← Quay lại trang sách

Chương 1948 Nguy cơ ở giàn khoan

Nửa tiếng sau, một chiếc máy bay lao nhanh giữa tầng không phía trên biển rộng mênh mông“Tôi thật sự phục anh rồi” Trên máy bay trực thăng, Tiêu Hàng vừa điều khiển máy bay vừa không quên mỉa mai Triệu Ngọc: “Họ Tiêu tôi đây tự cho mình là một kẻ điên trong giới đặc công, cũng từng làm rất nhiều chuyện điên cuồng. Nhưng nếu đem ra so sánh với thần thám Triệu anh thì tôi chỉ là múa rìu qua mắt thợ mà thôi!”

“Tôi cảm thấy rất buồn bực” Do tiếng động cơ quá lớn cho nên Tiêu Hàng chỉ có thể gân cổ lên nói: “Tại sao chỉ cần dính vào anh là sẽ xảy ra chuyện lớn vậy nhỉ? Ban nãy thì bắt cóc nữ cảnh sát người ta, bây giờ lại là cướp một chiếc máy bay trực thăng, mà còn là của bệnh viện nữa… Haiz! Là anh khắc tôi sao? Hay là đời trước tôi nợ anh cái gì?”

“Con mẹ nó, anh bớt nói nhảm đi” Triệu Ngọc nhìn bản đồ điện tử trên điện thoại di động, nói: “Sắp đến rồi đấy, lát nữa anh cứ hành động theo chỉ thị của tôi. Anh thả tôi xuống thì phải đi ngay!”

“Anh đúng là rất giữ chữ tín!” Tiêu Hàng lại càu nhàu: “Không thể để tôi cải trang thành phi công anh thuê sao? Ít nhất có tôi ở đó thì có thể làm trợ thủ cho anh mà! Cả cái giàn khoan rộng lớn như thế, anh biết phải tìm tới khi nào chứ?”

“Không được!” Triệu Ngọc nói: “Kẻ địch đã chuẩn bị chu đáo đâu ra đấy từ lâu rồi, nếu như thấy anh đi với tôi thì Đinh Lam sẽ gặp nguy hiểm. Tôi không thể mạo hiểm như vậy được!”

“Được rồi, được rồi!” Tiêu Hàng nhìn đồng hồ đeo tay, nói: “Chúng ta có thể đến đó trước thời hạn ít nhất một tiếng, chỉ mong là còn kịp…”

“Triệu Ngọc” Tiêu Hàng lại dặn dò: “Anh phải giữ lời đấy, sau khi thả anh xuống thì tôi sẽ bắt đầu công tác chuẩn bị! Hai mươi phút sau, dù bên anh có tiến triển gì hay không thì chúng tôi vẫn buộc phải tham gia. Bởi vì nơi này cách đất liền quá xa, chúng tôi phải gọi thuyền cứu trợ tới…”

“Được rồi” Trong lúc nói chuyện, Triệu Ngọc đã nhìn thấy giàn khoan được xây dựng trên mặt biển kia rồi. Hắn vừa vẫy tay ra hiệu cho Tiêu Hàng vừa nói: “Mọi chuyện cứ làm theo kế hoạch ban đầu đi! Cho dù Lee Jin Ju hay bên phía phòng Đặc Cần truy xét trách nhiệm thì anh cứ đẩy hết lên người tôi, nói là bị tôi khống chế, anh không còn cách nào khác nên mới phải làm vậy!”

“Được, lời này nghe còn có chút lương tâm, nhưng mà…” Tiêu Hàng vừa điều khiển máy bay đáp xuống vừa nói với Triệu Ngọc: “Nếu sau này còn có nhiệm vụ trâu bò thế này thì anh đừng tìm tôi nhé, tôi thật sự không chơi nổi đâu!”

Dứt lời, Tiêu Hàng lại thấy Triệu Ngọc giơ ngón giữa lên thật cao với anh ta…

Năm phút sau, máy bay trực thăng thuận lợi đáp xuống bậc thang của giàn khoan.

Cầu thang nằm ở chỗ cao nhất của giàn khoan, trên đó không có chiếc trực thăng nào đậu cho nên vô cùng trống trải, rất tiện cho việc hạ cánh.

Nhưng do ngày thường nơi này rất ít khi có máy bay tới cho nên chiếc máy bay trực thăng mà Triệu Ngọc đang ngồi vẫn khiến các nhân viên làm việc trên giàn khoan chú ý tới.

