← Quay lại trang sách

Chương 1945 Vụ đàm phán không đáng tin cậy

“Cảnh sát Lee, cô có ý gì vậy?” Triệu Ngọc thấy các cảnh sát Hàn Quốc vây tới thì lập tức nhướng mày lên“Này, này” Tiêu Hàng vội đứng tới trước mặt Triệu Ngọc: “Cô nói vậy là không đúng rồi đấy. Rõ ràng là cảnh sát Triệu của chúng tôi đã ngăn cản một vụ khủng bố tấn công cho các cô mà. Anh ấy không hề xâm phạm tới bất kỳ điều luật nào của các cô cả, cô không có quyền bắt anh ấy!”

“Không, anh sai rồi!” Lee Jin Ju lạnh lùng nói: “Người tôi muốn bắt không riêng gì anh ta mà còn có anh nữa! Anh biết rõ hành tung của Triệu Ngọc nhưng lại không chịu hợp tác với chúng tôi, cho nên anh cũng nằm trong nhóm uy hiếp đến chúng tôi!”

“Không phải chứ?” Tiêu Hàng trợn mắt lên: “Hôm qua chúng ta mới tham gia hội nghị hợp tác xong, đến hôm nay cô đã muốn bắt chúng tôi rồi à? Cô tưởng cô là cái gì?”

“Do tình huống đặc biệt cho nên phải đối xử khác đi” Lee Jin Ju không hề khách sáo, trả lời lại: “Nếu như cảnh sát Triệu đã bị kẻ địch nắm trong tay thì sẽ có uy hiếp rất lớn tới an ninh quốc gia chúng tôi! Tôi có quyền tiến hành điều chỉnh khẩn cấp, nếu như các anh có ý kiến thì gọi lãnh đạo của các anh tới đàm phán với chúng tôi đi!”

Cô ta vừa nói xong, các nhân viên cảnh sát có mặt tại hiện trường lập tức bước lên phía trước, còn có người rút còng tay ra, bầu không khí lập tức trở nên căng thẳng.

“Tôi xem ai dám!?” Nhưng Tiêu Hàng lại kiêu ngạo ngẩng đầu ưỡn ngực lên vặn hỏi Lee Jin Ju: “Cảnh sát Lee, cô biết cô làm vậy thì sẽ phải gánh hậu quả nghiêm trọng tới chừng nào không? Chúng tôi là cố vấn được quý quốc đặc biệt mời tới, chúng tôi không những không xâm phạm luật pháp của nước cô mà còn ngăn cản một vụ khủng bố tấn công giúp các cô. Mà cô chỉ là trưởng ban tình báo thôi, vốn không có quyền bắt giữ chúng tôi! Tôi khuyên cô trước khi làm thì phải hỏi lãnh đạo của các cô cho rõ đi!”

“Sao nào?” Lee Jin Ju cũng không sợ hãi mà cười nhạt nói: “Chẳng lẽ các anh còn muốn chống cự sao? Được thôi, các anh có thể thử xem, nếu vậy thì tôi lại càng có thêm lý do để bắt giữ các anh rồi!”

Nói xong, Lee Jin Ju lập tức ra hiệu, các nhân viên cảnh sát nhận được tín hiệu từ cô ta liền cầm còng tay bước tới gần hai người.

“Khoan đã!” Cuối cùng, ngay tại thời khắc mấu chốt thì Triệu Ngọc lên tiếng, chỉ thấy hắn thong thả chìa tay ra và nói với Lee Jin Ju: “Cô Lee, chúng ta có thể lấy một ví dụ không?”

“Cái gì?” Lee Jin Ju không ngờ tới: “Ví dụ gì?”

“Tôi thừa nhận là do kẻ địch dẫn tôi tới nơi này” Triệu Ngọc nói: “Chắc cô cũng biết trong phòng số 11 bị người ta tưới đầy chất dễ cháy, suýt chút nữa đã bị đốt rồi phải không?”

