Chương 1941 Người sống
Đoàng!Lại một tiếng súng vang lên, thêm một viên đạn bắn trúng Lee Bon Seong. Lee Bon Seong lập tức che miệng vết thương, khuỵu đầu gối xuống đất.
Hả!?
Triệu Ngọc hoảng sợ nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy từ ngoài hành lang có hai người đàn ông mặc đồng phục bảo vệ, trên mặt đeo mặt nạ giống Lee Bon Seong xông vào.
Hai người vừa vọt tới vừa giơ súng bắn về phía Lee Bon Seong và Triệu Ngọc.
Bọn họ bắn súng rất chuẩn xác, sau khi đã trúng mục tiêu Lee Bon Seong rồi thì mấy phát súng tiếp theo đều nhằm vào Triệu Ngọc. Nhưng ngay lúc tiếng súng đầu tiên vang lên thì Triệu Ngọc đã mặc áo chống đạn mà hắn chuẩn bị đã lâu nên không thể bị thương được.
Phụt phụt…
Số đạn đó lại bắn trúng Lee Bon Seong lần nữa. Lee Bon Seong không chịu đựng được, thế là ngã xuống đất theo quán tính của đường đạn…
Chết tiệt!
Thấy Lee Bon Seong ngã xuống đất không nhúc nhích gì nữa, Triệu Ngọc căm hận đến mức nghiến chặt răng.
Nhưng chỉ hận cắn răng thôi thì vô dụng, trong tay hắn không có vũ khí, dù trong người có áo chống đạn nhưng vẫn không có cách nào đánh lại được hai kẻ địch này.
Hắn bất đắc dĩ, chỉ có thể chạy về phía phòng số 11.
Bởi vì súng lục của hắn ban nãy đã rơi ở đó cho nên hắn vội vàng sử dụng máy thăm dò, biết được súng lục bị rơi ở cửa, cách nơi này rất gần.
Vì vậy, hắn chạy thẳng vào trong phòng rồi vội vàng vươn tay nhặt khẩu súng lên.
Do súng lục đã rơi xuống đất nên trên súng đã bị dính rất nhiều chất nhờn màu xanh lá.
Lúc Triệu Ngọc cầm súng lên thì đã xảy ra một vấn đề khó khăn.
Phía trên súng lục này có dính đầy chất nhờn rất dễ cháy, nếu như hắn nổ súng ở đây thì chắc chắn là tương đương với tự sát rồi. Mà tia lửa sinh ra lúc súng lục lên nòng sẽ đốt cháy cả căn phòng này.
Cho nên hắn nhất định không thể nổ súng ở đây, phải dời chiến trường ra ngoài thôi.
Nhưng hai tên sát thủ che mặt mới xuất hiện chạy đến rất nhanh, mới đó mà chúng đã chạy đến trước cửa phòng, sắp vọt tới bên cạnh rồi.
Đến lúc đó, bọn chúng chỉ cần bắn một viên đạn vào trong phòng thì căn phòng vẫn sẽ rơi vào biển lửa!
Phải làm sao đây?
Trong thời khắc mấu chốt, Triệu Ngọc không thể nghĩ ra được biện pháp nào có ích, mà hắn chỉ biết rõ một chuyện, đó là cho dù thế nào mình cũng phải rời khỏi căn phòng này.
Mà trên người mình có siêu áo chống đạn nên vốn không sợ đạn của đối phương, cho nên… Cho nên…
Nghĩ tới đây, Triệu Ngọc không tiếp tục do dự nữa. Thế là hắn lập tức nhặt súng lên rồi xông từ cửa phòng ra ngoài, chạy về hành lang.
Kết quả, khi Triệu Ngọc vừa lao từ trong nhà ra thì hai tên sát thủ đã đi đến gần và lập tức nổ súng, bắn hết về phía Triệu Ngọc.
Trong nháy mắt bị trúng đạn, Triệu Ngọc lại bắt đầu suy tính sao mình không đánh bất ngờ nhỉ?
Vì vậy, hắn vội vàng nằm xuống mặt đất, giả vờ như là mình bị trúng đạn và ngã xuống.
Quả nhiên, hai người kia vừa thấy Triệu Ngọc ngã xuống đất thì đều thở phào nhẹ nhõm, dừng tay lại không bắn nữa.
Do Triệu Ngọc đã thu hút hết luồng đạn của bọn chúng cho nên trận bắn vừa rồi không ảnh hưởng đến đồ vật có thể cháy trong nhà, không gây ra hỏa hoạn.
Lúc này, Triệu Ngọc lại nghe thấy hai tên sát thủ vừa bước nhanh tới trước mặt mình vừa dùng tiếng Anh nói cái gì đó.
Không ngờ lại là… Tiếng Anh!?
Để nghe rõ được tin tức hơn cho nên Triệu Ngọc vội vàng điều chỉnh máy phiên dịch tới trạng thái tiếng Anh, lập tức nghe được hai từ “Tín hiệu” và “Đáng tiếc”.
Nghe thấy từ đầu tiên, Triệu Ngọc hiểu được việc mình sử dụng máy che giấu tín hiệu trước đó là rất kịp thời, nếu không thì đối phương đã dùng phương pháp điều khiển từ xa biến nơi này thành biển lửa rồi!
Nhưng mà từ “Đáng tiếc” phía sau thì Triệu Ngọc không biết có ý gì?
Chẳng lẽ là trong kế hoạch của bọn chúng không bao gồm phải giết chết mình cho nên bọn chúng mới thấy đáng tiếc vì nghĩ đã bắn chết mình rồi?
Lúc này, một sát thủ có vóc dáng thấp đứng phía trước nói với đồng đội có vóc dáng cao hơn: “Anh xem người Hàn đó đã chết chưa? Tôi đi châm lửa.
