Chương 1933 Lại gặp hải đăng!
Một chiếc máy bay trực thăng dân dụng bay giữa không trung phát ra tiếng vù vù vang vọng“Triệu Ngọc” Trên máy bay, Tiêu Hàng ngồi nhích tới gần Triệu Ngọc, cao giọng oán trách: “Cho dù là vô cùng khẩn cấp thì chúng ta cũng không nên ngồi máy bay trực thăng! Tỷ lệ nguy hiểm quá cao, nếu như có người biết được quỹ đạo hoạt động của chúng ta thì chỉ cần bắn vèo một viên hỏa tiễn lên là chúng ta sẽ nở hoa như bắn súng chào mừng rồi!”
“Anh cứ yên tâm đi!” Triệu Ngọc thờ ơ xua tay ra hiệu: “Anh không phát hiện ra à? Đối phương đang muốn chơi đùa với chúng ta đấy, làm sao mà người nọ chịu bắn một cái làm chúng ta nở hoa chứ?”
“Nhưng mà…” Tiêu Hàng vẫn thấp thỏm không yên: “Cũng phải cẩn thận một chút chứ?”
“Cái gì, là người nước ngoài sao?” Lúc này, cảnh sát Lee Jin Ju ngồi bên kia lặp lại một câu với bộ đàm, sau đó mới nói với Triệu Ngọc: “Cảnh sát Triệu, trước mắt đã chứng minh được toàn bộ người chết trên đảo Cheongpyeong đều là người nước ngoài!”
“Ồ?” Cuối cùng Triệu Ngọc cũng lộ ra vẻ bất ngờ: “Người nước ngoài? Nước nào vậy?”
Lee Jin Ju lắc đầu, có thể nhận ra là còn chưa hiểu rõ tình hình lắm.
“Tôi dám chắc người báo cảnh sát chính là hung thủ!” Lúc này, Park Hyun Hwa ngồi kế bên phi công quay đầu lại nói: “Hắn ta báo án với cảnh sát biển, lúc gọi còn sử dụng máy đổi giọng, nghe cứ cứng đờ như người máy vậy…”
“Báo cảnh sát lúc nào?” Tiếng cánh quạt quay quá lớn cho nên Triệu Ngọc chỉ có thể nói thật lớn tiếng.
“Vào năm giờ sáng” Park Hyun Hwa trả lời: “Trên đảo Cheongpyeong không có dân cư, mà ngọn hải đăng cũng bị bỏ hoang lâu rồi. Sau khi nhận được báo án, cảnh sát biển đã mất khoảng ba mươi phút mới đến được đảo nhỏ. Mà ba cảnh sát biển có mặt tại đó đều thấy được hiện trường xảy ra vụ án…”
“Vậy là đã quá rõ ràng rồi” Lee Jin Ju dùng tiếng Trung đầy gượng gạo nói: “Chúng tôi nghe nói cảnh sát Triệu đã từng điều tra một vụ án giết người trên đảo hoang tương tự, đúng không? Mà trên đảo cũng có hải đăng? Chắc chắn đây… là bắt chước anh rồi!”
Còn phải nói nữa sao?
Triệu Ngọc lầm bầm một câu rồi mới hỏi: “Chẳng phải có một nạn nhân nữ vẫn còn sống sót à? Các anh đã tra rõ thân phận của người này chưa?”
“Cô ấy đã được đưa tới bệnh viện rồi!” Park Hyun Hwa trả lời: “Cô ấy vẫn còn hôn mê, nghe nói tình trạng không được khả quan lắm. Nếu như cảnh sát biển tới trễ thêm một chút nữa là không giữ được mạng rồi… Tạm thời… Còn chưa tra rõ thân phận cô ấy…”
“Đảo Cheongpyeong…” Triệu Ngọc lại hỏi: “Cách thủ đô khoảng bao xa vậy?”
“Có lẽ còn chưa tới ba trăm cây số” Lee Jin Ju trả lời: “Hòn đảo nằm ở eo biển nước Triều Tiên, cách đảo Jeju rất gần. Vừa rồi tôi đã thử điều tra tài liệu, đảo Cheongpyeong còn nhỏ hơn cả đảo Vĩnh Tiến một nửa đấy!”
