← Quay lại trang sách

Chương 1949 Thang máy

Không phải chứ?Đột nhiên nhìn thấy nhiều tín hiệu có vũ khí như vậy, Triệu Ngọc còn tưởng rằng ở đây đang gặp phải tấn công khủng bố với quy mô lớn.

Nhưng sau khi hắn quay đầu nhìn về phía tín hiệu thì mới hiểu ra sự tình, hắn thấy rất nhiều nhân viên bảo vệ mặc đồng phục vội vàng chạy qua boong tàu, trong tay bọn họ rõ ràng đều đang cầm súng trường.

Hỏng bét rồi!

Triệu Ngọc ngàn tính vạn tính, vẫn tính sót một điểm này, nếu như ở đây là căn cứ nghiên cứu hạng mục quan trọng thì đương nhiên sẽ có nhân viên bảo vệ vũ trang rất đỉnh rồi.

Cho nên, đừng nói là nhân viên bảo vệ cầm vũ khí trên boong tàu, cho dù là cảnh sát phòng cháy nổ hoặc là binh sĩ vũ trang cũng đều có hết.

Mà như vậy thì khẩu súng lục của Triệu Ngọc sẽ chẳng có tí trọng lượng nào cả.

Vào lúc này, nhìn những nhân viên bảo vệ đang vây lại từ những hướng khác nhau trên boong tàu, Triệu Ngọc chỉ có thể nhanh chóng lập ra một kế hoạch mới.

Hay là… Hay là xin hỗ trợ từ mấy người Lee Jin Ju nhỉ?

Chỉ cần bọn họ có thể trao đổi tin tức với người ở đây, rồi bảo những người ở đây phối hợp với hắn cho tốt là được.

Nếu vậy thì có vẻ như hắn không làm trái quy tắc, Đinh Lam chắc là sẽ không có nguy hiểm gì đâu nhỉ?

Không được!

Lúc này, Lee Jin Ju đã sắp tức chết rồi.

Hơn nữa, đây là căn cứ nghiên cứu quan trọng, phòng Đặc Cần không có quyền điều tra, e rằng bên phía Hàn Quốc cũng không có quyền này…

Bỏ đi…

Nhìn bảo vệ đang cách hắn ngày càng gần, Triệu Ngọc hạ quyết tâm, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ, vẫn nên dựa vào chính mình thôi!

Ù, ù, ù…

Ai ngờ, vào ngay lúc này, máy liên lạc trên tai Triệu Ngọc đột nhiên reo lên.

Không còn nghi ngờ gì, Tiêu Hàng vì không yên tâm nên gọi đến.

Triệu Ngọc vốn định không nghe, nhưng mà nếu không nhận thì Tiêu Hàng chắc chắn sẽ lái máy bay trực thăng đến đây.

Vì thế, hắn chỉ có thể bất chấp mọi thứ, kiên trì nhận cuộc gọi.

“Làm ơn đi mà đại ca, anh đừng quản nữa có được không? Không phải chúng ta đã nói rõ rồi sao?” Quả nhiên, trong máy liên lạc truyền đến tiếng oán trách của Tiêu Hàng: “Đã năm phút rồi, cuộc điều tra thế nào rồi hả?”

“Khụ! Không sao, không sao…” Triệu Ngọc nhìn bảo vệ đang xúm đến, vẫn từ tốn như cũ: “Anh còn chưa hiểu rõ năng lực của tôi à?”

“Tôi làm việc rất suôn sẻ, giờ đang trên đường đến văn phòng của Vu Mộng Tiệp đây!”

“Tôi cũng xin anh đấy, đừng làm chậm trễ thời gian của tôi nữa có được không hả?”

“Được, được, được…”

Tiêu Hàng vẫn chưa nói xong, Triệu Ngọc đã tắt máy liên lạc đi.

“Hả?” Ai ngờ, cậu nhân viên bị hắn bắt lại bất ngờ dùng tiếng Trung hỏi Triệu Ngọc: “Anh… là người Trung Quốc à?”

“Hả?” Triệu Ngọc liếc nhìn cậu ta, ngạc nhiên hỏi: “Cậu cũng là người Trung Quốc à?”

