← Quay lại trang sách

Chương 1937 Tầng 25 thần bí

Thật ra thì Triệu Ngọc đã sớm đoán được là sẽ xuất hiện tình huống như thế này, cũng biết hung thủ thần bí kia sẽ liên lạc với mình, còn rất có khả năng sẽ lấy Đinh Lam ra uy hiếp mìnhVì vậy, hắn đã nói những thứ này với Tiêu Hàng từ đầu, mà hai người cũng đã bàn xong cách đối phó rồi.

Một khi Triệu Ngọc tháo máy nghe lén và thiết bị định vị trên người xuống thì cũng có nghĩa là muốn nói cho Tiêu Hàng biết kẻ địch liên lạc với hắn, vả lại còn lợi dụng điểm yếu để uy hiếp hắn nữa.

Mà lúc này, Tiêu Hàng chẳng những không thể lập tức áp dụng các biện pháp nghiêm mật mà phải tách Triệu Ngọc ra để dành cho Triệu Ngọc một khoảng cách nhất định, vả lại còn giữ bí mật giúp hắn nữa.

Đợi đến lúc Triệu Ngọc cho là đã đến thời cơ thì sẽ ra lệnh cho nhóm Tiêu Hàng.

Triệu Ngọc làm như vậy chắc chắn là vô cùng mạo hiểm, ban đầu, Tiêu Hàng rất quyết đoán phản đối nhưng làm sao có thể khuyên nổi Triệu Ngọc chứ, cho nên cuối cùng đành phải miễn cưỡng đồng ý thôi.

Vì vậy lúc ở trong nhà vệ sinh, Tiêu Hàng mới cố ý nói với Lee Jin Ju rằng trên người Triệu Ngọc không gắn máy định vị.

Nhưng sự thật là anh ta biết rõ hành tung của Triệu Ngọc như lòng bàn tay.

Đây cũng là một biện pháp khi không còn cách nào khác. Bởi vì bọn họ đang phá án ở nơi đất khách quê người, nhỡ đâu trong nội bộ Hàn Quốc có gián điệp của kẻ địch thì một khi lộ tẩy, tính mạng của Đinh Lam sẽ gặp nguy hiểm.

Cho nên bây giờ, Triệu Ngọc chỉ có thể lựa chọn hành động một mình thôi.

Số Triệu Ngọc xem như cũng may, bởi vì sau khi tiến vào Gwangju, có một cây cầu vượt nối thẳng tới đường Nam-Un. Tuy xe cộ qua lại trên đường khá nhiều nhưng không ảnh hưởng tới tình hình giao thông nơi đây.

Tài xế nhận tiền rồi cho nên chỉ mất khoảng bốn mươi phút đã lái xe taxi tới trước cửa cao ốc.

Triệu Ngọc mau chóng nhảy xuống xe, chạy vào tòa nhà.

Trước cửa sảnh của tòa cao ốc có bảo vệ đứng gác, nếu không phải nhân viên ở đây mà muốn ra vào tòa nhà thì phải đăng ký.

Nhưng Triệu Ngọc có giấy chứng nhận cảnh sát mà phía Hàn Quốc đã phê riêng cho hắn rồi.

Thấy Triệu Ngọc là cảnh sát, bảo vệ không cản lại cũng không bắt hắn đi đăng ký mà cho vào ngay.

Bên trong tòa nhà có rất nhiều nhân viên, nhìn đâu đâu cũng có người, thậm chí còn xếp thành một hàng dài trước thang máy.

Triệu Ngọc vốn định chạy lên bằng thang bộ, nhưng nghĩ đến tầng 25 thì vẫn từ bỏ ý định đó mà chen qua đám người để vào trong thang máy.

Đương nhiên những người đang xếp hàng bên ngoài thang máy sẽ không chịu, họ lập tức cản Triệu Ngọc lại, bắt đầu tranh cãi.

