← Quay lại trang sách

Chương 1947 Con đường thứ ba

“Phiền phức rồi, phiền phức rồi…” Xe hơi lao vùn vụt trên đường, Tiêu Hàng ngồi ở phía sau cầm điện thoại của Triệu Ngọc và nói: “Không ngờ lại gặp một tên biến thái, nghe tiếng cười quỷ quái này đi, haiz! Đinh Lam thật sự nguy hiểm rồi!”“Cái gì mà biến thái?” Triệu Ngọc vừa lái xe vừa nhếch mép: “Sao mà nghe cứ như là đang nói tôi thế?”

“Hửm…” Tiêu Hàng vội vỗ miệng: “Lỡ lời, lỡ lời…”

“Hừ!” Triệu Ngọc nghiến răng, rõ ràng là đang ám chỉ tên biến thái khác chính là hắn đây mà!

“Tôi nói đùa thôi, nói đùa thôi” Tiêu Hàng vội giải thích rồi nói tiếp: “Triệu Ngọc, tên kia không hề lộ mặt, khung cảnh xung quanh cũng vô cùng đơn giản, cho dù đem đi phân tích thì cũng rất khó tra được video này được quay ở chỗ nào!”

“Biến thái…” Nhưng Triệu Ngọc lại nói: “Có thể chỉ là một lớp ngụy trang của tên đó thôi. Thứ nhất, hắn ta muốn dùng nó để uy hiếp tôi, khiến tôi lo lắng rằng hắn ta có thể sẽ ra tay với Đinh Lam bất kỳ lúc nào! Thứ hai, hắn ta muốn thu hút sự chú ý của tôi, để tôi chỉ cho rằng đây là một vụ báo thù, nhưng sự thật là bọn chúng còn có mục đích khác nữa!”

“Đúng vậy” Tiêu Hàng cất điện thoại di động của Triệu Ngọc đi rồi nói: “Tôi cũng cho là chúng ta nên ra tay từ một điểm thôi! Tôi nghi ngờ bọn chúng không chỉ muốn thiêu hủy căn phòng số 11 ban nãy mà có thể… bọn chúng còn muốn lấy cắp thành quả nghiên cứu, đã trộm tài liệu của kỹ thuật tăng cường tín hiệu gì đó đi rồi! Chuyện này…” Tiêu Hàng lo âu nói: “Mới là mục đích thật sự của bọn chúng!”

“Ừm…” Triệu Ngọc gật đầu: “Có thể là hành động cá nhân của một công ty xuyên quốc gia, cũng có thể… là hành động của quốc gia! Bản thân mình không nghiên cứu được cho nên bèn cướp lấy…”

“Anh nói có lý” Tiêu Hàng đồng ý: “Tôi sẽ phái người đi điều tra thử xem có những công ty nào cảm thấy hứng thú với loại kỹ thuật này!”

“Tạm thời bỏ qua chuyện ấy đã…” Triệu Ngọc nói: “Việc khẩn cấp là phải ngăn cản âm mưu tiếp theo của bọn chúng! Anh đã tra thứ tôi nhờ anh làm chưa?”

“Tôi đã tra được rồi” Tiêu Hàng mở điện thoại của mình lên, báo cáo cho Triệu Ngọc: “Người bị hại trong vụ án ác ma của Hàn Quốc có tên là Vu Mộng Tiệp. Hiện giờ cô ấy đang tiến hành hợp tác các dự án đầu tư trên biển với bên phía Hàn Quốc. Tôi cũng đã điều tra ra rằng” Tiêu Hàng chỉ một địa điểm trên điện thoại Triệu Ngọc: “Trước khi xảy ra chuyện, Vu Mộng Tiệp vẫn luôn làm việc trên giàn khoan dầu hỏa ở trên biển, nhưng khi cấp dưới của tôi tiến hành điều tra sâu hơn thì lại bị vướng phải quyền hạn…”

“Hả?” Triệu Ngọc kinh ngạc, sau đó lại gật đầu: “Xem ra hạng mục hợp tác này cũng được bảo mật ở cấp độ cao nhỉ?”

