← Quay lại trang sách

Chương 1942 Địa điểm tiếp theo

Hai mươi phút sau, nữ cảnh sát Lee Jin Ju đi qua một cánh cửa mật mã dày đặc, bước vào tầng 25 của tòa cao ốc Liên hiệp Khoa học Kỹ thuậtVào giờ phút này, trên hàng lang ngoài rất nhiều cảnh sát ra còn có rất nhiều nhân viên cứu trợ, nhân viên y tế cùng với nhân viên phòng cháy chữa cháy, mỗi người đều vội vã gấp gáp làm công việc của mình…

“Sếp, bên này…”

Lúc này, một cảnh sát chịu trách nhiệm đón tiếp đến chào Lee Jin Ju rồi sau đó dẫn Lee Jin Ju đi về phía căn phòng số 11.

Lúc cô ta đi tới cửa phòng số 11 thì bất ngờ nhìn thấy trên mặt đất có hai thi thể đang nằm, cả hai đều được dùng vải trắng che lại. Còn Triệu Ngọc thì mặt đầy chán nản đang ngồi bên cạnh một trong hai thi thể đó.

Triệu Ngọc thấy Lee Jin Ju đi đến thì chỉ nhìn lướt qua rồi không nói một câu nào.

Lee Jin Ju không vội vàng chỉ trích Triệu Ngọc mà vén tấm vải trắng lên kiểm tra thi thể.

Thi thể này chính là Lee Bon Seong, do bị trúng mấy phát đạn cho nên hắn ta đã ngừng hô hấp, trở thành một thi thể rồi.

Lee Jin Ju cẩn thận nhìn trong chốc lát rồi mới đắp vải trắng lên lần nữa. Sau đó, cô ta vẫn không nói gì mà là lặng lẽ xoay người rời khỏi chỗ này, bước tới chỗ sâu trong hành lang.

Sau khi đi tới chỗ không người, cô ta mới lấy điện thoại ra gọi một cuộc điện thoại.

“A lô…” Sau khi điện thoại được kết nối, cô ta nói vào trong điện thoại: “Hiện giờ chúng tôi đã xác nhận Lee Bon Seong đã chết, tình hình trở nên nghiêm trọng hơn, hãy thông báo cho Ban Tình báo trong nước, lập tức đánh dấu màu đỏ cho vụ án đi!”

Sau khi đối phương đáp lại, Lee Jin Ju lại cắn răng nói vào điện thoại: “Bây giờ các anh hãy đàm phán với bên Cục lãnh sự, bởi vì thần thám Trung Quốc kia không chịu hợp tác cho nên tôi đề nghị thi hành quản lý cưỡng chế, hạn chế mọi hành động của anh ta! Nếu cần thì tôi xin điều anh ta về nước. Chúng ta không thể nào hợp tác với một người làm việc gàn dở không nghe chỉ huy, nếu cứ tiếp tục như vậy thì anh ta sẽ làm hỏng chuyện của chúng ta mất!”

Hình như người trong điện thoại phản bác lại khiến Lee Jin Ju nóng nảy rống lên một tiếng: “Tôi bảo anh trình báo lên thì anh cứ báo đi, đây là lệnh của tôi! Có hậu quả gì thì một mình tôi sẽ gánh! Đi đi!”

Nói xong, không đợi đối phương đáp lại, cô ta đã lập tức cúp máy.

Cuối cùng Lee Jin Ju cũng không thể khống chế cảm xúc của mình được nữa, cả người xụi lơ tựa vào vách tường, nước mắt thi nhau tuôn ra ngoài…

“Tiền bối… Tiền bối…” Cô ta chán nản tựa vào vách tường, run rẩy nói: “Tại sao… Cứ luôn không chịu nói với tôi một câu… Tại sao… Lúc nào anh cũng cố chấp như vậy chứ… Tại sao…”

⚝ ✽ ⚝

Cùng lúc đó, trong đầu Triệu Ngọc cũng trống rỗng.

Hai mươi phút trước, hắn còn hao phí điểm tích lũy để tăng cường máy che giấu tín hiệu, sau đó lại nổ súng bắn trúng bắp đùi tên sát thủ khiến gã không thể nào chạy trốn được!

Nhưng đợi tới khi hắn đuổi tới bên cạnh tên sát thủ què chân kia thì lại phát hiện sắc mặt của gã tái mét, cả gương mặt vặn vẹo, không ngờ gã đã uống thuốc độc tự sát rồi!

Dựa vào biểu cảm dữ tợn của người chết có thể thấy được đó phải là xyanua cực độc. Sát thủ thấy mình không có hy vọng trốn thoát được cho nên đã cắn vỡ bao con nhộng có chứa xyanua để tự sát!

Từ đó có thể biết người này phải là đặc công chuyên nghiệp chứ không phải là binh lính tạp nham gì đó.

Chết tiệt!

Có thể tưởng tượng được Triệu Ngọc đã buồn bực tới cỡ nào, bởi vì người này chết chứng tỏ đầu mối của hắn đã gãy. Hắn không những không điều tra được tung tích của Đinh Lam mà có thể đã chọc giận kẻ địch bí ẩn đó, đẩy Đinh Lam vào tình thế nguy hiểm hơn!

Vì thế, hắn bèn lục soát khắp người sát thủ có vóc dáng cao nhưng không tìm thấy được vật gì có giá trị cả.

Mà điều duy nhất khiến hắn bất ngờ chính là sau khi hắn tháo mặt nạ của người này xuống, hắn mới phát hiện đây là một người da trắng chính hiệu.