Triệu Ngọc không thể làm gì hơn, đành phải giơ giấy chứng nhận cảnh sát của mình lên, dùng tiếng Hàn giải thích với họ rằng mình có vụ án đang cần gấp, nếu chậm sẽ chết người!

Những người này thấy vậy thì đành phải vội vàng lùi về sau, không hỏi gì nữa.

Nhưng chuyện khó xử lại xảy ra, sau khi Triệu Ngọc tiến vào thang máy lại phát hiện bảng nút thang máy không có tầng 25!

“Chuyện… Chuyện gì vậy?” Triệu Ngọc vội hỏi những người đang đứng trong thang máy: “Tại sao không có tầng 25 thế? Tầng 25 đi chỗ nào rồi?”

Mọi người trố mắt nhìn nhau một lúc lâu, mới có một quý bà xinh đẹp nói: “Tôi đã đi làm ở đây nhiều năm rồi mà chưa từng lên tầng 25!”

“Anh ấn tầng 24 đi!” Một người mập mạp đề nghị: “Rồi đi thang bộ từ tầng 24 lên là được! Nhưng đúng là trước nay tôi chưa từng nghe nói tầng 25 có công ty nào cả!”

“Cảnh… Cảnh sát à…” Một người đàn ông đeo mắt kính hóng hớt nói: “Có phải là có kẻ đùa dai cố ý lừa các anh đến tầng 25 không?”

⚝ ✽ ⚝

Mọi người mồm năm miệng mười, Triệu Ngọc không biết làm gì hơn, đành phải nhấn nút tầng 24.

Sau khi đến tầng 24, nơi này có đánh dấu tên một công ty bằng tiếng Anh, nhân viên qua lại đều mặc áo blouse trắng, trông có vẻ là một nơi nghiên cứu khoa học.

Triệu Ngọc đi trong hành lang một vòng, vốn định tìm một người hỏi chuyện tầng 25 nhưng lại sợ sẽ dẫn tới chuyện phiền toái không cần thiết.

Bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể sử dụng một cái máy nhìn xuyên thấu tàng hình để bắt đầu quan sát kết cấu bên trong.

Nhưng không ngờ, còn chưa kịp sử dụng máy nhìn xuyên thấu thì hắn đã tìm được cầu thang bộ có ký hiệu khẩn cấp trên đó.

Đi theo cầu thang tới tầng 25 thì phát hiện cửa thoát hiểm tầng 25 đã bị khóa chặt rồi.

Triệu Ngọc nhìn đồng hồ đeo tay, chỉ còn hai phút nữa là tới thời gian mà đối phương quy định.

Hắn không thể tiếp tục lãng phí thời gian nữa, cho nên vội vàng sử dụng một cái chìa khóa vạn năng rồi lập tức mở cửa thoát hiểm ra chạy lên tầng 25!

Phòng số 11 tầng 25…

Triệu Ngọc lẩm bẩm. Sau khi tiến vào hành lang, hắn ngẩng đầu nhìn biển số phòng 31 và 30, vậy thì phòng số 11 phải ở phía Đông của dãy tầng này.

Vì vậy, Triệu Ngọc lại chạy nhanh về phía Đông.

Tầng 25 thần bí này cũng bị bao quanh bởi hành lang và có rất nhiều phòng giống như những tầng lầu khác, nhìn lướt qua thì chẳng có gì đặc biệt cả.

Nhưng chẳng mấy chốc, Triệu Ngọc đã chú ý thấy cửa mỗi căn phòng đều là loại cửa kim loại nặng mang đến cảm giác rất khoa học kỹ thuật. Vả lại cửa phòng đều là loại khóa mật mã hiện đại như dấu vân tay, thậm chí còn có khóa kiểu gương mặt nữa…

Mà điều kỳ lạ nhất chính là cả tầng lầu này không có một bóng người, hành lang cũng trống rỗng.

Thế này…

Sau khi nhìn thấy tất cả những thứ này, từ bản năng của thám tử, Triệu Ngọc đã đề cao cảnh giác.