Máy bay vừa đáp xuống, trên giàn khoan đã có mấy nhân viên làm việc mặc áo ghi lê đỏ chạy tới.

“Này” Tiêu Hàng đưa súng lục của mình cho Triệu Ngọc: “Anh mang thêm một khẩu súng đi! Tôi sẽ ở gần đây chi viện cho anh. Nhất định, nhất định đừng cắt đứt liên lạc nhé, tôi phải nắm giữ được tình hình của anh bất cứ lúc nào. Nếu như đứt thì tôi sẽ lập tức sử dụng các biện pháp ứng phó khẩn cấp đấy”

Lúc nói chuyện, Tiêu Hàng còn ra hiệu về phía máy liên lạc trên tai mình, ý là bảo Triệu Ngọc cũng đeo thiết bị liên lạc, kịp thời báo tin tức cho anh ta.

Triệu Ngọc nhận lấy súng, gật đầu với Tiêu Hàng rồi mới nhảy ra khỏi máy bay.

Triệu Ngọc vừa mới đi ra, Tiêu Hàng đã điều khiển máy bay bay lên không trung, rời khỏi giàn khoan.

“Ừm…” Một nhân viên làm việc trên giàn khoan thấy máy bay đã bay đi, bèn chạy nhanh tới gần Triệu Ngọc để dò hỏi tình huống: “Cho hỏi… Ngài là…”

Triệu Ngọc lập tức rút giấy chứng nhận thân phận của mình ra, nói mấy chữ sâu xa: “Lập tức dẫn tôi đi gặp lãnh đạo của các anh!”

⚝ ✽ ⚝

Mấy phút đồng hồ sau, Triệu Ngọc gặp được lãnh đạo của nơi này trong một phòng làm việc trên giàn khoan.

Người này là một người đàn ông trung niên mập mạp giống như một con gấu trúc vậy. Do ông ta quá mập cho nên bộ đồng phục lao động trên người dường như sắp bị bục ra rồi.

“Đúng vậy” Ông mập mạp nhìn điện thoại của Triệu Ngọc rồi gật đầu nói: “Cô Vu là người đại diện hợp tác phía Trung Quốc, là bạn cũng là đồng nghiệp của tôi.

Mấy hôm trước, cô ấy gặp tai nạn nên đã nằm viện rồi!”

“Tình hình đang khẩn cấp” Triệu Ngọc nhìn đồng hồ đeo tay rồi thúc giục: “Bây giờ ông hãy dẫn tôi tới chỗ làm việc của Vu Mộng Tiệp đi. Còn nữa, chắc không phải chỉ có một mình Vu Mộng Tiệp đâu đúng không? Nơi này còn có người phụ trách bên phía Trung Quốc nào không?”

“Có, tôi có thể dẫn anh đi, nhưng mà…” Ông mập nhướng khóe miệng lên, cảnh giác nói: “Có lẽ anh không hiểu chỗ chúng tôi lắm phải không? Chỗ chúng tôi không phải là đơn vị làm việc thông thường, cho nên tôi cần thẩm tra thân phận của anh!”

“Tôi là nhân viên điều tra của Ban Tình báo quốc gia” Triệu Ngọc vội vàng nói: “Tôi mới nhận được tin tức rằng có kẻ muốn tấn công khủng bố nơi này của các ông, cho nên bây giờ ông phải phối hợp với tôi vô điều kiện!”

“Hả? Vậy sao?” Ông mập nhướng mày lên cẩn thận quan sát Triệu Ngọc, sau đó mới thong thả nói: “Nếu anh có lai lịch lớn như vậy, mà chuyện cũng khẩn cấp đến thế thì bây giờ chúng ta hãy để lãnh đạo hai bên gọi điện thoại xác nhận chuyện này với nhau đi, được chứ?”

“Được thôi, không thành vấn đề!”

Triệu Ngọc gật đầu rồi cho tay vào túi, trông thì như rút điện thoại, nhưng thật ra lại là rút một khẩu súng lục!!

Ấy ấy ấy…

Người có mặt trong phòng không hề chuẩn bị, lập tức hoảng sợ đến mức mặt không còn chút máu, vội lùi về sau mấy bước.

Còn ông sếp mập thì hoảng sợ lảo đảo va phải cái bàn, khiến đống tài liệu trên bàn bay tán loạn.