À phải rồi, không phải anh hút thuốc à? Có mang theo bật lửa không?”
“Hầy!” Người phía sau nói: “Nếu đã vậy thì cứ nã một phát súng thì chẳng phải đã có lửa rồi sao? Còn cần bật lửa gì nữa?”
Gã ta vừa nói vừa đưa chân đá đá Lee Bon Seong để xác nhận xem Lee Bon Seong còn sống hay đã chết.
“Được rồi, làm theo ý anh đi!” Kẻ có vóc dáng thấp giơ súng lên nhắm ngay cửa phòng 11, chỉ cần gã bắn một viên đạn vào đó thì khó mà tránh khỏi một vụ hỏa hoạn.
Mà đúng lúc này, Triệu Ngọc lại bỗng dưng mở mắt ra, giơ súng bắn ngay. Với khoảng cách gần như vậy thì cho dù nhắm hai mắt cũng sẽ không chệch được!
Đoàng… đoàng…
Triệu Ngọc bắn liên tục mấy phát, tất cả đều bắn vào người có vóc dáng thấp hơn. Gã bị bắn trúng, lập tức ngã về sau, tay còn chưa kịp nổ súng thì sau lưng đã đập lên tường rồi trượt xuống.
Trên bức tường cũng để lại mấy vết máu…
“Á!?”
Tên vóc dáng cao đang kiểm tra Lee Bon Seong lập tức hoảng sợ, vội vàng rút súng ra bắn về phía Triệu Ngọc.
Đoàng… đoàng…
Viên đạn chuẩn xác bắn trúng đầu Triệu Ngọc nhưng Triệu Ngọc không bị ảnh hưởng chút nào, ngược lại còn giơ tay nhắm chuẩn rồi mới nổ súng về phía kẻ có vóc dáng cao!
Sở dĩ Triệu Ngọc làm vậy là vì phải để lại một người sống, không thể để cho tên vóc dáng cao này cũng chết thoải mái như vậy được.
Nếu như gã đã chết thì có nghĩa là đầu mối tới đây đã gãy rồi!
Đoàng!
Qua thời gian dài luyện tập, có thể thấy kỹ năng bắn súng của Triệu Ngọc đã có tiến bộ rõ rệt. Viên đạn ngắm chuẩn bay về phía bắp đùi đối phương, lại đoàng một tiếng, trúng ngay cổ tay cầm súng của đối phương!
Á!
Đối phương kêu một tiếng thảm thiết, súng lục rơi xuống đất, trên cổ tay lập tức có máu tươi phun ra!
Lại càng khéo hơn nữa, không biết viên đạn bị khúc xạ chuyển hướng hay là vì nguyên nhân gì khác mà sau khi kẻ vóc dáng cao trúng đạn thì trên bả vai lại vang lên một tiếng phụt, hình như cũng trúng một viên đạn.
Ồ…
Kẻ có vóc dáng cao đau đớn tới nỗi bước chân loạng choạng, giận dữ mắng chửi: “Shit!”
Gã mắng xong thì vội vàng xoay người lăn một trăm tám mươi độ đến bên kia hành lang, tránh khỏi tầm ngắm của Triệu Ngọc.
Đậu xanh rau má!
Triệu Ngọc không muốn giết gã nhưng cũng quyết không cho phép gã bỏ trốn!
Vì vậy hắn vội vàng nhảy lên, vọt về phía tên sát thủ vóc dáng cao…
“Shit, shit, shit…”
Kẻ có vóc dáng cao ôm bả vai với vẻ vô cùng trầy trật, cuống cuồng chạy trốn ra ngoài. Khi thấy Triệu Ngọc vẫn luôn theo sát phía sau mình thì miệng liên tục chửi rủa…
Triệu Ngọc vốn chỉ cần đuổi qua khúc rẽ hành lang là có thể đuổi kịp đối phương rồi, nhưng có một chuyện đột ngột lóe lên trong đầu buộc hắn phải dừng lại.
Thật ra máy che giấu tín hiệu của Triệu Ngọc chỉ lấy Triệu Ngọc làm tâm điểm rồi sau đó lan rộng ra. Nếu như hắn lại chạy thêm mấy mét về trước thì cái máy truyền tin công suất lớn trong phòng số 11 sẽ vượt ra khỏi phạm vi bị ngăn trở!
Triệu Ngọc không xác định được đối phương có bao nhiêu người, cho nên rất sợ một khi tín hiệu trở lại bình thường thì đối phương sẽ sử dụng máy truyền tin để đốt cháy cả căn phòng.
Hắn không thể mạo hiểm như vậy được.
Nhưng mà nếu không đuổi theo kẻ địch thì đầu mối sẽ bị đứt gãy, những cố gắng của mình cũng trở nên lãng phí!
Phải làm sao đây?
Thật ra thì vấn đề này không thể làm khó được Triệu Ngọc, bởi vì bây giờ Triệu Ngọc không thiếu tiền, mà trong hệ thống cũng đang có rất nhiều điểm tích lũy!
Vì vậy, hắn vừa nghĩ tới đây thì lập tức sử dụng 2000 điểm tích lũy để tăng phạm vi hoạt động của máy chặn tín hiệu!
Sau khi mở rộng phạm vi, hắn lập tức lao ra khúc quanh, giơ súng lên bắn thẳng một phát về phía tên sát thủ có vóc dáng cao đang chạy trốn kia!
Một phát súng này Triệu Ngọc không sử dụng bất kỳ đạo cụ gì mà chỉ là tiện tay bắn thôi.
Kết quả là nữ thần may mắn lại thiên vị hắn, chỉ nghe thấy “Á!” một tiếng, sau đó sát thủ có vóc dáng cao đã ngã xuống đất…