Chương 1934 Bạn bè
Trong bệnh viện Namshang ở tỉnh Jeollanam-doĐược nhân viên cảnh sát hướng dẫn, Triệu Ngọc sải bước đi thật nhanh tới một phòng bệnh trong bệnh viện.
“Cảnh sát Triệu, cảnh sát Triệu…” Lee Jin Ju đi nhanh mấy bước đuổi theo kéo lấy cánh tay Triệu Ngọc, nói: “Anh làm vậy là không được lịch sự đâu! Nếu anh đã quen biết người còn sống này thì tại sao không thể nói cho chúng tôi biết lai lịch của cô ấy chứ? Rốt cuộc thì cô ấy là ai?”
“Không phải tôi đã nói rồi sao?” Nhưng Triệu Ngọc đã lòng nóng như lửa đốt nói: “Cô ấy là một người bạn của tôi, chỉ vậy thôi!”
“Chỉ vậy thôi?” Đương nhiên là Lee Jin Ju sẽ không chịu bỏ qua: “Vậy thì ngài cũng phải nói cho chúng tôi biết tên của cô ấy chứ? Ngài phải là người hiểu rõ nhất rằng nếu biết được tin tức của cô ấy càng sớm thì việc phá án của chúng ta sẽ càng nhanh hơn mà! Ngài không thể làm như vậy được! Không phải lúc họp, chúng ta đã nói là phải chung sức hợp tác rồi sao?”
“Xin lỗi nha cô Jin Ju” Triệu Ngọc nói: “Bởi vì tôi chỉ có chút xíu quan hệ mập mờ với cô ấy mà thôi, cứ xem như là… một người bạn cũng hơi thân thiết nhé? Còn cô ấy tên gì thì phải đợi tôi gặp đã rồi mới có thể nhớ ra được!”
“Không phải chứ?”
Lee Jin Ju còn đang muốn vặn hỏi tiếp thì Tiêu Hàng đi bên cạnh đã bất ngờ lên tiếng.
“Tôi nói này cô Jin Ju, cô đừng sốt ruột” Tiêu Hàng chỉ về phía trước, nói: “Không phải cô ấy vẫn còn sống à? Không phải chúng ta sắp gặp được mặt cô ấy rồi sao? Khi gặp được mặt thì đương nhiên cảnh sát Triệu của chúng tôi sẽ nhớ ra thôi… Có lẽ cô không biết chứ thần thám Triệu của chúng tôi phong lưu phóng khoáng lắm đấy, có lẽ anh ấy còn có rất nhiều mối tình xuyên quốc tế ấy chứ. Nếu vậy thì phải nhớ bao nhiêu cái tên đây…”
“Đến rồi!”
Đúng lúc này, cảnh sát dẫn đường ra hiệu với mọi người, nhóm Triệu Ngọc mới dừng lại trước phòng bệnh có cảnh sát cầm súng đứng gác.
Các cảnh sát vừa nhìn thấy Lee Jin Ju thì đều chào một cái.
Nhưng mọi người vừa mới tới cửa thì đã nghe thấy một tiếng thét chói tai truyền ra từ trong phòng bệnh!
“A a a!” Rồi sau đó, họ nghe thấy một người phụ nữ dùng tiếng nước ngoài gào thét như pháo liên châu: “%¥#¥#@@#…”
Triệu Ngọc vốn định chỉnh lại đạo cụ phiên dịch để nghe thử xem ý nghĩa của những câu tiếng nước ngoài này, nhưng bên trong lại truyền tới tiếng va chạm đinh đang.
Cùng với tiếng va chạm đó, cô gái còn hét chói tai hơn…
Thấy vậy, Triệu Ngọc bất chấp tất cả, vội vàng bước dài xông vào trong phòng bệnh.
Sau khi tiến vào phòng, hắn chỉ thấy bên trong căn phòng lúc này đang vô cùng hỗn loạn, một cô gái mặc áo dài màu xanh đậm bị các bác sĩ y tá và cảnh sát đè xuống giường bệnh.
Cô ta hoảng sợ dùng một tay ôm gối, một tay khác thì siết chặt ống tiêm, trên mặt lộ ra sợ hãi, có thể thấy là đã hoảng sợ lắm rồi!
