Chương 1939 Chiêu hiểm
Trong phòng tưới đầy chất nhờn màu xanh lá có thể gây cháy nổ, một khi dính lửa sẽ biến căn phòng này thành một biển lửa chỉ trong nháy mắtĐồ vật trong phòng không quan trọng, quan trọng là tám người sống kia kìa!
Nhưng Triệu Ngọc đã ngã về phía sau theo quán tính, chỉ có thể trơ mắt nhìn bật lửa cách trước mặt mình chừng một mét bay đi mà không thể cản lại được.
Bịch!
Bởi vì Triệu Ngọc đã bay ra trước một bước cho nên rơi xuống đất sớm hơn cái bật lửa kia mấy giây.
Nhưng sau khi rơi xuống đất, Triệu Ngọc không để ý tới những thứ khác mà vội vàng quay đầu thổi một hơi thật mạnh về phía cái bật lửa ở phía xa xa kia!
Phù…
Nếu như có người nhìn thấy cảnh tượng này thì chắc chắn sẽ cảm thấy vô cùng buồn cười.
Nhất là kẻ địch bị đạn điện bắn trúng nên cánh tay gã bị lệch một chút.
Cho nên kẻ địch này không bị ngất xỉu tại chỗ mà chỉ tạm thời mất năng lực hành động thôi.
Gã tựa vào vách tường sau lưng, nhìn thấy rõ cảnh này.
Theo gã thấy thì với một khoảng cách xa như vậy, Triệu Ngọc muốn thổi tắt bật lửa là chuyện viển vông, uổng công vô ích mà thôi!
Nhưng cảnh tượng làm gã khiếp sợ đã xảy ra. Chỉ thấy Triệu Ngọc vừa thổi ra một hơi, không ngờ lại phun ra một làn khói mù màu trắng vừa to lớn vừa mạnh mẽ. Khói mù màu trắng lập tức xông thẳng về phía bật lửa!
Xoạch…
Bật lửa rơi xuống chất nhờn màu xanh lá nhưng ngọn lửa đã sớm bị khói mù màu trắng dập tắt, nên không làm dấy lên hỏa hoạn!
Hả!?
Lần này, kẻ địch thật sự choáng váng rồi, vô số khả năng lướt qua trong đầu gã nhưng lại không thể nào giải thích được biểu hiện thần kỳ của Triệu Ngọc.
Phù… Phù…
Triệu Ngọc thấy trong phòng không dấy lên ngọn lửa ngút trời thì vội vàng thở hổn hển, mồ hôi lạnh ướt đẫm.
Nguy hiểm thật!
Ban nãy may mà hắn nhanh trí sử dụng bình chữa cháy tàng hình lâu rồi không dùng, sau đó phối hợp với động tác thổi của mình mới diễn ra một màn không thể nào tưởng tượng nổi đó!
Cũng may mà bình thường mình luôn để bình chữa cháy trong ô đạo cụ khẩn cấp, chỉ cần tập trung ý nghĩ là sử dụng được ngay, chứ nếu không thì sợ là không thể cứu kịp rồi.
Phù… Phù…
Triệu Ngọc vẫn còn thở hổn hển nhưng lại chợt thấy có một bóng đen vụt tới ở sau lưng, một chuyện mà hắn không nghĩ tới đã xảy ra. Chỉ thấy kẻ địch kia thế mà lại đang lảo đảo dựa vào vách tường… đứng lên!!
Hả!?
Triệu Ngọc bị dọa sợ hết hồn, hắn biết sự lợi hại của đạn điện này, cho dù bắn trật thì cũng có thể khiến đối phương mất đi năng lực hành động trong một thời gian ngắn. Nhưng mà…
Không kịp suy nghĩ nhiều, nói thì chậm mà xảy ra rất nhanh, khi vừa nhìn thấy kẻ địch kia đứng lên thì Triệu Ngọc cũng vội vàng nâng ống tay áo ngắm trúng kẻ địch, lại một viên đạn điện lao ra ngoài!
Lần này thì Triệu Ngọc nhắm ngay ngực đối phương, đoán là gã cũng không tránh thoát được.