“Đúng vậy” Tiêu Hàng nói: “Nếu như muốn tiếp tục thì chỉ có thể xin sếp Lê Tịnh quyền hạn cao cấp… Triệu Ngọc…”

“Chỉ cần xin quyền hạn thì Lê Tịnh sẽ biết chúng ta muốn đi nơi nào ngay!” Triệu Ngọc lắc đầu nói: “Có thể hỏi thăm những người khác không? Giàn khoan dầu hỏa lớn như vậy, chúng ta đến đó cũng đâu biết nên tìm từ chỗ nào?”

“Chỉ có thể thử xem sao” Tiêu Hàng nói: “Có lẽ chúng ta có thể ra tay từ phía Hàn Quốc… Cũng có thể lẻn vào phòng làm việc của Vu Mộng Tiệp rồi tìm kiếm trong tài liệu của cô ta!”

“Vu Mộng Tiệp…” Tiêu Hàng nghĩ ra một ý: “Nếu tôi tìm người đi hỏi thẳng cô ta thì sao? Anh nghĩ cô ta có nói ra không?”

“Không được!” Triệu Ngọc lắc đầu: “Cho dù cô ta chịu nói thì khi cô ta vừa mở miệng là cả thế giới đều sẽ biết ngay!”

“Chậc chậc…” Tiêu Hàng tặc lưỡi: “Từ trước đến nay, tôi chưa từng gặp chuyện rối rắm thế này bao giờ! Triệu Ngọc, cái giàn khoan đó cũng là do chúng ta với Hàn Quốc và mấy quốc gia khác góp vốn xây dựng nên.

Hiện giờ nó là giàn khoan bê tông lớn nhất châu Á, trên đó có hơn năm trăm nhân viên đang làm việc đấy!”

“Cho nên, mục tiêu của kẻ địch rất có thể chính là nơi này…” Triệu Ngọc nói: “Chúng ta phải chạy tới đó trước kẻ địch rồi ngăn cản không cho tai họa xảy ra!”

“Triệu Ngọc, anh không hiểu sao? Điều tôi vướng bận không phải là cái này” Tiêu Hàng khó xử nói với Triệu Ngọc: “Anh không cảm thấy chúng ta luôn bị động chịu đòn sao?”

“Tôi sợ chuyện anh ngăn cản vụ hỏa hoạn ở toà cao ốc khoa học kỹ thuật kia đã khiến cho kẻ địch nổi giận” Tiêu Hàng lo lắng nói: “Nếu như… Anh lại phá hỏng kế hoạch giàn khoan của bọn chúng thì… Đinh Lam… chắc hẳn sẽ gặp nguy hiểm rồi! Tôi thật sự rất lo hắn ta sẽ rạch một nhát lên người Đinh Lam…”

Triệu Ngọc suy nghĩ một lúc lâu vẫn không trả lời. Thật ra thì trong lòng hắn hiểu rõ điểm này hơn ai hết, cũng càng lo lắng cho Đinh Lam hơn ai hết.

“Nhưng mà” Tiêu Hàng lại nói: “Giàn khoan thật sự không thể xảy ra chuyện được! Không chỉ là hơn năm trăm mạng sống mà còn có chiến lược phát triển của các quốc gia chúng ta cùng với thành quả nghiên cứu khoa học mấu chốt kia nữa. Loại tổn thất này là không thể đo lường được đâu!”

“Triệu Ngọc…” Tiêu Hàng nuốt nước miếng: “Chẳng lẽ anh cho rằng chỉ bằng hai chúng ta là có thể ngăn cản được tai họa lần này sao? Chúng ta… phải báo cáo lên cấp trên, hoặc là… Thông báo trước với bên giàn khoan một tiếng để bọn họ nâng cao cảnh giác! Chúng ta… chúng ta đã biết nguy hiểm trước thì phải chuẩn bị đề phòng sớm mới được! Chúng ta không gánh nổi hậu quả này đâu!”

Nghe thấy lời khuyên của Tiêu Hàng, Triệu Ngọc vẫn không nói gì, chỉ cầm chặt vô lăng, tăng tốc độ xe chạy.

