← Quay lại trang sách

Chương 1950 Kinh hồn dưới nước (1)

“Chết tiệt, chết tiệt…” Vừa nhìn thấy Triệu Ngọc và cậu nhân viên nhảy xuống biển, ông sếp mập buồn phiền chửi lấy chửi để: “Hôm nay bị quỷ ám rồi à?”“Máy bay trực thăng ở đâu đến vậy hả? Ở đâu ra một thằng bệnh thần kinh như vậy hả? Tại sao chứ? Tại sao phải nhảy xuống? Bị thất tình hả? Chết tiệt…”

Thùng, thùng, thùng…

Ông ta nặng nề chạy như điên đến bên lan can để nhìn xuống dưới, nhưng mà trên mặt biển mênh mông, sóng nước cuồn cuộn, không còn nhìn thấy bóng dáng của hai người đâu nữa.

“Quản lý, quản lý…” Lúc này, một nhân viên bảo vệ tay cầm súng trường vừa nhắm súng vào mặt biển, vừa hỏi ông sếp mập này: “Chúng ta vẫn nổ súng à?”

“Chết tiệt… Nổ cái đầu cậu!” Ông sếp mập sắp điên đến nơi rồi, vội vàng xua tay với mọi người rồi nói: “Nhanh đi xuống cứu người đi! Mấy người các cậu ném phao cứu sinh xuống trước đi…”

“Ôi… Thượng đế phù hộ, thượng đế phù hộ, làm ơn đừng để chết người nhé…”

Nghe thấy lời của ông sếp mập, có người lập tức lấy phao cứu sinh trên lan can rồi ném xuống mặt biển…

⚝ ✽ ⚝

Hai phút sau, Triệu Ngọc và cậu nhân viên bò ra khỏi mặt biển, men theo lan can của giàn khoan dưới sân thượng, bò một đường đến cửa vào thang máy hình cầu.

Cậu nhân viên vẫn chưa hoàn hồn, cả người run lẩy bẩy, sợ gần chết.

Vừa rồi, Triệu Ngọc không chỉ sử dụng máy hô hấp tàng hình cho bọn họ mà thậm chí còn sử dụng dù tàng hình để nhảy từ trên không.

Thế là hai người bọn họ nhảy vào nước mà cứ như là nhảy cầu bình thường vậy, tuyệt đối không đe dọa đến tính mạng của bọn họ.

Tuy rằng cậu nhân viên miệng thì nói bản thân không biết bơi, nhưng vừa rồi khi bơi lên bờ, cậu ta còn bơi nhanh hơn cả Triệu Ngọc.

Xem ra, bản năng cầu sinh của loài người quả thật là không thể nào đo lường được.

Hai người vội lao thẳng đến lối vào kiến trúc hình cầu.

Bởi vì lúc trước các bảo vệ đều chạy lên trên cứu người nên lúc này không có ai gác thang máy.

Hai người thoải mái nhẹ nhàng mở cửa lớn ra, đến gần thang máy.

Chỉ thấy ở đây có hai thang máy, trông thì giống y như thang máy bình thường, không có gì đặc biệt cả.

Khi hai người đến nơi, thang máy bên tay phải đúng lúc mở ra, bên trong có vài nhân viên mặc đồng phục màu trắng đi ra, bọn họ còn đẩy theo một chiếc xe con chứa đầy hàng hóa.

“Hi!”

Sau khi nhìn thấy cậu nhân viên, một nhân viên làm việc trong đó thân thiết chào Tiểu Lý một tiếng, sau đó còn nhìn Triệu Ngọc.

“Hi!” Tiểu Lý vội vàng vẫy tay ra hiệu.

Nhưng mà lúc vẫy tay, nước biển trên người cậu ta chảy róc rách xuống dưới, ướt sũng như gà bị nhúng nước.

“Chả có lẽ?” Cậu nhân viên kia khó nén nỗi tò mò: “Các anh… đi tắm biển đấy à?”

Không ngờ cậu nhân viên kia cũng nói tiếng Trung, chắc hẳn là người cùng một nước.

“Tôi… Ừm…” Cậu nhân viên không biết nên nói gì mới ổn, chỉ có thể ngại ngùng nói: “Đúng vậy! Tắm một cái, ha ha…”

Dù rằng rất tò mò, nhưng hình như những người này không thân quen với cậu nhân viên lắm, cho nên không hỏi tiếp nữa mà đẩy chiếc xe kia ra ngoài cửa.

Tuy rằng đều là người cùng một nước, nhưng mà Triệu Ngọc vẫn dùng máy thăm dò để cẩn thận kiểm tra những người này, thậm chí còn không yên tâm mà dùng máy nhìn xuyên thấu tàng hình, quét các món đồ mà bọn họ đang đẩy đi.

Thứ mà bọn họ đang đẩy đều là một vài món phụ tùng công trình linh tinh, trông không giống vật dụng gì quan trọng.

Sau khi đã xác nhận những người này không có vấn đề gì, Triệu Ngọc mới song song đi vào thang máy với cậu nhân viên.

Không ngờ, không gian trong thang máy vô cùng rộng rãi, thậm chí có thể đặt một chiếc ô tô vào.

Sau khi cửa thang máy đóng lại, thang máy lại không hề chuyển động.

Cậu nhân viên quét mặt từ trên xuống dưới ở máy quét trong thang máy trước, rồi lấy giấy chứng nhận của mình cắm vào khe cắm thẻ để máy đọc một lát, sau đó thang máy mới khởi động, bắt đầu chậm chạp đi xuống.