“Tôi đã nói là tình huống khẩn cấp rồi” Triệu Ngọc nói: “Bây giờ… ông đã có thể dẫn tôi đi được rồi chứ?”

Sau khi nói xong, Triệu Ngọc vốn định dùng súng khống chế lãnh đạo mập này nhưng thấy trọng lượng của đối phương thì hắn vẫn từ bỏ ý định đó.

Thời gian của mình vốn đã không nhiều rồi, cho nên không thể lãng phí vì một tên mập mạp như vậy được.

Vì vậy, hắn nhắm súng vào một nhân viên đang sợ hãi bên cạnh. Nhân viên này đeo mắt kính gọng đen, nhìn quần áo anh ta mặc thì có thể là nhân viên kỹ thuật của giàn khoan này.

“Đừng… Đừng đừng đừng…” Nhân viên đó thấy họng súng đen ngòm thì sợ hãi, vội che mặt lại rồi nói: “Tôi biết, tôi biết, tôi dẫn anh đi, dẫn anh đi…”

Thấy vậy, Triệu Ngọc lập tức đẩy anh ta ra khỏi phòng làm việc.

Hai người bọn họ vừa mới rời đi thì trong phòng làm việc đã lập tức rối loạn lên. Mọi người nháo nhào lấy điện thoại ra, có người báo bảo vệ trên giàn khoan, có thì gọi điện thoại báo cảnh sát…

Nhưng đến lúc này, Triệu Ngọc đã không quan tâm bọn họ có báo cảnh sát hay không rồi.

Cho dù có báo cảnh sát thì cảnh sát cũng cần một thời gian mới tới nơi. Mà đợi tới lúc đó thì mọi chuyện đã sớm có kết quả rồi, không ảnh hưởng tới toàn cục nữa.

Triệu Ngọc biết, hắn đang đánh cược trong chuyến đi tới giàn khoan dầu hỏa để điều tra này.

Nhỡ đâu địa điểm kẻ địch để lại cho hắn không phải là nơi này thì mọi cố gắng của hắn chẳng khác nào đã bị lãng phí rồi.

Ngoài ra, lần này không giống như lần trước, ít nhất lần trước kẻ địch còn cho hắn số phòng 11 và tầng 25.

Nhưng lần này Triệu Ngọc không nhận được bất kỳ gợi ý rõ ràng nào, hắn không thể tìm kiếm từng chỗ một trên một giàn khoan to lớn thế này trong thời gian ngắn được.

Vả lại, hắn còn bị hạn chế về thời gian nữa, có thể tưởng tượng được độ khó của nhiệm vụ này như thế nào.

Nhưng trên đường đuổi tới giàn khoan, Triệu Ngọc đã nghĩ ra kế hoạch, trong lòng cũng hiểu rõ rồi.

Kế hoạch của hắn chính là sau khi lên giàn khoan thì phải đi tìm phòng làm việc của Vu Mộng Tiệp trước, hoặc là những người từng qua lại với Vu Mộng Tiệp để tra rõ rốt cuộc hạng mục bọn họ hợp tác ở nơi này là gì?

Sau khi làm rõ thì sẽ đi đến khu vực hạng mục hợp tác. Nếu làm vậy thì đương nhiên có thể tìm được kẻ địch định tấn công nơi này rồi đúng không?

Ngoài ra, bản thân Triệu Ngọc còn có một pháp bảo lợi hại nữa, đó chính là máy thăm dò tàng hình.

Sau khi dùng 5000 điểm tích lũy kếch xù thì hắn đã tăng phạm vi thăm dò của máy thăm dò lên đến khu vực có đường kính 90 mét.

Chỉ cần phát hiện ra bất kỳ vũ khí hoặc vật cháy nổ nào từ máy thăm dò thì hắn có thể dùng thời gian ngắn nhất để tìm ra phần tử khủng bố rồi!

Nhưng mà hai kế hoạch của Triệu Ngọc tuy tốt nhưng đợi đến khi áp dụng vào thực tế thì lại bị vả mặt ngay.

Khi hắn áp giải nhân viên kia ra khỏi phòng làm việc thì trong đầu lại đột nhiên xuất hiện rất nhiều tín hiệu báo nguy.

Chỉ thấy máy thăm dò phát hiện có một nhóm người cầm vũ khí đang nhanh chóng áp sát hắn!!!