Chương 1946 Phòng thí nghiệm số 11
“Anh… Anh đúng là đồ điên!” Lee Jin Ju bị Triệu Ngọc siết chặt, gương mặt đỏ bừng gào ầm lên với Triệu Ngọc: “Nói mau, tin nhắn vừa rồi, có phải cái tin nhắn vừa rồi… A…”Triệu Ngọc dùng sức siết chặt hơn khiến Lee Jin Ju chỉ có thể nuốt ngược câu nói tiếp theo trở vào.
“Dừng tay, dừng tay!” Toàn bộ cảnh sát Hàn Quốc đều bị dọa sợ, đồng loạt chĩa súng về phía Triệu Ngọc, kêu Triệu Ngọc đừng làm bậy.
“Không phải chứ!?” Lúc này, Tiêu Hàng càng sững sờ hơn: “Triệu Ngọc, anh làm gì vậy? Anh làm thế chẳng phải đúng ý của bọn họ rồi sao? Bọn họ còn đang buồn rầu vì không tìm được lý do bắt chúng ta mà! Chuyện này sẽ bị làm ầm lên…”
“Tôi không quan tâm nổi nhiều chuyện vậy đâu!” Triệu Ngọc quát các viên cảnh sát: “Lùi về sau, lùi về sau. Nếu các anh lại tiến về trước một bước nữa thì cảnh sát Lee của các anh sẽ lập tức mất mạng đấy!”
“Đừng… Đừng để ý tới tôi…” Không ngờ Lee Jin Ju lại không hề chịu thua mà còn kêu lên: “Nổ súng, nổ súng! Chúng ta không thể bị người ta uy hiếp được! Các anh còn không mau nổ súng thì sẽ xảy ra chuyện lớn đó! Mau nổ… Ưm ưm…”
Triệu Ngọc làm sao có thể để Lee Jin Ju được như nguyện, hắn lại siết chặt cổ cô ta hơn rồi kéo cô ta đi tới cửa.
Mặc dù Lee Jin Ju đã hô to nổ súng nhưng đám cấp dưới của cô ta làm sao dám nổ súng thật chứ?
Một người là cảnh sát cấp cao, một người là khách quý từ nước ngoài tới, làm người nào bị thương cũng không dễ giải thích được!
“Đừng, đừng mà…” Tiêu Hàng đã vô cùng hoang mang, anh ta vội vàng xông đến gần, tiếp tục khuyên nhủ Triệu Ngọc: “Triệu Ngọc, anh nghe tôi nói đã, đừng làm bậy, nhất định đừng làm bậy, có chuyện gì thì trao đổi với nhau, từ từ trao đổi! Anh làm vậy thì chúng ta sẽ đuối lý đó! Anh…”
Tiêu Hàng đang khuyên thì bỗng dưng phát hiện Triệu Ngọc đã chuyển nòng súng sang phía mình rồi quát lên với mình: “Qua đây! Con mẹ nó, anh làm gì mà nói nhảm nhiều thế hả!”
“Ừm…” Lần này Tiêu Hàng càng mất hồn vía hơn, nhưng anh ta không thể làm gì khác hơn, đành phải đi tới sau lưng Triệu Ngọc.
Cảnh sát Hàn Quốc vội vàng quây lại nhưng Triệu Ngọc lại chĩa súng vào huyệt Thái Dương Lee Jin Ju lần nữa rồi quát lên với bọn họ: “Người nào còn dám tiến tới thi tôi sẽ nổ súng đấy! Lùi về sau, ngay!”
⚝ ✽ ⚝
Các viên cảnh sát thấy ngón tay Triệu Ngọc nhúc nhích, có vẻ như thật sự sẽ nổ súng nên ai cũng hoảng sợ, vội vàng đứng yên tại chỗ.
Thừa cơ hội này, Triệu Ngọc vội kéo Lee Jin Ju lùi đến bên cạnh một cánh cửa chống cháy nổ, sau đó dùng sức đẩy Lee Jin Ju về phía đám đông.
Cùng lúc đó, Tiêu Hàng ngầm hiểu ý của Triệu Ngọc nên đã lập tức đóng kín cửa chống cháy nổ, còn khóa nó lại nữa!