“Wow… Phức tạp vậy à…” Triệu Ngọc bỗng nhiên nhớ ra điều gì, vội vàng hỏi: “Có phải là Vu Mộng Tiệp có quyền hạn cao nhất ở đây không?”

“Đương nhiên rồi” Cậu nhân viên trả lời: “Tiến sĩ Vu là tổng phụ trách hạng mục này, đương nhiên là có quyền hạn cao nhất rồi!”

“Vậy…” Triệu Ngọc lại hỏi: “Nơi quan trọng nhất trong căn cứ nghiên cứu là ở đâu?”

“Ừm… Phòng thí nghiệm… Hoặc là phòng tài liệu… Hoặc là phòng máy gì đấy” Cậu nhân viên trả lời: “Chắc đều quan trọng nhỉ?”

“Lúc trước, cậu còn chưa trả lời một vấn đề của tôi” Triệu Ngọc nhớ ra điều gì, lại hỏi: “Hạng mục nghiên cứu này có phải đã thành công rồi không?”

“Chỉ có thể nói là xấp xỉ thành công thôi” Cậu nhân viên trả lời: “Nền tảng thực nghiệm đều không có vấn đề, vấn đề tiếp theo chính là sản xuất với số lượng lớn!”

“Chúng tôi vẫn đang làm thực nghiệm đấy, nếu như không thể sản xuất với số lượng lớn thì chẳng khác nào kỹ thuật của hạng mục này không có giá trị gì!”

“Nếu thật sự có phần tử khủng bố xâm nhập, bọn họ cũng muốn nắm trong tay kỹ thuật này, như vậy thì…” Triệu Ngọc nhướng mày hỏi: “Cậu nói xem… bọn chúng sẽ làm thế nào đây?”

“Việc này à…” Cậu nhân viên lắc đầu, nói: “Tôi cũng không biết nữa!”

“Nguyên lý tổng hợp nguyên tố đất hiếm nhìn thì đơn giản, nhưng thực tế để thao tác được lại là một công trình lớn rất phức tạp, cần hợp tác nhiều lĩnh vực, cứ xem như… xem như bọn họ đã trộm tư liệu đi nhưng nếu không có thực lực chèo chống nhất định thì cũng không thể thực hiện được đâu!”

“Huống chi…” Cậu nhân viên lại nói: “Hạng mục này là do nhiều nước liên hiệp triển khai, chúng tôi đã phân công và hợp tác với nhau, số liệu cũng chia ra để lưu trữ, tôi thấy nếu như muốn cướp được tư liệu hoàn chỉnh thì chắc chẳng dễ dàng gì đâu”

“Trừ phi…”

“Trừ phi cái gì?” Triệu Ngọc vội hỏi.

“Trừ phi… Bọn họ cũng nghiên cứu dài hạn hạng mục này” Cậu nhân viên trả lời: “Chỉ kém vài bước kỹ thuật chính đó thôi!”

“Kỹ thuật chính…” Triệu Ngọc thúc giục: “Nhanh nói kỹ thuật chính này đang ở đâu hả? Phải làm sao mới có được nó?”

“Bản vẽ…” Cậu nhân viên chần chừ một chút, vẫn trả lời vấn đề này: “Chắc là ở trong két bảo hiểm của tiến sĩ!”

“Két bảo hiểm?” Triệu Ngọc hỏi: “Két bảo hiểm đang ở đâu hả?”

“Ở trong văn phòng của cô ấy” Cậu nhân viên nói: “Két bảo hiểm không chỉ cần mật mã và chìa khóa mà còn phải quét đồng tử và vân tay nữa!”

“…” Trong phút chốc, Triệu Ngọc nhớ lại lần gặp mặt Vu Mộng Tiệp, cô ấy bị người ta đẩy xuống từ trên tầng cao, ngụy tạo thành vụ án ác ma.

Như vậy… Có khi nào… Mục đích thật sự của kẻ địch là muốn có được thông tin nhận dạng, mật mã và chìa khóa của cô ấy không?

Nếu thực sự là như vậy thì tình huống bây giờ chẳng khác gì căn phòng số 11 lúc trước cả, đều đã được dày công tính toán từ trước.

Nói cách khác, mục tiêu của bọn họ chắc hẳn là ở đây rồi!

Rất có thể ở đây đã bị phần tử khủng bố xâm nhập rồi!

“Được rồi!” Triệu Ngọc vỗ vào bả vai của cậu nhân viên một cái: “Chúng ta đến văn phòng của Tiến sĩ Vu trước đi!”

“Ừm…” Cậu nhân viên vội nói: “Tôi nói trước nhé, tôi không mở văn phòng của cô ấy ra được đâu, Tiến sĩ Vu không ở đây, chỉ có người phụ trách bên Hàn Quốc mới có thể mở ra được, mà người phụ trách thì anh đã gặp rồi đấy!”

“Ừm…” Triệu Ngọc hiểu rõ, người phụ trách bên Hàn Quốc đương nhiên là tên mập đó rồi. Nhưng Triệu Ngọc có chìa khóa vạn năng nên không lo lắng gì về việc này, lập tức xua tay nói: “Cậu chỉ cần đưa tôi qua đó là được rồi!”

Tốc độ của thang máy dần nhanh hơn, không bao lâu sau đã đến căn cứ dưới nước.

Nhưng một tình huống ngoài ý muốn lại xảy ra, cửa thang máy vừa mở thì Triệu Ngọc thình lình nhìn thấy hai nhân viên bảo vệ đang cầm súng trường trong tay!!