“Không sao, không sao đâu…” Một bác sĩ dang hai tay dùng tiếng Hàn Quốc khổ sở khuyên giải: “Chúng tôi không phải người xấu đâu, không sao… Cô đừng sợ…”
“&¥#%¥…”
Nhưng dường như cô gái đó không hiểu anh ta nói gì, cô ta vẫn đang căng thẳng siết chặt ống tiêm.
“Hay là thử dùng tiếng Anh đi…” Bên cạnh có cảnh sát nhắc nhở.
“Không” Một y tá trẻ nói: “Có lẽ là cô ấy đang nói tiếng Ả Rập…”
“Tiếng Ả Rập?” Bác sĩ luống cuống tay chân: “Mau đi hỏi thử xem trong bệnh viện chúng ta có người nào biết nói tiếng Ả Rập không? Chuyện gì vậy không biết nữa…”
“Đừng nhúc nhích, tất cả đừng nhúc nhích…” Lúc này, Triệu Ngọc nhảy tới trước mặt mọi người, dùng tiếng Ả Rập nói với người phụ nữ kia: “Amerola, đừng sợ, là tôi đây… Tôi là Triệu Ngọc này!”
“Hả?” Người phụ nữ kia nhìn thấy Triệu Ngọc, chợt run lên một cái rồi mới cẩn thận quan sát Triệu Ngọc một lúc, sau đó lẩm bẩm: “Triệu… Triệu Ngọc…”
“Đúng vậy, là tôi!” Triệu Ngọc dang hai tay ra: “Cô không sao đâu, đừng sợ…”
Đúng vậy, cô gái đang hoảng sợ này không phải ai khác mà chính là Amerola – người đã từng kề vai chiến đấu với Triệu Ngọc ở Bắc Phi!
Triệu Ngọc cũng không hề nghĩ tới Amerola lại biến thành người may mắn sống sót trong vụ án hải đăng bắt chước này…
Phải biết rằng Amerola là cánh tay đắc lực của tù trưởng Trung Đông Yusuf, nếu Amerola bị người ta hãm hại thì chẳng phải Yusuf… cũng rơi vào trong tay kẻ địch rồi sao?
“Triệu Ngọc…”
Amerola nhìn Triệu Ngọc mấy lần, không biết là thuốc phát huy tác dụng hay là vì nguyên nhân gì khác mà cô ta đột nhiên ngã khuỵu xuống.
Triệu Ngọc lanh tay lẹ mắt đỡ lấy cô ta!
Sau khi ôm Amerola vào trong lòng, Triệu Ngọc mới thấy cô gái Ả Rập này đã ngất đi rồi…
“Amerola… Amerola…” Triệu Ngọc gọi mấy tiếng nhưng Amerola vẫn không có chút phản ứng nào cả.
“Mau lên!” Một bác sĩ vội vàng nói: “Mau đặt cô ấy nằm xuống, để chúng tôi làm kiểm tra cho cô ấy…”
Triệu Ngọc vội khom người đặt Amerola xuống giường.
Sợ cô ta bị trúng độc cho nên Triệu Ngọc còn sử dụng một viên thuốc giải độc tàng hình lên người Amerola, nhưng hệ thống lại nhắc nhở Triệu Ngọc rằng chất giải độc không có hiệu lực.
Đừng đùa chứ!
Triệu Ngọc thấy chất giải độc không có hiệu quả, còn tưởng Amerola sắp nguy kịch rồi, cho nên vội vàng rút máy tạo nhịp tim tàng hình ra.
Nhưng còn chưa sử dụng máy thì trong lòng Triệu Ngọc chợt rung lên, dường như đã hiểu ra điều gì đó. Lúc này, hắn mới buông tay Amerola ra, lùi về sau mấy bước, tránh xa giường bệnh.
Thấy vậy, các bác sĩ vội vàng bước lên, lắp đặt máy kiểm tra để khám sức khỏe cho Amerola…
“Amerola?” Lee Jin Ju đi tới bên cạnh Triệu Ngọc, nhìn người phụ nữ nằm trên giường và nói: “Thảo nào anh không chịu nói tên của cô ấy ra! Một người Ả Rập thì sao lại tên là Amerola được chứ?”
