Chương 1932 Bóng ma, sứ mệnh và hoang đảo
Triệu Ngọc nghe lời khai của Đồ Cường mà nổi hết cả da gà. Dù cách một màn hình nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được luồng khí lạnh đến mức phải rùng mìnhMột đứa trẻ sáu tuổi giúp kẻ phạm tội giết người lau chùi vết máu…
Chuyện này đúng là rất đáng sợ!
“Sau khi lau sạch sẽ, cha tôi đã mang theo thi thể của mẹ tôi đi…” Đồ Cường nhắm mắt lại nói: “Lúc chuẩn bị đi, ông ấy không nói gì với tôi cả, mà chỉ lấy tay ấn nhẹ lên đầu tôi… Rồi từ đó về sau, tôi chưa từng gặp lại ông ấy lần nào…”
“Ông ta cứ đi như vậy à?” Ngô Tú Mẫn hỏi: “Mặc kệ ông luôn sao?”
“Đúng vậy” Đồ Cường thở dài một hơi rồi nói: “Có đôi lúc, tôi luôn có ảo giác rằng ông ấy vẫn đang núp bên người mình, đang nhìn mình, nhìn mình…”
“Khoan đã” Ngô Tú Mẫn thấy trạng thái của Đồ Cường không ổn định cho nên vội vàng nói sang chuyện khác: “Cha ông giết mẹ ông nhưng sau đó không có ai nghi ngờ sao?”
“Không có…” Đồ Cường nói: “Cũng có lẽ là có, nhưng tôi không nhớ được!”
“Ông… chưa từng nhắc tới chuyện này với người khác sao?”
“Đúng vậy, tôi vẫn luôn giữ chuyện này trong lòng, không nói với ai cả, mà tôi cũng không biết tại sao…” Đồ Cường mở mắt ta, gương mặt xám xịt như tro tàn: “Chú tôi có lên Cục Cảnh sát báo án mất tích nhưng do cha tôi nợ nần cho nên mọi người chỉ cho rằng họ trốn nợ mà thôi… Họ cũng từng hỏi tôi nhưng tôi không nói gì, cho nên… họ không nghi ngờ nữa… Ha ha… Bây giờ nghĩ lại thì dưới gầm bàn, trong kẽ hở sàn nhà vẫn còn vết máu chưa được lau chùi sạch sẽ đấy! Nếu như họ có thể thấy…”
“Tâm trạng của tôi khi đó rất phức tạp, tôi vừa lo lắng họ sẽ biết cha tôi giết người lại vừa hận cha không dẫn tôi theo cùng! Haiz!” Đồ Cường thở dài một hơi rồi chán nản nói: “Khi đó tôi còn nhỏ, phải tới sau này mới hiểu được, cha tôi không dẫn theo tôi đi là bởi vì… bởi vì…”
Đồ Cường nói tới đây rồi không nói tiếp nữa, nhưng dù là Ngô Tú Mẫn hay Triệu Ngọc đang xem video đều hiểu được ý của ông ta.
Rất có thể cha của Đồ Cường không phải sợ tội bỏ trốn, mà là đi tìm một nơi để tự sát rồi…
Bởi vì đã quen với lối suy nghĩ của thám tử cho nên trong khoảnh khắc đó, vô số suy đoán chợt lóe lên trong đầu Triệu Ngọc.
Hắn cho rằng nếu cha của Đồ Cường thật sự chọn tự sát mà tới bây giờ vẫn chưa có ai phát hiện ra thi thể của hai người thì chỉ có hai khả năng: một là phóng hỏa, hai là nhảy sông…
Đương nhiên, những suy đoán này không phải trọng điểm.
