← Quay lại trang sách

Chương 1936 Có gì đó mờ ám?

“Không… Không bình thường…”Lee Jin Ju vẫn luôn sốt ruột chờ ở bên ngoài, vừa nghe thấy tiếng vang truyền từ trong nhà vệ sinh ra thì không thể kiềm chế được nữa, bèn xông vào nhà vệ sinh nam.

“Này!”

Tiêu Hàng cũng lo lắng Triệu Ngọc sẽ gặp chuyện gì cho nên đi theo vào.

Nhưng khi hai người vọt vào nhà vệ sinh thì chỉ thấy cảnh sát Hàn Quốc nằm dưới đất, nhưng chẳng thấy bóng dáng Triệu Ngọc đâu cả.

Toàn bộ các phòng đều đã mở, chỉ cần liếc nhìn qua là biết trong nhà vệ sinh không còn người nào cả.

“Này… Này…” Lee Jin Ju ngồi xổm xuống, dùng tiếng Hàn hỏi tới tấp nhân viên cảnh sát đã ngã lăn dưới đất: “Người đâu rồi? Người đâu rồi?”

“…” Tuy cảnh sát này vẫn còn ý thức nhưng chỉ lắc đầu nguầy nguậy tỏ ý rằng anh ta cũng không biết.

Nhưng cửa sổ trong nhà vệ sinh bị mở toang, Tiêu Hàng vội vọt tới bên cửa sổ, thò đầu ra ngoài nhìn quanh.

“Không phải chứ?” Lee Jin Ju hận đến nỗi cắn chặt răng: “Nơi này là tầng 15 đấy!”

Nói xong, cô ta bèn đẩy Tiêu Hàng ra, cũng thò người ra ngoài nhìn nhưng chẳng thấy có ai đang leo tầng cả.

Đương nhiên là cũng không thấy có người rơi xuống tầng.

Hửm?

Lee Jin Ju như đã phát hiện ra cái gì, bèn xoay đầu lại nhìn lên trên. Nhưng bệnh viện có hơn ba mươi tầng, vách tường phía trên cũng không có bất kỳ bóng người nào đang bám trên đó cả!

“Thật kỳ lạ!” Lee Jin Ju nhíu mày lại làu bàu: “Chẳng lẽ anh ta còn biết bay sao?”

Đợi tới khi cô ta đã đi trở về phòng thì mới lập tức ra lệnh cho cấp dưới: “Các anh còn đứng ngây ra đó làm gì mà không mau đuổi theo đi? Phong tỏa bãi đỗ xe và cửa ra vào bệnh viện, kiểm tra camera theo dõi của bệnh viện ngay! Mau lên!”

“Vâng!” Các nhân viên cảnh sát nghe lệnh rời đi.

“Cảnh sát Tiêu!” Lee Jin Ju quay sang nhìn Tiêu Hàng rồi nghiêm túc nói: “Mau lên, hẳn là các anh có gắn máy định vị lên người anh ta đúng không? Mau kiểm tra xem anh ta đã đi đâu rồi?”

“Được!”

Tiêu Hàng mở điện thoại của mình ra, nhưng vừa mới liếc nhìn thì anh ta đã nhíu chặt mày lại, không tưởng tượng nổi mà chạy về phía phòng vệ sinh Triệu Ngọc vừa ở, ánh mắt nhìn thẳng về phía bồn cầu!

“Sao vậy?” Lee Jin Ju không hiểu, sốt ruột đi tới bên cạnh hỏi: “Ý anh là sao?”

“Fuck!” Tiêu Hàng buồn bực xua tay nói: “Còn cần phải hỏi nữa à? Chắc anh ta đã tháo máy định vị xuống rồi vứt vào trong bồn cầu rồi! Toàn bộ tín hiệu đều chỉ về phía cống thoát nước!

“Mà cô sao vậy?” Tiêu Hàng quay đầu hỏi ngược lại: “Chắc cô sẽ không cho rằng Triệu Ngọc bỏ trốn từ nơi này đấy chứ?”