Nhưng Triệu Ngọc đã đánh giá thấp năng lực của kẻ địch rồi, có lẽ đối phương đã có chuẩn bị từ trước cho nên Triệu Ngọc vừa mới nhấc tay thì người nọ đã lập tức lăn một vòng, đạn điện lập tức bay sượt qua trên đầu gã, ghim vào vách tường.
Sau một loạt ánh điện lóe lên trên vách tường, kẻ địch lại lao đến trước mặt Triệu Ngọc.
Triệu Ngọc giật mình, vội vàng ôm lấy người nọ mà bắt đầu đánh nhau.
Lúc này, tay trái của kẻ địch vẫn còn tê dại, gã chỉ có thể sử dụng tay phải triền đấu với Triệu Ngọc, nhưng dù là vậy thì Triệu Ngọc vẫn đánh rất trầy trật.
Động tác của tên này rất sắc bén, mỗi một chiêu đều có thể đánh bất ngờ làm Triệu Ngọc không kịp phòng bị.
Triệu Ngọc bất đắc dĩ đành phải sử dụng chiêu ôm cùng với một vài thủ đoạn hèn hạ để đối phó.
Trong lúc đánh nhau, Triệu Ngọc đã cố thử nhắm súng điện vào kẻ địch mấy lần nhưng đều bị đối phương nhẹ nhàng tránh khỏi. Không còn cách nào cả, lúc súng điện ở gần người thì sẽ không phát huy được tác dụng.
Sau hơn hai mươi chiêu, viên đạn điện dần mất tác dụng phụ, cho nên sức lực của gã lại càng mạnh lên.
Lúc này Triệu Ngọc mới phát hiện tên này là một cao thủ chính cống, thực lực của gã không thể dùng hai từ “kinh khủng” để hình dung được.
Từ khi vào nghề tới nay, Triệu Ngọc xem như cũng đã trải qua vô số trận vào sinh ra tử, đã từng giao đấu với rất nhiều nhân vật hung ác, tự nhận là bản lĩnh cũng không tầm thường.
Nhưng khi đối mặt với kẻ địch trước mặt này thì hắn lại có cảm giác bất lực, chỉ cảm thấy bản thân không có sức lực, cho dù làm cái gì cũng không có tác dụng.
Hắn định sử dụng thuốc tăng cường năng lượng để gia tăng thể lực nhưng chẳng bao lâu sau đã phát hiện ra sự chênh lệch giữa mình với kẻ địch không phải là thứ mà sức lực có thể giải quyết.
Mỗi một chiêu mình đánh ra, đối phương đều có thể đoán được, như thể gã có thể biết trước tương lai vậy. Không những thế mà gã còn dựa vào đó để sử dụng các động tác hợp lý có hiệu quả hơn để đánh trả, khiến mình hoàn toàn bó tay.
Dưới tình huống như vậy, cho dù là năng lượng của mình lại bùng nổ thì cũng chẳng làm nên được trò trống gì. Vốn không đánh được người ta thì phải làm thế nào mới có thể giành thắng lợi đây?
Cho nên… Triệu Ngọc thầm tặc lưỡi, mình vẫn nên an phận sử dụng chiêu hiểm đi!
Nếu là ngày thường thì lòng hiếu thắng của Triệu Ngọc nhất định sẽ lên đỉnh điểm, dù thế nào cũng phải dùng bản lĩnh thật sự của mình để phân cao thấp với đối phương.
Nhưng tình hình bây giờ rất khẩn cấp, không cho phép hắn làm ra bất kỳ sai lầm nào. Một khi mình bại bởi kẻ địch này thì toàn bộ tám người khác trong phòng đều sẽ phải chôn theo cùng.
Vả lại Triệu Ngọc còn đang lo lắng cho tung tích của Đinh Lam, cho nên bây giờ không phải là lúc nói chuyện đạo nghĩa giang hồ với kẻ địch, chỉ có thể dùng chiêu hiểm thôi!
