← Quay lại trang sách

Chương 1940 Cao thủ tuyệt đỉnh

Sau khi ánh điện lóe lên, Triệu Ngọc và kẻ địch cùng ngã xuống đấtMay là điện giật xảy ra trong hành lang, chứ nếu không thì dòng điện đó rất có thể sẽ châm lửa cho đống nhiên liệu trong phòng.

⚝ ✽ ⚝

Triệu Ngọc ôm cánh tay rên rỉ vì đau đớn, mặc dù hắn có cột thu lôi tàng hình nên mới tránh thoát được cú điện giật vừa rồi. Nhưng kẻ địch đập lên cánh tay phải của hắn một cái không hề nhẹ.

Triệu Ngọc giờ phút này chỉ cảm thấy cả cánh tay phải của mình đã chết lặng không còn cảm giác, không thể khống chế được nữa.

Nhưng may là cú giật điện vừa rồi cũng khiến đối phương ngã xuống, chứ nếu không thì phiền phức to rồi…

Triệu Ngọc đang nhe răng ôm cánh tay thì bỗng dưng nhìn thấy mặt nạ trên mặt của kẻ địch đang chen chúc với mình chợt bị rơi mất một góc, để lộ ra một phần quai hàm…

Fuck!

Mặc dù chỉ thấy được một phần quai hàm của đối phương thôi nhưng Triệu Ngọc vẫn buồn bực mắng một tiếng.

Thật ra lúc đánh nhau với người này, Triệu Ngọc cũng đang nghi ngờ có khi nào cao thủ tuyệt đỉnh này là người mà mình quen biết hay không!

Bởi vì mặc dù động tác của người này rất độc đáo nhưng Triệu Ngọc vẫn cảm thấy dường như đã từng quen biết ở đâu rồi vậy.

Nhưng bây giờ sau khi Triệu Ngọc thấy được cằm của đối phương thì không còn bất kỳ nghi ngờ gì nữa, bởi vì hắn đã biết người này là ai rồi. Không ngờ tới cao thủ tuyệt đỉnh này lại là hắn ta!!!

Triệu Ngọc vừa nghĩ tới đây thì không do dự nữa, hắn lập tức vươn tay giật mặt nạ của người nọ ra.

Người này có một gương mặt mang nét Đông Phương, trông gương mặt gầy gò có vẻ đã hơn bốn mươi tuổi, chẳng có dáng vẻ gì là cao thủ cả.

Fuck!

Triệu Ngọc lại tức tối mắng một câu, một ý nghĩ không thể tưởng tượng nổi lập tức xông vào trong đầu khiến hắn không thể nào hiểu nổi, tại sao lại là ông ta cơ chứ!?

Thì ra cao thủ tuyệt đỉnh này không phải là ai khác mà chính là đặc công người Hàn Quốc Lee Bon Seong – người đã từng cùng mình tham gia salon trinh thám ở đảo Kỳ Tích!

Trước kia Triệu Ngọc thường hay gọi hắn ta là Lee Hyeon Seong (Lý Sẵn Có), nhưng sau khi thấy sức mạnh khủng bố của người nọ thì hắn không dám gọi biệt danh này nữa.

Nhưng thật sự không ngờ người tấn công mình, còn định phóng hỏa giết người lại là hắn ta!

Rốt cuộc là… chuyện gì vậy chứ?

Hành động của Lee Bon Seong đại diện cho tổ chức sau lưng hắn ta, hay là… Hắn ta đã phản bội rồi đi nương nhờ phía địch?

Phải biết là Miêu Khôn vẫn luôn khen ngợi người này, cho rằng hắn ta là bạn bè có thể tin cậy nhưng bây giờ xem ra lại không phải là như vậy.

Nếu như trận hỏa hoạn lúc nãy bùng lên thì có phải cái mạng của mình…

Không ngờ Triệu Ngọc vừa mới nghĩ tới đây thì một chuyện không thể tưởng tượng nổi đã xảy ra. Thế mà Lee Bon Seong vốn đã hôn mê lại bỗng dưng mở mắt ra!

Ấy ấy ấy…

Triệu Ngọc bị dọa sợ hết hồn, vội vàng giơ cánh tay lên túm lấy cổ áo đối phương, định đè hắn ta lại trước rồi mới tính sau.

Nhưng Lee Bon Seong lại lắc bả vai, dùng tay phải đẩy một cái đã thoải mái hất cánh tay Triệu Ngọc ra rồi.

Con mẹ nó!

Triệu Ngọc gào lên rồi lập tức nhào tới quấn lấy hắn ta, đánh nhau lần thứ ba.

Lúc này, Lee Bon Seong vốn đã bị giật điện hai lần, vả lại hiệu quả của máy gây ngứa chưa biến mất cho nên có thể thấy phản ứng thân thể cũng bị ảnh hưởng rất lớn, cho dù Triệu Ngọc chỉ dùng một tay thôi cũng có thể chiếm được thế chủ động tuyệt đối.

Sau khi đánh được mấy cái thì Lee Bon Seong đã khó khăn phòng thủ, không còn sức đánh trả nữa.

Nhưng mà lạc đà dù gầy vẫn còn to hơn ngựa, Lee Bon Seong không thể vẫn luôn bị động để người ta đánh, hắn ta khéo léo che chắn bộ phận quan trọng của mình, khiến Triệu Ngọc dù đã dùng bản lĩnh cả người cũng không có cách nào hoàn toàn khống chế được Lee Bon Seong trong thời gian ngắn.