“Đúng… Đúng vậy” Cậu nhân viên vội nói: “Tiến… Tiến sĩ Vu là thầy của tôi, anh… anh tìm văn phòng của cô ấy để làm gì?”

“Chết tiệt!”

Mắt Triệu Ngọc sáng lên, lập tức có suy tính, hắn nhìn xung quanh, vội kéo cậu nhân viên qua một bên.

Ở đây có một cái sân thượng rất nhỏ, bên ngoài lan can chính là biển cả.

“Tôi thật sự không nói dối đâu” Triệu Ngọc đè bả vai của cậu nhân viên lại rồi nói: “Ở đây có thể sẽ xảy ra tấn công khủng bố thật đấy, bây giờ cậu phải nói với tôi ngay lập tức, rốt cuộc là các cậu đang nghiên cứu cái gì thế?”

“Còn nữa… Cậu phải đưa tôi đến nơi quan trọng nhất ở đây, bây giờ… có lẽ kẻ địch đã ở đó rồi!”

“Chuyện này… Tôi… Ôi…” Cậu nhân viên đã bao giờ gặp phải cảnh tượng như vậy đâu, cậu ta đã bị dọa đến mức mất bình tĩnh, liên tục kích động và co giật.

“Tôi là Triệu Ngọc, cậu nhìn cho kỹ…” Thật sự thì Triệu Ngọc đã không còn cách nào nữa, chỉ có thể dùng bản lĩnh khoe khoang mình giỏi, chỉ vào mặt mình rồi hỏi: “Người quét sạch những vụ án chưa giải quyết, là thám tử nổi tiếng, vụ án thi thể nữ không đầu và vụ án ác ma đều do tôi điều tra phá án…”

“Cậu nhìn cho rõ vào, tôi đã từng lên tivi rồi đấy!”

“Triệu… Triệu Ngọc?” Cậu nhân viên nhìn cẩn thận, không ngờ lại gật đầu thật: “Hình như… Hơi có ấn tượng… Thảo nào vừa rồi tôi cứ thấy quen quen! Là thám tử mà…”

“Bây giờ thì cậu đã hiểu rõ ràng rồi chứ? Tôi đang điều tra vụ án, tìm được đến đây, bây giờ mà đi báo cáo với cấp trên thì không kịp nữa rồi! Nhanh!” Triệu Ngọc thúc giục: “Nhanh nói cho tôi biết, rốt cuộc ở đây đang nghiên cứu cái gì thế?”

“Nghiên cứu…” Cậu nhân viên nói lắp: “Nghiên cứu nguyên tố đất hữu cơ tổng hợp hiếm đấy! Chúng tôi phát hiện ra một loại khoáng vật gần giống với Monazite dưới đáy biển, loại khoáng vật này có chứa thành phần gần giống với Cee+ và Lac của quặng nguyên tố đất hiếm.

Nếu như có thể trung hòa với acid yếu và có thêm cả thiết bị trung hòa neutron tiên tiến nhất nữa thì…”

“Đợi, đợi, đợi đã…” Triệu Ngọc vội bảo cậu ta ngừng lại, rồi hỏi: “Ý của cậu có phải là nghiên cứu này có giá trị rất cao không?”

“Đó là đương nhiên rồi…” Cậu nhân viên gật đầu: “Nếu như có thể tổng hợp được nguyên tố đất hiếm nhân tạo, đồng thời sản xuất số lượng lớn, vậy thì khoa học kỹ thuật của nhân loại sẽ có một bước nhảy vọt, đây chính là nghiên cứu mở ra thời đại mới!”

“Vậy…” Triệu Ngọc lại hỏi: “Các cậu đã nghiên cứu thành công chưa?”

“Ừm…”

Kết quả, cậu nhân viên còn chưa trả lời thì nhiều tiếng bước chân dồn dập bỗng vang lên, vài nhân viên bảo vệ tay cầm súng trường chạy đến gần hai người.

“Không được cử động! Không được cử động!” Bọn họ vừa nhắm súng vào Triệu Ngọc, vừa lớn tiếng ra lệnh bằng tiếng Hàn: “Giơ tay lên!”