Thảo nào lúc trước, bọn họ lại nói tiếng Anh, không ngờ đây là một người nước ngoài!

Xem ra kẻ địch nhằm vào mình lúc này là một tổ chức nào đó đến từ nước ngoài. Chẳng lẽ… Thật sự là thuộc hạ cũ của Tịch Vĩ mà Tịch Mộng Na đang điều khiển?

Sau khi tên sát thủ vóc dáng cao đó uống thuốc độc tự sát, Triệu Ngọc chỉ có thể quay lại phòng số 11 để kiểm tra thi thể kia.

Thi thể kia là một người phương Đông, nhưng nếu chỉ nhìn bề ngoài thì vẫn không thể phân biệt được cụ thể là người nước nào.

Nhưng hắn lại phát hiện một chiếc bộ đàm trong quần áo của người này. Nhưng Triệu Ngọc cũng biết có lẽ sẽ chẳng tra được manh mối có ích gì từ cái bộ đàm kiểu xưa đơn giản này đâu.

Cuối cùng, Triệu Ngọc chỉ còn một hy vọng cuối cùng, đó chính là đi lục soát thi thể Lee Bon Seong.

Nhưng điều khiến Triệu Ngọc không thể ngờ tới chính là khi lục soát thi thể Lee Bon Seong, hắn đã phát hiện ra một hiện tượng khác thường, chỉ thấy tay phải Lee Bon Seong đang cắm vào trong túi quần, dường như muốn rút thứ gì ra vậy.

Triệu Ngọc vội vàng rút tay phải của hắn ta rồi cố gắng tách từng ngón tay đó ra.

Kết quả là hắn nhìn thấy một cái USB nhỏ bé tinh xảo bất ngờ xuất hiện trong lòng bàn tay Lee Bon Seong!

Chiếc USB này giống y hệt cái mà Amerola đưa cho mình trước đây, rõ ràng cũng là thứ mà kẻ thần bí kia muốn đưa cho mình.

Mà cái USB này lại xuất hiện trong tay Lee Bon Seong…

Triệu Ngọc đoán có lẽ kế hoạch của kẻ địch là thế này: Lee Bon Seong nhận được mệnh lệnh đến phòng số 11 phóng hỏa, cho nên hắn ta mới mai phục ngoài phòng chờ cơ hội hành động.

Nếu như Triệu Ngọc bị lửa thiêu chết thì mọi chuyện kết thúc.

Nhưng nếu Triệu Ngọc không bị thiêu chết thì Lee Bon Seong sẽ đưa cái USB này cho mình, xem như là cho mình manh mối của bước tiếp theo.

Chắc là Lee Bon Seong biết bản thân không sống nổi cho nên mới thò tay vào trong túi bắt lấy cái USB này, muốn nhanh chóng đưa nó cho mình?

Nhưng tiếc là… Hắn ta còn chưa kịp lấy ra thì đã…

Khi đó, tầm mắt Triệu Ngọc dừng lại trên USB. Không thể nghi ngờ rằng cái USB này vô cùng quan trọng!

Triệu Ngọc vừa nghĩ đến đây thì không hề do dự nữa, hắn lập tức cắm USB vào điện thoại di động của mình.

Kết quả cũng giống như lần trước, chẳng bao lâu sau thì một đoạn video nhảy ra trên màn hình điện thoại.

Màn hình video cũng đen nhánh, nhưng sau khi phát thì giọng nói rợn người quen thuộc của máy biến giọng đã lập tức vang lên: “Ha ha ha… Thám tử tài ba đúng là lợi hại thật đấy, không ngờ anh vẫn thoát chết… Thế nào, có nóng hay không? Nhưng… Cho dù anh có nóng hay không thì cũng phải tranh thủ thời gian nhé, bởi vì… Tôi sắp không kiềm chế được đam mê của mình rồi. Nếu như anh không thể làm theo yêu cầu của tôi thì… Rất có thể tôi sẽ không chịu đựng được mà cưa đứt một chân của cô em gái xinh đẹp của anh đấy! Anh nói xem, là chân trái? Hay là chân phải đây?”

“Rắc rắc” Triệu Ngọc vừa nghe thấy câu nói đầy uy hiếp này thì lập tức siết chặt nắm tay, phát ra tiếng răng rắc vang dội…

“Thám tử tài ba à, nếu anh đã nhìn thấy video này rồi…” Tiếng nói bằng máy biến giọng đó tiếp tục vang lên: “Thì chắc anh cũng đã thấy được câu đố mà tôi để lại cho anh rồi chứ? Cho nên… Anh đừng đoán sai địa điểm kế tiếp nhé! Ha ha ha… Tôi ngày càng thấy phấn khởi rồi đấy, chơi trò chơi với thám tử tài ba thật là vui vẻ…”

“Thế này đi, tôi cho anh năm tiếng đồng hồ, nếu như anh có thể tới địa điểm mà tôi gợi ý thì… Tôi sẽ giữ lại cái chân bé nhỏ cho em gái xinh đẹp của anh! Mà yêu cầu của tôi cũng giống như trước thôi. Anh phải hành động một mình, nếu như anh dẫn theo cảnh sát Hàn Quốc hoặc là đặc công nào của nước anh thì xem như là phạm luật nhé! Ha ha ha… Cứ vui vẻ quyết định như thế nhé! Tôi chờ mong được gặp anh lắm đấy…”