Mà ngược lại, Lee Bon Seong dần dần lấy lại sức lực, tìm được sơ hở mà đẩy Triệu Ngọc ra xa.

⚝ ✽ ⚝

Triệu Ngọc đã nổi cáu rồi, cho nên hắn lại chạy về phía Lee Bon Seong, tung một cú đá sét đánh gió xoáy vào mặt hắn ta!

Mà cú đá sét đánh gió xoáy này là chân truyền của Miêu Anh, trò giỏi hơn thầy, Triệu Ngọc dùng lần nào cũng đạt hiệu quả. Một khi đá trúng đối phương thì nhất định sẽ khiến người nọ mất năng lực chiến đấu.

Nhưng Lee Bon Seong là cao thủ trong cao thủ, ngay tại lúc Triệu Ngọc lùi bước thì hắn ta đã nhìn rõ được đường đi của Triệu Ngọc rồi.

Vì vậy, khi Triệu Ngọc đá chân lên thì hắn ta đã trực tiếp hạ thấp chân, nhanh chóng đá thẳng vào cái chân mà Triệu Ngọc định tung chiêu.

Cú đá này vừa nhanh vừa ác vừa chính xác khiến cho Triệu Ngọc không thể né kịp, chỉ trong nháy mắt đã mất thăng bằng, lảo đảo giữa không trung rồi ngã rầm xuống đất.

Phịch!

Lần này Triệu Ngọc ngã rất nghiêm trọng, hắn chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, mắt nổ đom đóm.

Thấy vậy, Lee Bon Seong không nói hai lời đã vội vòng qua người Triệu Ngọc, lại xông về phía phòng số 11 lần nữa.

Xem ra hắn ta vẫn không chịu từ bỏ nhiệm vụ của mình, muốn vào phòng tìm cái bật lửa đó để tiếp tục phóng hỏa.

Làm sao Triệu Ngọc có thể để cho hắn ta được như ý muốn chứ? Thế là hắn lại bay vút lên cao, ôm lấy bắp đùi Lee Bon Seong.

Nhưng Lee Bon Seong đã đề phòng từ lâu, hắn ta như biến thành ma quỷ mà nhẹ nhàng nhảy lên, dùng chân trái làm ra động tác như đá cầu. Triệu Ngọc lại bị đá ngã quỵ xuống đất một lần nữa…

“A!!!”

Triệu Ngọc thực sự nổi nóng, thế là hắn gào to một tiếng, muốn nhào tới lần nữa. Nhưng lúc này, Lee Bon Seong đã vọt tới cửa phòng số 11, mắt thấy như sắp lao vào trong phòng, không thể kịp cản nữa rồi.

Tình thế quá khẩn cấp, Triệu Ngọc đành phải há miệng gào to: “Này Lee Bon Seong! Con rùa nhà ông muốn giở trò quỷ gì vậy hả!”

“Hả!?”

Lee Bon Seong giật mình, vội vàng sờ lên mặt, lúc này mới phát hiện mặt nạ của mình đã bị người ta cởi ra, Triệu Ngọc cũng đã nhận ra mình rồi.

“Chết tiệt!”

Lee Bon Seong dùng tiếng Hàn mắng một câu, trong lúc bối rối, hắn ta đứng do dự trước cửa.

Ngay trong thời khắc mấu chốt này, Triệu Ngọc đã hung mãnh xông tới va mạnh vào Lee Bon Seong.

“A!!!” Triệu Ngọc lại điên cuồng gào lên rồi rống to: “Ông thật sự không thấy mình đã làm tôi với cha vợ của tôi thất vọng à!? Cái tên hèn hạ kia! A a!!!”

Điên cuồng hét xong, Triệu Ngọc lại tóm lấy Lee Bon Seong mà tiếp tục đánh nhau. Hắn còn cố ý ôm hắn ta lăn một vòng trách xa cửa phòng số 11.

“Triệu…” Hình như là Lee Bon Seong đang định giải thích gì đó, nhưng trong lúc vặn chặt lấy nhau thế này thì không nói ra được, thế là hai người lại va mạnh vào vách tường.

“Ông nói mau!” Hai mắt Triệu Ngọc đỏ bừng, hắn đấm Lee Bon Seong hai cú rồi mới tức giận hỏi: “Đinh Lam đâu? Toàn bộ những chuyện này là do ai làm?”

Bốp!

Lại là một nắm đấm hung hăng đánh vào mặt Lee Bon Seong khiến khóe miệng hắn ta rỉ ra tơ máu.

⚝ ✽ ⚝

Không biết là còn chưa hết tác dụng phụ của điện giật hay là do chột dạ mà khi đối mặt với đòn oanh tạc điên cuồng của Triệu Ngọc, Lee Bon Seong chỉ chật vật tránh né chứ không đánh trả lại.

Rầm!

Triệu Ngọc đè chặt Lee Bon Seong lên tường, giận dữ thét lên: “Nói! Ông nói mau! Rốt cuộc là ai!?”

“Ưm…”

Lee Bon Seong phun ra bọt máu, đang định nói gì đó thì ánh mắt hắn ta lại chợt sáng lên, giống như vừa nhìn thấy cái gì. Thế là hắn ta nóng lòng đẩy Triệu Ngọc ra.

Kết quả, ngay khi hắn ta vừa đẩy Triệu Ngọc ra thì từ hành lang phía xa xa chợt truyền đến một tiếng súng!

Đoàng!

Một viên đạn lao nhanh tới, trúng ngay giữa ngực Lee Bon Seong, một dòng máu phun ra!!!