Chương 1944 Quyền lợi của tôi
“Độ tương tự? 99,9%?” Triệu Ngọc hoang mang kéo Tiêu Hàng sang một bên hỏi: “Ý anh là sao? Anh nói thi thể nữ không đầu kia… chính là Tịch Mộng Na à?”“Ôi trời ơi, anh hồ đồ rồi hả?” Tiêu Hàng vội giải thích: “Nếu là 100% thì mới là Tịch Mộng Na! Còn 99,9% trở lên chứng tỏ người chết có quan hệ máu mủ vô cùng gần gũi với Tịch Mộng Na, là trực hệ đó!”
“Khụ!” Lúc này Triệu Ngọc mới hết hoang mang, nói: “Nếu là vậy thì… Thi thể nữ không đầu chính là chị em ruột của Tịch Mộng Na, cũng chính là…”
“Đúng vậy” Tiêu Hàng gật đầu: “Rất có thể chính là Tina – người có vẻ ngoài giống Tịch Mộng Na như đúc mà anh đã từng nhìn thấy trong ngôi nhà tội ác đó!”
“Là cô ta à!? Nhưng mà…” Ngay sau đó, Triệu Ngọc lại thấy hoang mang: “Nếu như là chị em gái của Tịch Mộng Na thì chẳng phải đã chứng tỏ kẻ địch đang nhằm vào thần thám tôi đây không phải là Tịch Mộng Na, cũng không phải là thế lực còn sót lại của Tịch Vĩ à? Vậy thì bọn chúng… là ai mới được?”
“Chuyện này thì khó nói rồi!” Tiêu Hàng nhỏ giọng nói bên tai Triệu Ngọc: “Anh đừng quên Tịch Mộng Na thật đã vượt ngục! Nếu như hai người họ lục đục với nhau thì sao? Chị em tương tàn đâu phải là chuyện gì mới mẻ?”
“Nhưng mà…” Triệu Ngọc không đồng ý: “Vụ án thi thể nữ không đầu xảy ra trước, còn Tịch Mộng Na vượt ngục sau đó mà! Rốt cuộc thì ai đã bày ra một bàn cờ lớn thế này chứ!? Uy danh của thần thám quốc tế tôi đây lớn đến vậy sao? Tôi đâu nhớ là ngoài Tịch Mộng Na ra thì mình còn trêu chọc ai nữa nhỉ?”
“Ai nói, ở Vaqueria…” Tiêu Hàng suy đoán rồi nói: “Không phải anh từng giết một xe lính đánh thuê à? Có khi nào… Là đám người này không?”
“Chắc không phải đâu?” Triệu Ngọc nói: “Cha vợ của tôi đã điều tra chuyện này rồi. Bọn chúng chỉ là một tổ chức lính đánh thuê rất nhỏ, thực lực kém xa Tịch Vĩ. Liếm máu đầu đao thì còn có thể chứ không làm được chuyện tinh vi như vậy đâu! Vả lại… Khi ấy đâu phải tôi chiến đấu một mình. Nếu như đúng là bọn chúng thì mấy người lính đặc chủng khi ấy đi cùng tôi cũng phải nằm trong danh sách trả đũa của bọn chúng chứ? Mà bây giờ lại để thi thể của Tina cho tôi là có ý gì đây?”
“Tôi… Ừm…” Tiêu Hàng nói: “Ít nhất thì Ngô Đế Thu vẫn an toàn, trước khi tới Hàn Quốc, tôi còn uống rượu với cậu ấy mà! Hay là… Tôi đi dò hỏi tung tích của những người khác nhé?”
“Được rồi, chúng ta nói vào chuyện chính trước đi!” Triệu Ngọc hỏi: “Chuyện tôi nhờ anh tra thế nào rồi? Có tra được không? Rốt cuộc thì tầng 25 này là công ty gì vậy?”
“Tôi đã tra được rồi!” Tiêu Hàng gật đầu: “Không tra được bất kỳ tin tức đăng ký nào cả!”