Vì vậy, Triệu Ngọc không rối rắm nữa, sau khi chống đỡ được mấy chiêu của đối phương thì lập tức sử dụng một cái máy gây ngứa tàng hình!
Triệu Ngọc đã được nhìn thấy uy lực của máy gây ngứa rồi. Lần trước ở Vaqueria, may mà có món đạo cụ này nên hắn mới có thể chiến thắng được kẻ địch vốn vô cùng hùng mạnh. Quả thật là lần nào cũng phát huy tác dụng.
Mà giờ phút này cũng không ngoại lệ, một khi sử dụng máy gây ngứa thì đối phương sẽ giống như bị kim châm, sức mạnh yếu đi, động tác cũng chậm hơn trước đó mấy lần.
Hừ hừ hừ…
Triệu Ngọc thầm cười nham hiểm, vội vàng tốn 2000 điểm tích lũy cường hóa cho máy gây ngứa rồi sử dụng cho đối phương.
⚝ ✽ ⚝
Lần này động tác của kẻ địch rõ ràng đã thay đổi, nhân cơ hội này, Triệu Ngọc tung một quả đấm thật mạnh, cuối cùng cũng đánh trúng đối phương được một cú!
Con mẹ nó, đậu xanh rau má!
Triệu Ngọc thấy mình đắc thế bèn giơ một bàn tay lên lao tới.
Không ngờ đối phương dù bị ngứa khó chịu nhưng dù sao vẫn là cao thủ tuyệt đỉnh nên đã nắm chặt lấy cổ tay Triệu Ngọc, húc khuỷu tay vào ngực Triệu Ngọc, định vác lên mà quật hắn qua vai mình.
Triệu Ngọc vội vàng dùng sức húc vào sau lưng gã, sau đó đạp mạnh vào bắp chân gã!
Triệu Ngọc ra đòn tàn nhẫn, mới mấy đòn đã giẫm người này thấp xuống mấy lần, khiến gã không có cách nào vác ngang Triệu Ngọc lên nữa.
Triệu Ngọc nhân cơ hội này dùng cánh tay trái siết lấy cổ kẻ địch, cuối cùng chiếm được lợi thế lần đầu tiên.
Ưm ưm ưm…
Sau khi bị Triệu Ngọc siết chặt, đối phương hô lên vài tiếng ưm ưm rồi kéo theo Triệu Ngọc lùi về phía sau, va mạnh vào vách tường!
Nhưng Triệu Ngọc đã hạ quyết tâm rồi, hắn đã có lợi thế nên vẫn không buông tay ra.
Vì vậy, hắn vội vàng tìm kiếm thuốc tăng cường năng lượng trong đầu, định dùng nó để khống chế kẻ địch hoàn toàn.
Nhưng dù sao kẻ địch vốn là cao thủ tuyệt đỉnh, gã tự biết cổ của mình không thể bị đối phương siết quá lâu cho nên đã sử dụng một động tác không chính quy. Gã chìa hai ngón tay ra, chọc mạnh vào mặt trong cánh tay phải của Triệu Ngọc.
Bởi vì mặt trong cánh tay phải có một huyệt vị, một khi bị nhấn vào thì cả cánh tay sẽ lập tức bị rút gân, sau đó gã chỉ cần làm động tác ném người là Triệu Ngọc sẽ bị ngã xuống ngay.
Phải nói rằng động tác này rất ít được biết đến, cho nên Triệu Ngọc không thể nào đề phòng trước được.
Nhưng kẻ địch vì bị máy gây ngứa làm rối loạn tinh thần nên đã quên mất một chuyện quan trọng là phía dưới cánh tay của Triệu Ngọc đang cất giấu một khẩu súng điện!
Súng điện là loại bắn ba phát liên tiếp, bên trong vẫn còn một viên đạn.
Vào giờ phút này, cú chọc kia của kẻ địch vừa lúc đè lên súng điện!
Súng điện lên tiếng đáp lại, viên đạn lập tức nổ xẹt xẹt trên người Triệu Ngọc… Cùng với một hồi tiếng vang tách tách, cả hai người đều bị bao phủ trong ánh điện nhấp nháy…