính cách và đạo đức rất khác nhau trong nhiều trường hợp, mà tiếng Việt thường hay gọi là “đừng trông mặt mà bắt hình dong”, “nhìn vậy nhưng không phải vậy”.
Đồ Cường vừa nói tới đây thì dường như đã biến thành một người khác. Cả người ông ta co giật, mặt mũi nhăn nhó cứ như đang lên cơn nghiện ma túy vậy…
“Uống nước, uống nước…” Ngô Tú Mẫn thấy trạng thái của Đồ Cường khác thường thì vội vàng nhắc nhở ông ta uống nước.
Quả nhiên sau khi uống nước xong, Đồ Cường đã trở nên bình thường hơn. Ông ta lau mồ hôi rồi nói tiếp: “Căn bệnh mà tôi mắc vốn không phải là tâm thần phân liệt đơn giản, nếu như tôi muốn thì vẫn có thể kiểm soát được mình, ít nhất thì từ trước tới nay tôi không hề phát bệnh trước mặt vợ và con gái của mình… Trạng thái của tôi là một loại trạng thái đặc biệt xen giữa tinh thần phân liệt và biến đổi nhân cách…”
Sau đó, Đồ Cường nói một tràng thuật ngữ tâm lý học chuyên nghiệp, Triệu Ngọc nghe mà sốt ruột, bèn kéo video về sau mấy phút đồng hồ.
“Không, không phải như các cô nghĩ đâu. Cha tôi bỏ trốn…” Hình ảnh vừa lóe lên thì đã thấy Đồ Cường rũ hai tay xuống, nói với vẻ mặt đờ đẫn: “Nhưng không phải ông ấy trốn không có lý do, ông ấy là… sợ tội bỏ trốn…”
“Sợ tội bỏ trốn?” Ngô Tú Mẫn hỏi: “Tội gì?”
“Ông ấy… ông ấy… giết mẹ tôi!!!” Mắt Đồ Cường trở nên trống rỗng, ông ta nói: “Ngay trước mặt tôi, mà khi đó tôi mới chỉ có sáu tuổi…”
Đồ Cường vừa nói xong, Triệu Ngọc ngồi cách một màn ảnh mà vẫn có thể cảm nhận được một bầu không khí điêu tàn, tuy không lạnh nhưng vẫn làm người ta rét run. Ngô Tú Mẫn cũng im lặng hơn mười giây mới dè dặt hỏi lại: “Cha của ông đã giết mẹ ông ngay trước mặt ông!?”
“Đúng vậy” Đồ Cường để lộ ra một vẻ mặt lạnh lùng khó mà miêu tả được: “Ngày hôm đó, cha mẹ tôi cãi vã rất lớn tiếng, sau đó cha tôi bóp cổ mẹ tôi, ấn bà xuống đất nhưng mẹ đã tránh thoát, giãy giụa phản kháng. Sau đó, cha tôi cầm gạt tàn thuốc trên bàn đập vào đầu bà ấy… Đập… Vẫn luôn đập… Đập rất lâu… Dưới đất lênh láng máu…”
“Ông… Ông cứ đứng đó nhìn thôi sao?” Ngô Tú Mẫn kinh hãi.
Đồ Cường im lặng gật đầu, trong mắt lộ ra tuyệt vọng: “Nếu không thì tôi còn có thể làm được cái gì đây? Tới khi xong chuyện, cha tôi bỏ bà ấy vào cái túi rồi tìm khăn lông ướt, bắt đầu lau chùi vết máu… Lúc ấy… Ừm…” Cuối cùng, Đồ Cường cũng lộ ra vẻ đau đớn cực độ, cả người co quắp lại nói: “Tôi… Tôi, lúc ấy tôi còn… còn lau giúp ông ấy nữa…”