Vừa thấy bảo vệ đánh đến, Triệu Ngọc đành phải kéo cậu nhân viên vào trong lòng, chĩa súng vào đầu của cậu ta, dùng cậu ta làm con tin, đồng thời quát to lên bằng tiếng Hàn: “Đừng qua đây, lùi về sau! Nếu không tôi sẽ bắn chết cậu ta ngay!”

Thế là các bảo vệ đương nhiên không dám làm gì, chỉ có thể ngừng lại ở mép sân thượng nhỏ, không dám áp sát về phía trước.

“Đừng lo, tôi chỉ dọa bọn họ một chút thôi…” Triệu Ngọc lại nhỏ tiếng nói với cậu nhân viên bằng tiếng Trung: “Bây giờ, cậu phải nói cho tôi biết nơi quan trọng nhất của hạng mục nghiên cứu này là ở đâu?”

“Phải… Phải đến thang máy!” Sắc mặt của cậu nhân viên tái xanh, run rẩy cả người, trả lời: “Giàn khoan dầu mỏ chỉ là vật che chắn, căn cứ nghiên cứu chân chính… ở… ở dưới nước đấy!”

“Cái gì?” Triệu Ngọc rất là kinh ngạc: “Dưới nước sao? Ở đây… còn có căn cứ dưới nước nữa à?”

“Đúng” Cậu nhân viên run rẩy trả lời: “Vật cần lấy ở độ sâu 120 mét dưới đáy biển, hơn nữa còn phải khai thác và sàng luyện, cho nên xây căn cứ ở dưới nước sẽ tiết kiệm tài nguyên và thời gian…”

“120 mét…” Triệu Ngọc chậc lưỡi: “Thang máy? Thang máy ở đâu hả?”

“Đằng kia” Cậu nhân viên quay đầu ra hiệu: “Ở tầng dưới cùng của nơi này có một kiến trúc hình cầu, đó là con đường duy nhất dẫn xuống căn cứ dưới đáy biển!”

Triệu Ngọc nghiêng đầu nhìn thoáng qua, quả nhiên có thể nhìn thấy kiến trúc hình cầu đó từ đây.

“Không được cử động, không ai được cử động hết!” Lúc này, vài tiếng thình thịch vang lên, chỉ thấy ông sếp mập kia chạy đến gần, vừa uốn éo cơ thể béo mập của ông ta vừa nói với các bảo vệ: “Mọi người chú ý, tôi vừa xác minh rồi, người này là một tên vô cùng nguy hiểm!”

“Cấp trên ra lệnh, nếu như hắn vẫn không phối hợp thì chúng ta có thể bắn chết hắn ngay tại chỗ!!!”

Vừa nói xong những lời này, các bảo vệ lập tức chĩa nòng súng trong tay lên, sau đó bước đến vây quanh nhóm Triệu Ngọc.

Diện tích của sân thượng không lớn, sau khi bị bao vây, Triệu Ngọc đã không còn đường ra nào nữa.

“Thần… Thần thám Triệu…” Cậu nhân viên cầu khẩn: “Chi bằng anh bỏ súng xuống trước đã! Nếu như anh thật sự là người tốt thì có thể giải thích rõ ràng mà!”

“Nếu như thực sự có kẻ xâm nhập thì chúng tôi sẽ điều tra ngay lập tức!”

“Không, cậu vốn dĩ không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!”

Dứt lời, Triệu Ngọc đã kéo cậu nhân viên lui về sau một bước, lưng đã áp sát vào lan can, sau đó nhanh chóng liếc về phía sau một cái. Chỉ thấy sau lan can là biển cả, chỗ này cách mặt biển ít nhất năm mươi mét.

“Này, cậu có biết bơi không?” Triệu Ngọc kề sát vào tai cậu nhân viên, nhẹ nhàng hỏi một câu.

“Anh…” Cậu nhân viên dường như đã ý thức được điều gì, cực kỳ hoảng sợ mà la lên: “Anh muốn làm gì hả? Tôi… Tôi không biết bơi đâu đấy…”

“Không sao cả, cậu sẽ biết nhanh thôi!” Triệu Ngọc mỉm cười, sau đó ôm cậu nhân viên ngã về phía sau, hai người trèo qua lan can và nhảy xuống dưới!

Giây tiếp theo, mọi người chỉ có thể nghe thấy tiếng gào thét bi thương như giết heo của cậu nhân viên: “Á!!!!!”