Sau đó, hai người chạy như điên, chỉ trong nháy mắt đã rời khỏi tầng 25. Tiếp theo, hai người lại chạy dọc theo cầu thang xuống đến một tầng lầu khác rồi mới đi vào thang máy ở tầng 24.
Trong thang máy vừa lúc có một nhân viên giao hàng nhanh có vóc dáng thấp lùn đang tranh thủ thời gian uống sữa chua.
Triệu Ngọc và Tiêu Hàng vừa đi vào thì đã kẹp anh ta ở chính giữa.
“Triệu Ngọc, anh điên thật rồi sao!?” Tiêu Hàng thở hổn hển quát lên với Triệu Ngọc: “Anh làm vậy là bán đứng cả phòng Đặc Cần của chúng ta rồi! Tôi và Lê Tịnh không có cách nào cứu anh được đâu, anh có biết không?”
“Tôi biết, tôi biết…” Triệu Ngọc ra hiệu đừng có lên tiếng, sau đó dùng tiếng Trung hỏi nhân viên giao hàng kia: “Người anh em, cậu hiểu tiếng Trung không?”
Triệu Ngọc thấy nhân viên giao hàng nhanh vô cùng hoang mang thì mới yên tâm dùng tiếng Trung để trả lời Tiêu Hàng: “Cô cảnh sát đó không có thành ý, mà căn phòng số 11 kia lại liên quan đến bí mật quốc gia bọn họ cho nên cô ta không muốn nói cho tôi biết!”
“Không nói thì không nói!” Tiêu Hàng không thể tưởng tượng nổi: “Đâu đến nỗi anh phải bắt cóc cô ta chứ? Giờ thì hay rồi, người ta đã có thể chính thức hạ lệnh truy nã, lùng bắt chúng ta rồi đấy! Còn chưa đánh mà đã biến thành tội phạm truy nã rồi!”
Bởi vì hai người đều đang kích động nên nước miếng văng hết lên mặt nhân viên giao hàng nhanh kia.
Anh chàng đáng thương cầm sữa chua, không uống trôi được nữa…
“Không đơn giản như vậy đâu!” Triệu Ngọc lắc đầu nói: “Anh đâu biết vừa rồi trong nhà vệ sinh đã xảy ra chuyện gì!”
“Xảy ra chuyện gì? Ừm…” Tiêu Hàng chợt hiểu ra cái gì, vội vàng trừng to hai mắt hét lên: “Ý anh là cô cảnh sát đó muốn giết chết anh sao? Cô ta… Cô ta không phải người tốt? Là cùng phe với kẻ địch hả?”
“Không phải” Triệu Ngọc xua tay nói: “Tôi vừa đi vào đó thì bỗng nhận được một tin nhắn điện thoại. Tiêu Hàng, cuối cùng tôi cũng biết câu đố mà kẻ địch để lại cho tôi là cái gì rồi! Bây giờ tôi đã biết nên đi đâu rồi!”
“Không… Không phải chứ?” Tiêu Hàng đã nổi điên rồi: “Tin nhắn gì? Anh mau nói đi, rốt cuộc thì kẻ địch đã nhắn gì cho anh hả?”
Tiêu Hàng vừa nói tới đây thì cả hai người đều nhìn về phía nhân viên giao hàng nhanh đang cầm sữa chua trên tay kia.
Nhân viên giao hàng nhanh vẫn tỏ ra vô cùng hoang mang, mặc dù anh ta không hiểu hai tên thần kinh này đang nói xì xào cái gì nhưng anh ta vẫn nhận ra điều bất thường cho nên vội vàng ấn nút thang máy, chọn đại một tầng nào đó, chỉ trong nháy mắt đã chạy mất bóng rồi…
Đến khi cửa thang máy khép lại lần nữa, Triệu Ngọc mới lấy điện thoại di động của mình ra và nói với Tiêu Hàng: “Có người gửi tin nhắn tới cho tôi. Trong tin nhắn, người nọ nói cho tôi biết bí mật có liên quan tới căn phòng số 11!”
“Hả?” Tiêu Hàng vội hỏi: “Bí mật gì? Ai gửi cho anh?”