Lee Jin Ju nheo mắt lại, nhanh chóng suy nghĩ ý của Triệu Ngọc.

“Hệ thống dập lửa của cao ốc đã bị bọn sát thủ phá hỏng, nếu lửa cháy thật thì cô nói xem… sẽ có bao nhiêu người chết đây? Hậu quả này đã đủ nghiêm trọng chưa?”

“Đúng thì thế nào?” Lee Jin Ju khinh thường.

“Hừ!” Triệu Ngọc hừ lạnh rồi nói: “Tôi chịu trách nhiệm nói cho cô biết, đây chỉ mới là bắt đầu thôi! Chuyện càng ghê gớm hơn vẫn còn chờ chúng ta đấy!”

Lee Jin Ju nghe thấy lời này thì sắc mặt thay đổi, cô ta đã hiểu được ý của Triệu Ngọc rồi.

“Cảnh sát Lee là người thông minh” Triệu Ngọc nói tiếp: “Chắc cô cũng biết, cho dù không có tôi thì kẻ địch vẫn sẽ tiến hành mọi chuyện dựa theo kế hoạch ban đầu đúng không? Ban nãy là do tôi may mắn mới kịp thời chặn đứng được vụ hỏa hoạn! Nhưng… Còn lần tiếp theo thì sao đây?”

Triệu Ngọc ăn nói mạnh miệng khiến cho Lee Jin Ju dần trở nên do dự.

“Nếu như cô bắt tôi thì đầu mối duy nhất của chúng ta xem như bị đứt rồi. Tôi lần thứ hai chịu trách nhiệm nói cho cô biết” Triệu Ngọc nghiến răng nói: “Tai nạn mới sẽ xảy ra trong khoảng thời gian ngắn thôi.

Mà tôi dám nói cuộc tấn công khủng bố của kẻ địch sẽ ngày càng nghiêm trọng và dữ dội hơn!!”

“Chuyện này…” Lee Jin Ju thật sự bị những lời Triệu Ngọc nói dọa sợ, cô ta mau chóng suy nghĩ rồi hỏi: “Nếu nói vậy thì anh thật sự… thật sự bị uy hiếp!?”

“Cô phải suy nghĩ cho kỹ” Triệu Ngọc nói: “Bây giờ không phải là chuyện tôi có bị uy hiếp hay không, mà là chúng ta phải dùng toàn lực ứng phó, tránh một vụ tai nạn khác tiếp tục xảy ra!”

“Ừm…” Lee Jin Ju đấu tranh tư tưởng một hồi mới hỏi ra một câu có tính chất xây dựng: “Vậy… Anh muốn thế nào?”

“Rất đơn giản” Triệu Ngọc chỉ vào phòng số 11: “Bây giờ cô phải nói cho tôi biết trong căn phòng này đang nghiên cứu thứ gì?”

“Hả?” Lee Jin Ju sửng sốt: “Tại… Tại sao anh lại hỏi như vậy?”

“Không hỏi như vậy thì còn hỏi thế nào nữa?” Triệu Ngọc nói: “Chúng ta phải chung sức hợp tác mới có thể vượt qua cửa ải khó khăn này! Chỉ có cô nói cho tôi biết câu trả lời thì chúng ta mới có thể biết tai nạn kế tiếp sẽ xảy ra ở nơi nào chứ?”

“Không, tôi không có ý này!” Trong mắt Lee Jin Ju chợt lóe sáng nói: “Ý tôi là anh đang nói điều kiện với tôi sao?”

“Cái gì?” Triệu Ngọc ngẩng mặt lên, có thể nghe thấy sự thù địch từ trong lời nói của đối phương.

“Triệu Ngọc” Lee Jin Ju nói: “Tôi có thể nói cho anh biết trong phòng số 11 đang làm gì nhưng tôi có một điều kiện, anh phải nói hết những chuyện đã xảy ra lúc nãy cho tôi biết! Người Trung Quốc có câu gì nhỉ? Đầu đuôi gốc ngọn… Nói cho tôi biết đầu đuôi gốc ngọn. Tôi nói không sai chứ?”