“Hồ… Hồ đồ…” Lee Jin Ju tức giận quát lên: “Các anh làm việc kiểu gì vậy hả? Chẳng lẽ các anh không biết Triệu Ngọc chính là mục tiêu chủ yếu của hung thủ sao? Bọn chúng chắc chắn sẽ dùng nữ đặc công đó để uy hiếp Triệu Ngọc, các anh không biết hậu quả sẽ nghiêm trọng tới mức nào à?”

“Tôi… Tôi, đương nhiên là tôi biết rồi!” Tiêu Hàng vội vàng lấy điện thoại ra chuẩn bị ra lệnh cho người của mình.

“Cảnh sát Tiêu” Lee Jin Ju lại kéo Tiêu Hàng lại, trừng to hai mắt hỏi: “Tôi biết các anh không chỉ gắn mỗi cái máy định vị này lên người Triệu Ngọc, bây giờ không phải là thời điểm để chúng ta nghi ngờ lẫn nhau, Triệu Ngọc sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng bất kỳ lúc nào đấy! Mau lên, anh mau nói cho tôi biết vị trí của anh ta đi! Nếu không nói thì sẽ không còn kịp nữa đâu!”

“Ôi trời ơi cảnh sát Lee à” Tiêu Hàng bất đắc dĩ nói: “Đương nhiên tôi cũng sốt ruột rồi! Nhưng… Đâu phải cô không biết, từ lúc phát hiện ra máy định vị của chúng tôi trong vụ án thi thể nữ không đầu, chúng tôi sợ toàn bộ hệ thống định vị sẽ xảy ra vấn đề cho nên đâu dám gắn lên người Triệu Ngọc nữa!”

“Hừ!” Thấy Tiêu Hàng trả lời có lệ với mình, thế là Lee Jin Ju tức giận hất Tiêu Hàng ra.

“Cô yên tâm đi, chắc chắn là tôi còn nóng ruột hơn cô nữa đấy…” Tiêu Hàng vội vàng lấy điện thoại của mình ra: “Bây giờ thế này đi, tôi sẽ suy nghĩ biện pháp khác, định vị điện thoại chẳng hạn…”

⚝ ✽ ⚝

Ngay tại lúc Lee Jin Ju và Tiêu Hàng đang sứt đầu mẻ trán thì Triệu Ngọc đã sớm ngồi trên một chiếc taxi chạy về hướng Gwangju rồi.

Gwangju cách bệnh viện ba mươi hai cây số, có đường cao tốc cho nên thông thường chỉ cần khoảng năm mươi phút là có thể tới nơi.

Nhưng nếu chạy vào thành phố sẽ khó tránh khỏi bị kẹt xe cho nên Triệu Ngọc vẫn không dám trì hoãn thêm mà luôn thúc giục tài xế tăng tốc độ.

Có tiền có thể sai khiến được yêu ma quỷ quái, sau khi Triệu Ngọc rút một xấp tiền giấy dày cộm ra thì tài xế đã lập tức tăng tốc như điện chớp vậy.

Lúc còn ở nhà vệ sinh bệnh viện, Triệu Ngọc không thật sự trèo ra ngoài cửa sổ mà là sử dụng một cái áo tàng hình quý báu nấp ở góc tường.

Sau khi đoàn người Lee Jin Ju vọt vào nhà vệ sinh thì ai cũng chú ý tới cảnh sát ngã dưới đất, cho nên hắn đã thừa dịp này chạy ra ngoài, sau đó nghênh ngang đi thang máy rời khỏi bệnh viện.

Vốn là hắn có nghĩ tới việc sử dụng máy bay tàng hình chạy trốn ra ngoài cửa sổ, nhưng khắp nơi trong bệnh viện đều có người, nếu như hắn chọn máy bay tàng hình thì vẫn phải sử dụng một cái áo tàng hình để che đậy.