“Ồ…” Triệu Ngọc gật đầu, trong lòng bắt đầu suy tính rốt cuộc đối phương làm như vậy là có ý gì?
Máy bay lái rất nhanh, còn chưa tới một tiếng đồng hồ, nó đã thuận lợi đáp xuống hòn đảo hoang có tên là Cheongpyeong.
Triệu Ngọc nhân lúc máy bay đang hạ xuống để nhìn ngắm ngọn hải đăng trên đảo. Hải đăng đã cực kỳ cũ nát, giống như chiếc ở đảo Vĩnh Tiến vậy.
Bây giờ đã là mười giờ sáng nhưng trên đảo vẫn còn bị bao phủ bởi một làn sương mù không quá dày, tuy chúng không ảnh hưởng tới tầm mắt nhưng lại khiến mọi thứ đập vào mắt đều biến thành màu xám đen, không có chút sự sống nào.
Nhưng trên đảo đã có rất nhiều nhân viên cảnh sát đang cẩn thận khám xét hiện trường.
Sau khi đoàn người bước xuống máy bay thì đã có nhân viên cảnh sát chịu trách nhiệm tiến lên đón tiếp rồi báo cáo tình hình cụ thể cho nhóm Park Hyun Hwa. Lee Jin Ju thì đứng bên cạnh nhỏ giọng phiên dịch lại cho Triệu Ngọc.
Đến lúc này, Triệu Ngọc không còn keo kiệt nữa mà sử dụng máy phiên dịch để giúp mình càng hiểu được chính xác hơn.
Không phải là hắn không tin Lee Jin Ju mà là hắn không tin được trình độ tiếng Trung của Lee Jin Ju.
“Hiện tại chỉ tìm được năm thi thể, một người bị chết chìm, một người bị đạn tín hiệu thiêu, một người bị treo cổ, một người bị cắt cổ, còn một người bị dùng đá đập vỡ đầu…” Cảnh sát này báo cáo: “Từ trước đến nay, tôi chưa bao giờ nhìn thấy hiện trường vụ án nào như thế này.
Năm thi thể đều được đặt trên đất trống ở bờ biển giống như… là cố ý để cho ai nhìn vậy!”
Mọi người vừa nghe đến đây thì đều không hẹn cùng nhìn về phía Triệu Ngọc, bởi vì trong lòng mọi người đều hiểu những thi thể này rất có thể là cho Triệu Ngọc xem!
Mọi người vừa đi vừa nói chuyện, khi tới hiện trường xảy ra vụ án bên bờ biển, họ đều thấy năm thi thể được bày một cách bất quy tắc trên đất trống, đúng là rất khiến người khác chú ý.
“Người nước ngoài à?” Park Hyun Hwa nhìn một thi thể trong đó, hỏi: “Da đen vậy… Là người Ấn Độ à?”
“Tôi… tôi không biết nữa” Nhân viên cảnh sát lắc đầu: “Theo tôi thấy thì người nước ngoài đều giống nhau cả! Đều là người châu Âu không phải sao?”
“Đều là nam à?” Park Hyun Hwa lại hỏi.
“Đúng vậy!” Nhân viên cảnh sát gật đầu: “Trông thì chắc không lớn tuổi lắm đâu! Vì là người nước ngoài nên không dễ nhìn ra…”
Triệu Ngọc cẩn thận kiểm tra nạn nhân một lúc, trừ người bị đập vỡ đầu cùng với bị thiêu chết bởi đạn tín hiệu là nhìn không rõ ra thì ba nạn nhân khác, hắn đều chưa gặp bao giờ.
“Cho hỏi” Triệu Ngọc hỏi người phụ trách: “Các anh đã lục soát toàn bộ hòn đảo này chưa? Có phát hiện người ngã xuống sườn dốc không?”
“Ừm…” Đợi đến khi Lee Jin Ju phiên dịch lại thì người phụ trách đó mới xua tay nói: “Thưa sếp, hòn đảo này không có vách núi thì sao có thể ngã xuống sườn dốc được? Chúng tôi đã lục soát một vòng rồi, bây giờ đang tiến hành lục soát lần thứ hai, nhưng hiện giờ vẫn chưa phát hiện ra có nạn nhân nào khác!”