“Sao vậy?” Tiêu Hàng vội nói sang chuyện khác: “Có phải cô ấy bị… trúng độc không?”
Nhưng lúc này không có ai trả lời câu hỏi ấy của Tiêu Hàng cả, chỉ có ông bác sĩ kia hô lên với bọn họ: “Xin lỗi, mời mọi người đi ra ngoài một lát nhé!”
Mọi người không biết phải làm sao, đành phải ra khỏi phòng.
“Cảnh sát Triệu” Sau khi ra tới hành lang, Lee Jin Ju vẫn canh cánh trong lòng một vấn đề cho nên bèn hỏi ngay: “Anh có thể nói cho tôi biết anh với cô Amerola kia đã quen nhau thế nào không? Rốt cuộc cô ấy là ai?”
“Rất xin lỗi” Triệu Ngọc xụ mặt nói: “Những vấn đề này đều là bí mật nội bộ mà chúng tôi không thể nói ra được. Tôi nói thật là tôi cũng không biết lai lịch của cô ấy, chúng tôi chỉ mới hoàn thành một nhiệm vụ với nhau, quan hệ không tệ mà thôi!”
“Được thôi!” Lee Jin Ju lắc đầu: “Xem ra những thứ chúng ta đã định ra trước khi hợp tác chỉ là hình thức mà thôi! Vậy thì chúng tôi chỉ có thể chống mắt lên chờ xem kẻ địch kia sẽ bắt chước vụ án tiếp theo của anh như thế nào thôi nhỉ? Có phải trong số những vụ án anh đã phá có một vụ án hợp tác xã nông thôn không?” Lee Jin Ju tức giận nói: “Chúng tôi phải thông báo cho toàn bộ ngân hàng để tăng cường phòng bị à?”
“Hình như còn có vụ án video giết người gì đó nữa thì phải? Chúng tôi phải báo cho phái nữ toàn quốc chú ý an toàn sao? Ha ha, may là Hàn Quốc chúng tôi chẳng có quan tài treo, nếu không thì chúng tôi lại phải cho người mở ra kiểm tra xem bên trong có thi thể nữ nào thối rữa hay không đấy nhỉ?”
“Đừng, đừng, đừng…” Tiêu Hàng biết rõ Lee Jin Ju đã nổi nóng cho nên vội vàng khuyên nhủ: “Cô bớt giận, cô bớt giận nhé, đừng nóng! Thật ra thì thần thám Triệu của chúng tôi cũng có nỗi khổ riêng, không phải là anh ấy không muốn hợp tác với quý quốc, nhưng chuyện này liên quan đến rất nhiều thứ cho nên anh ấy không thể tự quyết định được!”
“Giờ thế này đi người đẹp…” Tiêu Hàng giảng hòa: “Bây giờ chúng tôi sẽ báo cáo với cấp trên xem có thể chia sẻ tài liệu với các cô không. Các cô có thể cho chúng tôi chút thời gian không? Nhanh thôi!”
“Phù…” Mặc dù Lee Jin Ju đã bình tĩnh lại một chút nhưng ngực vẫn còn đang phập phồng kịch liệt.
“Cô đừng nóng nảy, đừng nổi giận…” Tiêu Hàng vừa khuyên vừa kéo Triệu Ngọc sang một bên định bàn bạc với Triệu Ngọc.
Nhưng không ngờ Triệu Ngọc lại xoay người rời đi: “Tôi đi vệ sinh chút nhé!”
“Này…” Tiêu Hàng lúng túng không biết làm sao, nhưng Triệu Ngọc đã xoay người đi vào nhà vệ sinh, biến mất trong hành lang rồi.
Sau khi tiến vào nhà vệ sinh, Triệu Ngọc dùng tốc độ nhanh nhất để xác nhận ở đây không còn người nào khác, mới vội vàng chui vào trong một vách ngăn ở tận cùng bên trong.
Đóng kín cửa nhỏ của vách ngăn lại, Triệu Ngọc mới mở bàn tay nãy giờ vẫn nắm chặt của mình ra. Chỉ thấy trong lòng bàn tay có một cái… USB nhỏ bé!!!