“Chết tiệt!” Triệu Ngọc mắng: “Như vậy mà gọi là tra được à?”
“Đúng vậy, anh thử suy nghĩ mà xem…” Tiêu Hàng vội vàng giải thích: “Không có thông tin đăng ký công ty đã chứng tỏ thứ mà nơi này đang nghiên cứu nằm trong hai loại khả năng! Một là phi pháp, hai là… bí mật quốc gia!”
“Hả?” Triệu Ngọc gãi đầu, mặc dù phỏng đoán này của Tiêu Hàng có hơi ghê gớm nhưng trên thực tế lại rất có lý.
Nếu không thì tại sao kẻ địch lại muốn đốt cháy nơi này chứ?
“Lúc tôi vừa tiến vào đã nhìn thấy rồi” Tiêu Hàng lại nói: “Các biện pháp an ninh ở nơi này tuyệt đối là cao cấp nhất, chắc chắn là có vấn đề!”
“Chỉ có vấn đề thì có ích lợi gì!” Triệu Ngọc sốt ruột nói: “Bây giờ tôi phải biết chính xác trong căn phòng này đang nghiên cứu cái gì?”
“À… Anh… Anh đừng nóng nảy…” Tiêu Hàng thấy Triệu Ngọc sốt ruột thì rất sợ hãi mà khuyên nhủ: “Tôi đã phái người đi thăm dò rồi! Nếu thật sự không được thì chúng ta đi hỏi hai cảnh sát trưởng người Hàn Quốc kia thử xem? Nếu bọn họ điều tra thì chắc sẽ nhanh hơn chúng ta đấy!”
“Anh cho rằng…” Triệu Ngọc lắc đầu nói: “Qua chuyện vừa rồi thì bọn họ còn có thể nói cho chúng ta biết nữa sao?”
“Ôi trời ơi, đúng rồi nhỉ!” Nhìn nhân viên cảnh sát Hàn quốc đứng ở đằng xa, Tiêu Hàng hỏi Triệu Ngọc: “Anh nhận được tin nhắn thật sao? Làm sao mà liên lạc được vậy? Chẳng lẽ… Là trong nhà vệ sinh của bệnh viện? Rốt cuộc thì đối phương là ai thế?”
“Bọn chúng bảo anh làm gì? Tại sao phải bảo anh tới đây? Còn nữa…” Tiêu Hàng dò hỏi dồn dập: “Vừa rồi anh nói với tôi người tấn công anh là Lee Bon Seong? Thật sự là ông ta sao? Ông ta đã chết thật rồi à?”
“Tiêu Hàng!” Triệu Ngọc nhìn xung quanh một lượt rồi mới bắt lấy tay Tiêu Hàng, đưa hai cái USB kia cho anh ta: “Đây là thứ mà bọn chúng đưa cho tôi, trong đó có cài đặt sẵn chương trình tự hủy nhưng đã bị tôi phá giải rồi! Trừ hai chúng ta ra thì không có người thứ hai biết.
Anh cố gắng cẩn thận tra giúp tôi xem có thể tìm được thứ gì không?”
“Hả?” Tiêu Hàng nhận lấy USB, cố gắng làm cho mình bình tĩnh một chút rồi mới giả vờ thản nhiên nói: “Được, cứ giao cho tôi đi!”
“Nhớ này” Triệu Ngọc lại dặn dò: “Chỉ có hai người chúng ta biết thôi, kể cả bạn gái cũ của anh, không được nói cho người nào khác biết đâu đấy! Một khi đối phương biết thì khó mà giữ được mạng sống cho Đinh Lam!”
“Hả?” Tiêu Hàng hoảng sợ: “Bọn chúng… Bắt được Đinh Lam thật sao? Chết tiệt! Được, anh cứ yên tâm, tôi sẽ không nói cho người thứ hai biết đâu!”
“Lee Bon Seong thật sự đã tấn công tôi” Triệu Ngọc chỉ thi thể Lee Bon Seong và nói: “Nhưng ông ta đeo mặt nạ giống hai tên sát thủ kia cho nên tôi cho rằng bọn chúng vốn cùng một phe!”