“Cô cảnh sát, không cần cô nhắc nhở đâu, thật ra trong lòng tôi như gương sáng vậy, tôi vẫn luôn hiểu rõ chuyện này…” Bỗng nhiên, Đồ Cường trừng to hai mắt, vô cùng kiên định nói: “Tôi mắc phải chứng bệnh này là do cha tôi để lại ám ảnh tâm lý cho tôi.. Mẹ tôi chết rồi nhưng tôi lại hận bà ấy… Khi còn bé không hiểu, nhưng sau này lớn lên thì tôi đã hiểu rõ ràng” Trong mắt Đồ Cường chợt lộ ra vẻ giận dữ: “Mẹ tôi có người khác, mà trận cãi vã lần đó của họ vốn không phải vì tiền mà là vì chuyện này…”
“Rõ ràng bà ấy làm sai trước, vậy mà còn trách mắng cha tôi là kẻ bất tài vô dụng, mắng ông ấy là đồ bỏ đi cho nên mới khiến cha tôi tức giận… Tôi hận bà ấy, tôi cho rằng nguồn gốc bất hạnh của tôi đều xuất phát từ bà ấy… Sau khi lớn lên, loại hận thù này đã bị dời đi. Mỗi lần đến đêm khuya, nhìn thấy phụ nữ đi ra phố một mình là tôi lại… tôi lại không khống chế được… Khi đó, dường như tôi có thể nghe thấy tiếng cha tôi đang nói với tôi, giết cô ta… Giết cô ta… Cô ta là một kẻ lẳng lơ, dâm đãng… Ha…”
Đồ Cường nói đến đây thì trạng thái tâm lý đã gần như mất khống chế rồi. Ông ta đau khổ nhéo ấn đường của mình, trên trán đổ đầy mồ hôi, cả người co quắp lại…
Thấy vậy, Ngô Tú Mẫn đành phải tạm thời kết thúc thẩm vấn, mà video Thôi Lệ Châu gửi tới cho Triệu Ngọc cũng kết thúc.
Sau khi tắt video, Triệu Ngọc cảm thấy trong lòng rất phức tạp.
Mặc dù Đồ Cường chưa khai báo quá trình giết người cụ thể nhưng cuộc điều tra vụ án hồi ký giết người tới đây đã có thể tuyên bố kết thúc rồi!
Phải nói rằng vụ án này là một trong những vụ án mà Triệu Ngọc phải dùng thời gian lâu nhất để phá.
Mức độ phức tạp rối rắm của vụ án này cũng vượt khỏi tưởng tượng của hắn.
Đồ Cường là một hung thủ giết người tàn bạo thì chắc chắn tội ác tày trời. Ông ta đã dùng thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn, độc ác để giết hại mười ba nạn nhân nữ, tội ác làm người ta vô cùng phẫn nộ, không thể tha thứ được!
Nhưng nếu xem xét từ một khía cạnh khác thì Đồ Cường lại rất đáng thương!
Những bất hạnh hồi nhỏ tạo thành tâm lý bất thường biến ông ta thành một tên ác ma giết người tàn nhẫn!
Nếu như năm đó, cha ông ta có thể giải quyết mâu thuẫn giữa vợ chồng một cách có lý trí hơn…
Nếu như Đồ Cường khai báo tội lỗi của cha mình sớm hơn…
Nếu như mọi người có thể sớm phát hiện ra cha ông ta vốn không bỏ nhà trốn đi…
Có lẽ đã không có ác ma giết người sau này rồi!
Đương nhiên trên đời này làm gì có nhiều có lẽ và nếu như đến vậy. Để giải quyết những chuyện đã xảy ra, điều mọi người có thể làm là tra rõ sự thật, trả lại công bằng cho người bị hại!
Nhưng người đã chết rồi thì làm sao nhận được công bằng chứ?
Haiz…
Triệu Ngọc nhìn màn hình điện thoại di động đã tối đen mà tâm trạng cứ lên xuống thất thường, cảm thấy rất buồn bã.
Lần nào cũng vậy, rõ ràng vụ án đã được phá rồi nhưng mình lại không thể nào vui nổi.
Nhưng vụ án hồi ký giết người này thật sự rất khác thường, khiến hắn cảm thấy còn cao cấp hơn vụ án quỷ vương một bậc!