Hắn biết kẻ địch thần bí dẫn mình tới đây chắc chắn là có mục đích của gã ta.

Cho nên mình không thể xem thường được.

Vì vậy, Triệu Ngọc bèn dùng 3000 điểm tích lũy để tăng cấp chức năng dò xét cho máy thăm dò tàng hình.

Chẳng bao lâu sau, hắn đã đi tới hướng Đông rồi tìm được căn phòng số 11 đó.

Qua máy xuyên thấu, hắn nhìn thấy diện tích của căn phòng số 11 này rất lớn, bên trong sảnh lớn có đặt rất nhiều thiết bị điện tử và giá kệ, nhưng vì vách tường rất dày cho nên máy nhìn xuyên thấu chỉ có thể nhìn đại khái thôi.

Điều khiến Triệu Ngọc bất ngờ là cửa kim loại của căn phòng lại đang để mở!

Cùng lúc đó, trên máy dò tìm cũng truyền tới tín hiệu đã kiểm tra thấy sinh mệnh, trong phòng có ít nhất tám người, vả lại tám người này còn đang túm lại với nhau nữa!

Đậu xanh rau má, có chuyện gì vậy chứ?

Triệu Ngọc vội vàng rút súng ra, mà trong đầu cũng đã chuẩn bị sẵn một cái áo chống đạn tàng hình rồi.

Thật ra thì phản ứng đầu tiên của Triệu Ngọc chính là có lẽ nơi này sắp xảy ra chuyện lớn gì đó.

Bởi vì hắn có quẻ biến dị song Khôn trong người mà.

Biết đâu kẻ địch lừa mình tới đây là muốn thừa cơ giết chết mình thì sao.

Không đúng, biết đâu gã còn chuẩn bị một trận tấn công khủng bố, hoặc là nổ lựu đạn gì đó ở trong này.

Nhưng Triệu Ngọc có máy thăm dò phiên bản cường hóa trong người, mà máy thăm dò cũng không phát hiện trong phòng có gì khác thường cả.

Không có thứ gây nổ, không có vũ khí, trừ máy quay phim nhiều hơn nơi khác một chút ra thì không có gì nguy hiểm lắm.

Vì vậy, Triệu Ngọc cầm súng lục bước vào căn phòng số 11 thần bí này.

Kết quả, hắn vừa mới bước vào thì đã ngửi thấy một mùi hương rất gay mũi.

Hắn giương mắt nhìn thử thì thấy trên thiết bị điện trong nhà và trên mặt đất có tưới đầy chất nhờn màu xanh lá.

Mà mùi gay mũi chắc là tỏa ra từ thứ chất nhờn này. Chất nhờn sền sệt trông rất ghê tởm, cứ như nước bọt của một loài sinh vật ngoài hành tinh nào đó trong phim điện ảnh khoa học viễn tưởng vậy.

Thế này… là thế nào đây?

Triệu Ngọc nhíu chặt mày lại, dè dặt tiến về phía trước. Cuối cùng, sau khi lướt qua mấy cái máy lớn mà mình chưa từng nhìn thấy thì máy thăm dò sinh mệnh báo hiệu đã phát hiện ra tám người.

Không phải chứ?

Triệu Ngọc giật nảy mình, chỉ thấy tám người này đều đang mặc áo blouse trắng, có người phương Đông cũng có người nước ngoài.

Vào lúc này, họ đang chen chúc ở một chỗ, chẳng những bị trói mà ngoài miệng còn bị quấn băng keo, mắt bị che lại bằng cái chụp mắt, trên quần áo còn dính rất nhiều chất nhờn.

Đây là…

Triệu Ngọc vốn định sử dụng một cái máy giám định tàng hình để kiểm tra thử xem đống chất nhờn này là thứ gì?

Nhưng Triệu Ngọc lập tức nhận ra được điều gì đó….

Không hay! Chuyện không hay rồi!!!

Đúng thời khắc mấu chốt này, Triệu Ngọc bất chấp tất cả, vội vàng sử dụng một món đạo cụ khác…