“Nhưng mà” Tiêu Hàng vội hỏi: “Không phải anh vừa nói là hai tên sát thủ đó bắn chết Lee Bon Seong à? Chuyện này…”
“Tôi nghi…” Triệu Ngọc nói: “Lee Bon Seong đã bị người khác uy hiếp, hoặc là bản thân ông ta đang hoàn thành nhiệm vụ bí mật gì đó. Dù sao đi nữa thì tôi cũng không cho rằng ông ta cố ý làm hại tôi đâu! Bởi vì sau khi thấy sát thủ tấn công thì ông ta đã đẩy tôi ra! Còn nữa, hai tên sát thủ giết ông ta vì thấy Lee Bon Seong đã bị tôi khống chế, mất cơ hội phóng hỏa…”
Sau đó, Triệu Ngọc kể lại sơ lược những chuyện vừa xảy ra cho Tiêu Hàng nghe.
“Ồ… Thì ra là như vậy…” Tiêu Hàng nuốt nước miếng, nói: “Vậy thì… Tôi sẽ cho người điều tra về Lee Bon Seong…”
“Còn tên sát thủ thì sao?” Triệu Ngọc chỉ thi thể tên sát thủ bên cạnh, nói: “Không phải tôi đã gửi ảnh hai người này cho anh rồi à?”
“Tôi đã điều tra rồi nhưng lại không có ghi chép gì!” Tiêu Hàng trả lời: “Hai người này chắc chắn không phải là…”
Nhưng Tiêu Hàng còn chưa nói hết câu thì đã thấy nữ cảnh sát Lee Jin Ju bất ngờ đi từ xa tới. Anh ta biết Lee Jin Ju thông thạo tiếng Trung cho nên vội vàng ngậm miệng lại.
Triệu Ngọc phát hiện Tiêu Hàng khác thường bèn quay đầu nhìn lại.
“Cảnh sát Triệu” Lee Jin Ju vẫn thản nhiên nói: “Bây giờ anh có thể nói cho tôi biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì chưa?”
“Có phải…” Lee Jin Ju nheo mắt lại, tỏ ra hung hãn hỏi: “Người đẹp Trung Đông đó đã ám chỉ gì cho anh? Là cô ta bảo anh tới chỗ này sao?”
“Cảnh sát Lee, cô đừng kích động quá…” Triệu Ngọc khuyên nhủ: “Ít nhất tôi đã ngăn cản một vụ tai nạn nghiêm trọng ở nơi này, nếu không thì bây giờ cả tòa cao ốc đã trở thành một biển lửa rồi!”
“Hừ!” Khóe miệng Lee Jin Ju lộ ra nụ cười nhạt: “Nếu nói vậy thì tôi còn phải trao tặng anh một cái huy chương anh hùng nữa đúng không?”
“Cái đó thì không cần đâu” Triệu Ngọc xua tay: “Tính tôi khiêm tốn lắm!”
“Anh!” Lee Jin Ju không dằn được nóng giận nhưng vẫn phải nén xuống: “Anh có biết tại sao cảnh sát trưởng Park không tới đây không? Bây giờ anh ta đã tiến hành thẩm vấn người đẹp Trung Đông kia rồi! Triệu Ngọc, anh hãy nói thật đi!” Lee Jin Ju nghiến răng hỏi: “Có phải bọn chúng đã lợi dụng nữ đặc công tên Đinh Lam để uy hiếp anh không?”
Lee Jin Ju nói rồi nháy mắt một cái, sau đó các cảnh sát người Hàn Quốc lập tức xông tới, bao vây Triệu Ngọc và Tiêu Hàng ở giữa.
“Bây giờ tôi đang nghi ngờ” Lee Jin Ju nói: “Bọn chúng muốn lợi dụng anh để gây ra chuyện bất lợi với đất nước chúng tôi! Cho nên bây giờ anh là một phần tử vô cùng nguy hiểm, tôi có quyền… bắt anh!!!”