“Sự nghi ngờ lúc trước của tôi là đúng. Nơi đó là một phòng thí nghiệm của công ty khoa học kỹ thuật, thứ mà bọn họ đang nghiên cứu chế tạo là một loại thiết bị tăng cường tín hiệu tân tiến…”
“Tăng cường tín hiệu?” Tiêu Hàng nhíu mày lại: “Cái này… lạ lắm sao?”
“Kỹ thuật này có thể giảm thiểu nền móng, tiết kiệm tài nguyên, còn có thể áp dụng vào quân sự cùng với lĩnh vực truyền tin trong vũ trụ. Một khi chế tạo thành công sẽ nảy sinh xung đột to lớn với phương thức truyền tin đã được ra mắt trên thị trường hiện giờ…”
“Cũng có nghĩa là, nó còn chưa được nghiên cứu thành công?” Tiêu Hàng nghe ra trọng điểm: “Cũng có nghĩa là… Kẻ địch của chúng ta muốn phá hủy đống máy móc kia để gây trở ngại cho việc nghiên cứu hạng mục kỹ thuật này? Cho nên, bọn họ có thể đã bị một công ty xuyên quốc gia đang chế tạo loại hình tương tự thuê?”
“Đây không phải là vấn đề chính” Triệu Ngọc nhìn thang máy đang nhanh chóng đi xuống, nói: “Vấn đề chính là chúng ta đã xem nhẹ một chuyện quan trọng nhất!”
“Càng nói càng mơ hồ, rốt cuộc là chuyện gì? Anh có thể nhanh chóng nói rõ ràng cho tôi biết được không?” Tiêu Hàng nhíu chặt mày lại, cảm thấy hơi choáng váng.
“Hạng mục kỹ thuật này không phải do bên Hàn Quốc độc lập nghiên cứu, nó là do công ty viễn thông của bốn quốc gia cùng nhau nghiên cứu, hợp tác khai thác, mà trong đó…” Triệu Ngọc hơi khựng lại nói: “Người góp vốn nhiều nhất là Tập đoàn Giang Vũ của nước ta!”
“Cái gì? Không phải chứ?” Tiêu Hàng khiếp sợ: “Tập đoàn Giang Vũ? Tin tức rõ ràng như vậy mà chúng ta lại không tra ra được sao? Hay là… Chúng ta vốn không hề tra?”
“Bây giờ không phải là lúc anh tự kiểm điểm bản thân đâu, anh còn chưa hiểu sao?” Triệu Ngọc nói: “Người bị hại trong vụ án chặt tay của Hàn Quốc chính là Tổng đại diện công ty chi nhánh của Giang Vũ ở Hàn Quốc đó!”
“Hả!?” Tiêu Hàng hoảng sợ: “Ừm… Là người bị chặt tay đó à?”
“Đúng vậy!” Triệu Ngọc gật đầu: “Tôi nghi cái tay đó không phải vô duyên vô cớ bị chặt đứt, mà hung thủ chỉ lợi dụng vụ án chặt tay để thu hút sự chú ý của cảnh sát, thật ra là có mục đích khác!”
“Chết tiệt!” Tiêu Hàng hít một ngụm khí lạnh: “Tôi đã kiểm tra các biện pháp an ninh của tầng 25 rồi. Nó không đơn giản là dấu vân tay mà còn phải xác minh dấu bàn tay nữa! Hung… hung thủ lợi dụng tay của người bị hại kia mới chui vào được? Chuyện này thật sự… quá…”
Đing đong…
Ngay lúc Tiêu Hàng còn quá đỗi kinh ngạc thì cửa thang máy đã mở ra, nó đã thuận lợi đi xuống sảnh tầng một rồi.
“Đây vẫn chưa phải điểm mấu chốt đâu” Triệu Ngọc nhìn đám đông đang đợi bên ngoài thang máy, hạ thấp giọng nói với Tiêu Hàng: “Điểm mấu chốt là nếu như vụ án chặt tay có mục đích khác thì…”
“Ôi…” Tiêu Hàng nuốt nước miếng, cuối cùng cũng hiểu rõ ý của Triệu Ngọc: “Ý anh là vụ khủng bố tấn công kế tiếp… có liên quan tới vụ án chặt tay!?”