“Tôi biết làm vậy sẽ khiến Đinh Lam gặp nguy hiểm…” Tiêu Hàng vẫn đang hết lời khuyên nhủ: “Nhưng anh phải biết từ ngày Đinh Lam tiến vào phòng Đặc Cần thì đã sớm hiểu rằng khi an nguy của cá nhân phát sinh xung đột với lợi ích quốc gia thì cô ấy sẽ không được phép chùn bước…”

“Anh đừng nói nữa!” Triệu Ngọc chợt đập tay lên vô lăng, tức giận quát lên: “Anh nói tôi cố chấp hay não tàn cũng được, nhưng tôi sẽ không đổi ý đâu!”

“Tiêu Hàng” Triệu Ngọc không quay đầu lại, chỉ nói: “Tin tôi đi, chúng ta vẫn có thể xoay chuyển được tình thế, thế giới này đâu phải ‘không trắng thì đen’ đâu, đôi khi vẫn có con đường thứ ba để chúng ta lựa chọn mà!”

“Ừ, tôi không phản đối, tôi cũng không muốn Đinh Lam gặp nguy hiểm nhưng mà…” Tiêu Hàng kiên trì nói: “Anh phải suy nghĩ cho kỹ, trên giàn khoan đó còn có năm trăm mạng người đấy! Anh cho rằng mạo hiểm lấy năm trăm người để đổi một người có đáng không?”

“Anh hãy cho tôi hai mươi phút” Triệu Ngọc vươn hai ngón tay ra: “Trong vòng hai mươi phút, nếu tôi không thể làm được thì anh hãy báo cáo với Lê Tịnh để hành động!”

“Anh nói thì đơn giản dễ dàng” Tiêu Hàng lắc đầu: “Hai mươi phút, tôi phải thay anh gánh vác tránh nhiệm lớn chừng nào hả? Nếu như cuối cùng thật sự xảy ra chuyện thì nghề nghiệp và cuộc sống của tôi chỉ có thể tuyên bố chấm dứt thôi. Nói không chừng, tôi cũng…”

“Hãy tin tôi!” Triệu Ngọc nghiến răng nói: “Chúng ta có thể đến đó trước thời hạn, thời gian hai mươi phút đã đủ cho tôi dùng rồi!”

“Anh chắc chứ?” Tiêu Hàng không biết làm sao: “Anh có biết giàn khoan dầu hỏa nằm ở trên biển không? Nó cách nơi này hơn hai trăm cây số, mà đối phương chỉ cho anh năm tiếng đồng hồ, hình như bây giờ đã qua một nửa thời gian rồi! Anh cũng đừng quên xe hơi không thể lái thẳng tới giàn khoan được, còn phải ngồi thuyền…”

“Ừm…” Tiêu Hàng mới vừa nói tới đây thì bỗng dưng ngậm miệng lại, bởi vì anh ta phát hiện phương hướng Triệu Ngọc lái đi không đúng, đây đâu phải là hướng chạy tới bờ biển chứ.

Anh ta ngẩng đầu nhìn lại thì thấy Triệu Ngọc đang lái xe chạy về bệnh viện Namshang.

“Triệu Ngọc, anh đang…” Tiêu Hàng ngạc nhiên hỏi: “Chẳng lẽ… Anh muốn tìm người đẹp Trung Đông kia sao? Không phải Lee Jin Ju nói người đẹp Trung Đông đã bị bọn họ đưa về thủ đô rồi à? Anh làm thế này là…”

“Nói nhảm!” Triệu Ngọc liếc Tiêu Hàng nói: “Anh có biết vì sao tôi biết rõ anh là người nói nhiều mà vẫn muốn dẫn anh theo không?”

“Hửm?” Tiêu Hàng thấy khó hiểu: “Anh có ý gì?”

“Lúc trước tôi có nhìn thấy” Triệu Ngọc chỉ lên cao ốc bệnh viện: “Ở tầng trên cùng của bệnh viện có một chiếc máy bay trực thăng! Anh đừng nói với tôi rằng thân là một đặc công ưu tú mà anh lại không biết lái máy bay đó nhé!”