Chương 1938 Bẫy rập
Triệu Ngọc vốn định tới mở trói cho những người đó trước nhưng chất nhờn màu xanh lá tràn ngập trong phòng lại khiến hắn vô thức cảm thấy nguy hiểmBan đầu, hắn còn tưởng thứ chất nhờn màu xanh lá đó là vi khuẩn sinh vật gì đó, còn chuẩn bị máy thở tàng hình để sử dụng ngay khi cần nữa!
Nhưng hắn lại ngửi thấy trong chất nhờn màu xanh lá này đang tỏa ra một mùi rất gay mũi. Mà loại mùi này lại khiến hắn nhớ tới vụ hỏa hoạn trong chuồng bò ở huyện Cao Lan trước kia.
Hắn cho rằng thứ chất nhờn này có thể là nhiên liệu hóa học nào đó.
Ngay lúc đầu, máy thăm dò tàng hình của hắn dù không phát hiện các loại vật chất gây nổ có thể gây nguy hiểm, nhưng lại chỉ dẫn rằng trong một nơi rất sâu nào đó có một cái máy truyền tin, mà máy truyền tin này còn liên kết với một thiết bị điện tử không biết nữa.
Không hay rồi!
Triệu Ngọc liên tưởng đến quẻ song Khôn biến dị mà mình mở ra, lập tức cảm thấy không lành, chẳng lẽ… Là kẻ địch muốn sử dụng máy truyền tin châm lửa đốt cháy nơi này?
Nếu như nơi này cháy…
Ông trời ơi!
Triệu Ngọc không kịp suy nghĩ nhiều đã vội vàng dùng một cái máy chặn tín hiệu.
Sau khi tín hiệu đã bị chặn thì ít nhất có thể bảo đảm người điều khiển từ xa sẽ không thể sử dụng máy truyền tin để hoàn thành mưu kế được.
Phù…
Triệu Ngọc thở hổn hển rồi phun ra một hơi dài. Sau khi tín hiệu bị che đi, hắn mới sử dụng máy giám định kiểm tra thứ chất nhờn màu xanh lá kia.
Đúng là hắn đoán không sai!
Trên máy giám định đã chỉ ra chất nhờn màu xanh lá cây này là một loại nhiên liệu hóa học hỗn hợp, không chỉ có thể gây cháy mà còn có tính ăn mòn cực mạnh.
Hắn lại nhìn căn phòng số 11, khắp mọi ngóc ngách trong đó đều là thiết bị dụng cụ khoa học kỹ thuật và máy tính…
Nơi này… Là chỗ nào vậy?
Tại sao kẻ địch phải chọn nơi này, mà những người bị trói kia là…
Triệu Ngọc vừa nghĩ tới những người bị trói này thì mới nhớ tới một chuyện quan trọng, nhỡ đâu nơi này bị cháy thì chẳng phải những người này cũng bị thiêu chết luôn sao?
Chẳng lẽ… Mục đích của hung thủ chính là giết chết những người này?
Rốt cuộc thì những người này là ai?
Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc bèn bước nhanh đến bên cạnh những người bị trói đó. Do những người này đều bị che mắt lại, ngoài miệng còn bị quấn băng keo cho nên chỉ có thể thấy bọn họ run lẩy bẩy co rụt người lại, hình như đang rất hoảng sợ.
Triệu Ngọc không suy nghĩ nhiều, lập tức xông tới, kéo bịt mắt của một người phụ nữ phương Đông xuống.
“Ưm… Ưm ưm ưm…”
Triệu Ngọc vừa mới chạm tới người phụ nữ này thì bà ta đã la toáng lên như bị điện giật vậy.
Mà bà ta vừa gào lên như vậy cũng khiến cho những người khác hoảng sợ theo.
“Đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích…”
Triệu Ngọc vội ngăn cản lại, cũng lấy cái bịt mắt của người phụ nữ kia xuống.
Chỉ thấy đây là một người phụ nữ khoảng năm, sáu mươi tuổi, bà ta hoảng sợ nhìn Triệu Ngọc lắc đầu nguầy nguậy, ý là bảo cậu đừng giết tôi!
Chuyện này…
Để thu thập được càng nhiều tin tức hơn, Triệu Ngọc đành phải vươn tay xé băng keo trên miệng bà ta xuống. Nhưng băng keo bị quấn vô cùng chặt, nhất thời không thể xé xuống hết được.
Vì vậy, hắn lại bắt đầu tháo dây thừng nhưng phát hiện tất cả những người này đều bị dây nilon trói lại với nhau rất chặt, mà sợi dây thì đủ mọi màu sắc, không thể tìm thấy dù chỉ một nút thắt.
Nếu như không có dao thì e là phải cần một thời gian rất lâu mới có thể cởi ra giúp bọn họ…
Nhưng không ngờ ngay vào thời khắc mấu chốt này, máy thăm dò sinh mệnh trong đầu Triệu Ngọc lại bỗng nhiên có phản ứng, chỉ thấy một tín hiệu sinh mệnh đang đi rất vội vã trên hành lang!
Ồ?
Cuối cùng thì người cũng đến rồi à?
Phản ứng đầu tiên của Triệu Ngọc là vội vàng đi tới gặp người này, nhờ anh ta giúp đỡ một tay.
Nhưng khi Triệu Ngọc đứng dậy lại phát hiện tín hiệu sinh mệnh này rất khác thường, chỉ thấy người kia chạy tới cửa rồi đột ngột dừng lại, dường như… Dường như đang nhìn vào bên trong, trông còn lén la lén lút nữa…
Không phải chứ?
Triệu Ngọc nhận ra người này có thể không phải là người tốt, bèn rút súng lục ra xông tới cửa, cùng lúc đó, hắn cũng sử dụng áo chống đạn tàng hình, luôn luôn trong tình trạng chuẩn bị chiến đấu.