“Chết tiệt…” Tiêu Hàng tức giận chửi tục.

“…” Triệu Ngọc không nói gì nhưng trong lòng đang thầm mắng đậu xanh rau má.

“Cảnh sát Triệu, yêu cầu của tôi không quá đáng chứ?” Lee Jin Ju nói: “Ít nhất anh phải cho tôi biết chi tiết mọi chuyện thì tôi mới có thể hợp tác với anh được đúng không?”

“Được thôi, được thôi…” Triệu Ngọc suy nghĩ rồi gật đầu: “Tôi có thể nói cho cô biết nhưng ở đây có nhiều người, tôi sợ nơi này có người của kẻ địch. Chắc cô cũng hiểu cho nỗi khổ tâm của tôi chứ?”

“Được, được lắm!” Lee Jin Ju cười lạnh rồi cầm còng tay lên nói: “Tôi đã nghe danh thần thám Triệu văn võ vô địch thiên hạ từ lâu, cho nên… đành khiến anh chịu thiệt đeo nó lên, rồi sau đó chúng ta sẽ đến một nơi yên tĩnh để nói chuyện. Vậy có được không?”

“Này, cô đừng có quá đáng!” Tiêu Hàng không chịu, vội chắn trước mặt Triệu Ngọc.

“Tiêu Hàng” Triệu Ngọc ngăn Tiêu Hàng lại và nói: “Không sao, chúng ta là đàn ông, mà đàn ông phải có phong độ chứ? Được rồi, anh đừng bận tâm chuyện ở đây nữa!”

Triệu Ngọc nói rồi đi tới trước mặt Lee Jin Ju, chìa tay mình ra.

Lee Jin Ju cũng không khách sáo, đeo còng tay lên cho Triệu Ngọc rồi áp giải hắn đi về phía nhà vệ sinh ở cách đó không xa.

“Mấy người các cậu trông chừng cho kỹ” Lee Jin Ju căn dặn cấp dưới: “Nếu như thấy có ai định nghe lén thì lập tức bắt lấy, đã rõ chưa?”

“Rõ!”

Cấp dưới của Lee Jin Ju vội vàng đứng trước cửa canh chừng, mà Lee Jin Ju thì áp giải Triệu Ngọc vào nhà vệ sinh nữ.

Lúc này, Tiêu Hàng đứng ở bên ngoài lau mồ hôi rồi vội vàng cất kỹ USB trong tay vào túi mình. Anh ta biết vừa rồi lúc Triệu Ngọc nói chuyện còn nháy mắt một cái với mình.

Ý Triệu Ngọc là bảo anh ta mau đi điều tra nội dung trên USB này, rồi sớm tìm được đầu mối có thể cứu Đinh Lam ra…

Vì vậy, anh ta đi qua đi lại trong hành lang định tìm sơ hở để chuồn đi, sau đó tìm hiểu cái USB này.

Lời dặn của Triệu Ngọc là phải giữ bí mật cho nên anh ta không thể nhờ người khác làm, chỉ có thể tự mình ra tay thôi.

Nhưng Tiêu Hàng đã chạy mấy phút rồi mà cảnh sát Hàn Quốc vẫn luôn bám theo đuôi anh ta, không cho anh ta chút cơ hội nào để chạy thoát cả.

Vừa lúc đó, một tiếng động lạ bỗng vang lên trong phòng vệ sinh.

Một giây sau, đông đảo cảnh sát nháo nhào rút súng lục ra, hoảng sợ kêu la.

Không phải chứ!?

Lúc này Tiêu Hàng mới thấy rõ Triệu Ngọc đeo còng tay đang siết cổ Lee Jin Ju, còn tay phải thì cầm súng lục nhắm vào huyệt Thái Dương của Lee Jin Ju.