Ai có thể ngờ tới trên thế gian này lại có người sử dụng thôi miên để biến người khác thành kẻ chết thay cho mình chứ?
Có phải nếu như Đồ Cường không làm những chuyện vô ích đó thì vụ án mạng liên quan tới mười ba mạng người này sẽ không bao giờ nổi lên mặt nước, được mọi người biết tới hay không?
Hoặc là ông ta xử lý đống di vật kia và hài cốt thì có phải là mình sẽ không có cách nào khiến ông ta nhận tội hay không?
Không!
Triệu Ngọc tin chắc cho dù không có những yếu tố này thì Đồ Cường cũng sẽ không thể thoát khỏi lưới pháp luật được.
Cái gọi là lưới trời tuy thưa mà khó thoát, nếu muốn người khác không biết thì trừ khi mình đừng làm, chỉ cần đã làm chuyện xấu thì phải chịu trách nhiệm cho việc làm của mình.
Triệu Ngọc có nghĩ tới chuyện đất nước thì vô cùng rộng lớn, có phải vẫn còn tồn tại những vụ án giết người vô cùng nghiêm trọng mà không muốn người khác biết như vụ án video giết người, hay hồi ký giết người không?
Mỗi năm đều có người mất tích, mỗi Cục Cảnh sát đều có những vụ án huyền bí chưa giải quyết được, chỉ cần tội án chưa kết thúc thì nhiệm vụ của mình cũng sẽ không bao giờ kết thúc được…
Chẳng lẽ…
Triệu Ngọc không khỏi nghĩ tới trải nghiệm xuyên qua rồi sống lại vô cùng kỳ diệu của mình, chẳng lẽ đây chính là – sứ mệnh mà hệ thống đã giao cho mình sao!!?
⚝ ✽ ⚝
Đinh đinh đinh…
Ngay khi tiếng chuông báo thức của diện thoại vang lên thì Triệu Ngọc tỉnh lại từ trong giấc mộng. Khi thấy mình đang nằm trên giường lớn mềm mại của khách sạn thì hắn mới chợt nhận ra một ngày mới lại bắt đầu rồi!
Chuyện đầu tiên hắn làm không phải rời giường mà là kiểm tra hệ thống của mình.
Khi nhìn thấy ba chữ “Càn Khôn – Khôn” vô cùng bắt mắt đó, hắn mới yên tâm hơn một chút.
Ái chà, nếu như một quẻ văn trâu bò như vậy lại đột nhiên kết thúc thì đúng là vô lý.
Xem ra chuyện lớn mình sắp gặp phải vẫn chưa kết thúc đâu!
Dường như ông trời muốn chứng minh suy nghĩ của Triệu Ngọc vậy, ngay khi hắn vừa chuẩn bị rời giường thì điện thoại di động đã rung lên ù ù.
Khi bắt máy, hắn nhận ra giọng của cảnh sát trưởng Park Hyun Hwa: “Cảnh sát Triệu, rất xin lỗi vì mới sáng sớm đã làm phiền ngài thế này! Nhưng bởi vì chúng tôi vừa nhận được một vụ báo án, trên một đảo hoang không người có tên là đảo Cheongpyeong ngoài khơi bờ biển Jeollanam-do đã xảy ra một vụ án mạng giết người nghiêm trọng!”
“Hả?” Triệu Ngọc vội hỏi: “Đảo hoang?”
“Cảnh sát Triệu” Giọng Park Hyun Hwa rất trầm: “Ở hiện trường có năm người chết, cách thức chết của mỗi người không giống nhau, còn có… còn có một người còn sống sót!”
“Người sống sót?” Tim Triệu Ngọc đập mạnh, có thể thấy là hắn đã hiểu ra được cái gì rồi.
“Người sống sót là một người phụ nữ bị treo lên trên cây… Còn nữa…” Park Hyun Hwa hơi khựng lại rồi mới nói tiếp: “Trên hòn đảo đó có một… ngọn hải đăng đã bị bỏ hoang!!!”