Thế nên, để có thể tiết kiệm một cái máy bay tàng hình thì Triệu Ngọc đã lựa chọn kế hoạch chạy trốn như vậy.

Nói thật, tuy là trước đây Triệu Ngọc đã từng chuẩn bị cho vô số tình huống có thể xảy ra bất ngờ rồi, nhưng khi hắn nhìn thấy Đinh Lam nằm trên bàn mổ mặc cho người xử quyết thì vẫn không thể khống chế được cảm xúc của mình.

Chỉ cảm thấy trái tim như bị đao cắt, rất muốn tìm ngay kẻ địch kia để tự tay xé gã ta nát bươm ra!

Bây giờ, ngoài việc dựa vào chỉ thị của kẻ địch để đi từng bước một tìm manh mối ra thì hắn chẳng còn cách nào khác cả.

Vì có thể đảm bảo an toàn cho Đinh Lam, hắn sẽ không để lộ chuyện này cho Lee Jin Ju, thậm chí là Tiêu Hàng, cho nên chỉ có thể một mình đi trước dò mìn thôi.

Đương nhiên Triệu Ngọc cũng là người tài cao gan lớn không hề sợ hãi, bởi vì hắn không phải người bình thường. Hắn có sự giúp đỡ từ những món đạo cụ thần kỳ kia nên sẽ không sợ đối phương giở mưu ma chước quỷ ra với mình!

Chỉ cần có thể đợi một cái sơ hở của đối phương là hắn đã có thể xoay chuyển thế cục rồi.

Lúc này, Triệu Ngọc vừa thúc giục tài xế tăng tốc độ, vừa mở điện thoại di động lên kiểm tra video kẻ địch gửi tới cho mình.

Triệu Ngọc đã đoán đúng, thứ được chứa trong USB này không chỉ là một đoạn video mà còn là một chương trình được thiết kế tỉ mỉ, sau khi video phát xong thì sẽ tự động xóa đi, không để lại bất kỳ dấu vết nào cả.

Nhưng chương trình tự động xóa này vẫn bị mệnh lệnh hacker của Triệu Ngọc hóa giải thành công.

Vì thế, Triệu Ngọc phải tiêu phí chừng hơn 6000 điểm tích lũy để cường hóa đạo cụ mới giữ được đoạn video này.

Đừng nói là 6000 điểm, dù là 10000 điểm thì Triệu Ngọc cũng nhất định không tiếc rẻ.

Bởi vì thứ nhất, thứ này có thể làm bằng chứng giúp mình thoát tội trong tương lai. Thứ hai, hắn cũng mong có thể phát hiện ra manh mối nào đó có giá trị từ đoạn video này, tốt nhất là có thể dựa vào nó để đoán được vị trí Đinh Lam bị giam giữ!

Đương nhiên, việc khẩn cấp hiện giờ vẫn là phải chạy tới địa điểm mà kẻ địch đã chỉ định đúng thời hạn, để xem bọn chúng sẽ đưa manh mối gì cho hắn ở nơi đó?

Triệu Ngọc dùng máy tìm kiếm tàng hình thì đã tìm được tin tức về nơi mà mục tiêu đang ở. Số 180 của đường Nam-Un ở Gwangju chính là một tòa cao ốc chọc trời có tên là tòa nhà Liên hiệp Khoa học Kỹ thuật.

Bên trong tòa cao ốc này có mấy chục công ty đủ lĩnh vực đủ quy mô, đây chính là một tòa kiến trúc khá nổi tiếng ở Gwangju.

Nhưng Triệu Ngọc đã sử dụng đạo cụ của hệ thống rồi mà vẫn không tra ra được tầng 25 của tòa cao ốc này thuộc về công ty nào?

Trên máy tìm kiếm hiển thị tầng 25 này là khu vực để trống, có lẽ là không cho ai thuê hoặc là không đăng ký.

Xem ra tầng 25 của tòa nhà này thật sự có gì đó mờ ám!