Nhưng kết quả lại xảy ra chuyện khiến Triệu Ngọc không kịp đề phòng. Một tiếng động giòn tan truyền từ ngoài cửa vào, chỉ thấy một cái bật lửa lóe sáng bị người ta ném vào trong!
Con bà nó!
Triệu Ngọc vô cùng sốt ruột, không thể nghĩ gì nữa, gần như là theo bản năng mà phi thân nhảy lên cao, vừa lúc đỡ được cái bật lửa đó ở giữa không trung!
⚝ ✽ ⚝
Sau khi bắt được cái bật lửa, Triệu Ngọc ngã ầm xuống đất. Mà do đã dùng cả hai tay để bắt lấy bật lửa cho nên súng lục của hắn cũng bay vụt ra khỏi tay.
Ấy ấy ấy…
Triệu Ngọc cảm nhận được cái nóng rát từ lòng bàn tay thì vội vàng thổi phù phù mấy hơi để dập tắt bật lửa.
“Hả?”
Cùng lúc đó, ngoài cửa bỗng có một âm thanh khác thường, có thể thấy kẻ định phóng hỏa kia thấy bật lửa bị người nào đó bắt lấy nên rất hoảng sợ.
Chuyện cho tới bây giờ, Triệu Ngọc đã hiểu ra, người ngoài cửa chính là kẻ địch!
Còn mọi thứ ở nơi này đều là bẫy rập nham hiểm mà bọn chúng đã sắp đặt ra. Sau khi dẫn dụ mình tới nơi này, bọn chúng sẽ lập tức sử dụng tín hiệu từ xa để phóng hỏa đốt cháy nơi này, thiêu chết cả những bác sĩ mặc áo blouse trắng kia!
Nếu như Triệu Ngọc cũng bị thiêu chết luôn thì càng tốt. Còn nếu không chết thì có thể vu oan giá họa cho Triệu Ngọc.
Nhưng tín hiệu đã bị Triệu Ngọc chặn lại, bọn chúng bất đắc dĩ đành phái người tới tự mình phóng hỏa…
Cho nên người ngoài cửa này vô cùng quan trọng, chỉ cần có thể bắt được gã ta là có thể tra được tung tích của Đinh Lam rồi!
Vừa nghĩ đến đây, Triệu Ngọc lập tức bò từ trên đất dậy, chạy ra ngoài cửa.
Nhưng kẻ địch ngoài cửa vẫn chưa đi. Có lẽ là vì không đốt được lửa thì nhiệm vụ của gã ta xem như chưa hoàn thành.
Kết quả khi hai người chạm mặt nhau, chỉ thấy kẻ địch trước mặt này có vóc người không cao, mặc quần áo bảo vệ nhưng trên mặt có đeo một cái mặt nạ màu trắng!
Hửm?
Hai người vừa mới đối mặt nhau thì đều rất kinh hãi, kẻ địch lập tức tung người đạp một chân về phía Triệu Ngọc.
Triệu Ngọc cũng đâu phải kẻ dễ bắt nạt, thế là hắn vội vàng nghiêng người tránh đi, rồi sau đó nhào tới ôm lấy đối phương.
Sau đó, hai người ôm chặt lấy nhau lăn vài vòng, cuối cùng đâm vào vách tường ở hành lang, phát ra một tiếng bịch. Triệu Ngọc giỏi về cận chiến, định dùng cái đầu cứng cáp của mình mà đập vào sống mũi đối phương!
Nhưng kẻ địch này cũng không kém, gã ta đã nhìn thấu ý đồ của Triệu Ngọc từ lâu, bèn vươn tay trái ra đẩy mạnh cằm Triệu Ngọc khiến đầu Triệu Ngọc không thể đập xuống được.
Sau đó, gã xoay người dùng cùi chỏ húc mạnh vào cánh tay trái của Triệu Ngọc. Triệu Ngọc cảm thấy cánh tay trái của mình tê rần, lập tức mất đi sức lực.
Kẻ địch thoát ra được, bèn xoay người chạy ra sau lưng Triệu Ngọc, dùng một tay siết cổ Triệu Ngọc, còn một tay khác thì siết mạnh tay phải của hắn.
Á!
Triệu Ngọc cảm thấy đau nhói, tạo cơ hội cho đối phương dễ dàng đoạt được cái bật lửa trong tay hắn.
Động tác của người này vừa sắc bén lại nhanh nhẹn, chỉ một tên che mặt đã khiến Triệu Ngọc rơi thẳng xuống thế bất lợi rồi.
Ngay sau đó, tên này đá vào đầu gối Triệu Ngọc. Triệu Ngọc bị đau đến mức gập người lại, thấy vậy, tên này nhấc chân phải lên hung hăng đá vào bụng Triệu Ngọc, làm Triệu Ngọc bay thẳng vào trong phòng số 11.
Cùng lúc đó, gã ta lại đánh bật lửa, định ném nó vào trong phòng số 11.
Nhưng không ngờ trong lúc Triệu Ngọc bay trên không thì nơi cổ tay phải của hắn lại có ánh điện chợt lóe lên, một viên đạn điện đã bắn vào cánh tay trái kẻ địch!
Xẹt…
Dòng điện lập tức lan ra, tạo nên tiếng xẹt xẹt, khiến người kia bị giật, ngã nhào trên đất!
Nhưng điều đáng sợ là trước khi bị điện giật, gã đã ném cái bật lửa vào trong phòng. Thế là Triệu Ngọc chỉ có thể trơ mắt nhìn bật lửa lóe ánh sáng bay qua trước mắt mình vào trong căn phòng bị tưới đầy vật cháy nổ…