“Ừm…” Triệu Ngọc dùng chân đạp lên mặt đất của hòn đảo, phát hiện mặt đất đều là sỏi vụn và nham thạch khá là cứng rắn. Hắn nói: “Trong vụ án trước đây còn có một người đầu bếp bị chôn sống nữa đấy! Mà người đầu bếp đó không hề chết!”
“Loại đất đá thế này, chắc không thể chôn sống được đâu nhỉ?” Park Hyun Hwa cũng dùng chân đạp mấy cái lên mặt đất cứng rắn rồi nói: “Bởi vì đào hố sẽ rất tốn sức!”
“Anh cảnh sát, nhờ các anh lục soát lại hiện trường thật kỹ thêm lần nữa” Nhưng Lee Jin Ju rất nghiêm túc ra lệnh cho người phụ trách: “Xem có dấu vết đào hố hay không?”
“Rõ!” Người phụ trách vội vàng chạy đi dặn dò những người khác.
“Thật là kỳ lạ…” Lúc này, Tiêu Hàng lại ngước nhìn mấy cây nhỏ bên bờ biển: “Mặt đất cứng thế này mà còn có thể mọc ra cây được à?”
Nghe vậy, mọi người bèn ngửa đầu nhìn thử, chỉ thấy mấy cái cây chừng bốn, năm mét kia tuy đón gió biển lớn lên nhưng lại cao ngất khác thường.
Lúc này, trên một thân cây còn thắt một sợi dây thừng dùng để treo người lên. Từ đó có thể thấy người bị treo cổ chết kia cùng với cô gái may mắn sống sót đều được treo ở chỗ này.
“Ngọn gió vừa thổi qua, xác chết cũng đong đưa qua lại thì đúng là rất đáng sợ…” Lúc này, người phụ trách kia đã quay trở lại: “Vì lý do này mà chúng tôi mới đưa thi thể bị treo xuống trước đấy!”
“Vậy…” Park Hyun Hwa hỏi tiếp: “Anh nói về tình hình hiện tại của người may mắn sống sót đi!”
“Vâng!” Người phụ trách vội vàng báo cáo: “Tôi không được tận mắt nhìn thấy người còn sống kia. Nhưng sau khi cảnh sát biển nhận được báo án rồi lên đảo thì thấy người phụ nữ bị treo trên cây vẫn chưa chết cho nên đã vội vàng cứu cô ấy xuống, nhưng cô ấy vẫn còn hôn mê nên họ đã đưa người đến bệnh viện gần nhất để cứu chữa. Bây giờ, cô ấy đang ở trong bệnh viện Namshang! Có lẽ… Có lẽ không nguy hiểm đến tính mạng…”
“Cảnh sát Triệu” Lúc này, Lee Jin Ju lại hỏi Triệu Ngọc: “Có phải trong vụ án hải đăng trước đây cũng có một nạn nhân nữ còn sống không?”
“Đúng vậy!” Triệu Ngọc gật đầu: “Là một nữ diễn viên. Hung thủ cột dây thừng dưới nách cô ấy cho nên mới không bị chết!”
“Ừm… Đúng, đúng rồi…” Người phụ trách gật đầu: “Nghe các cảnh sát biển nói thì người còn sống này cũng bị dùng dây thừng trói dưới nách…”
“Vậy thì…” Park Hyun Hwa hỏi: “Có hình ảnh của người còn sống không? Cho chúng tôi xem đi…”
“Có, có” Người phụ trách vội vàng hỏi mượn máy ảnh số của cấp dưới, nói: “Cũng là một người nước ngoài, là một phụ nữ nước ngoài…”
Mấy người vừa nói tới đây thì có nhân viên đưa máy ảnh tới. Người phụ trách mở máy ảnh ra, chẳng bao lâu sau đã tìm được ảnh của người còn sống đó.
Triệu Ngọc vừa cúi đầu nhìn thì đã bất ngờ giật nảy mình, vội vàng hô lên với Park Hyun Hwa: “Mau lên! Đưa tôi tới bệnh viện! Lập tức!!!”