← Quay lại trang sách

Chương 1951 Kinh hồn dưới nước (2)

Răng rắc, bốp…Sau một trận hỗn loạn, súng trường của hai nhân viên bảo vệ bị Triệu Ngọc đánh văng ra, người cũng bị đấm ngã xuống đất.

Qua nhiều lần tôi luyện như vậy, bản lĩnh và kinh nghiệm của Triệu Ngọc đã nhảy vọt từ lâu, có thể xưng là nửa cao thủ.

Hắn còn có áo chống đạn tàng hình trong người nên chẳng sợ gì cả, thoải mái giải quyết hai nhân viên bảo vệ này.

⚝ ✽ ⚝

Cậu nhân viên trợn tròn mắt nhìn, cậu ta nghĩ rằng anh thám tử nổi tiếng này chỉ có thể phá án, không ngờ lại còn là một cao thủ vật lộn.

“Còn đứng ngây ra đó làm gì thế?” Triệu Ngọc vỗ cậu ta một cái: “Nhanh đưa tôi đến văn phòng của Tiến sĩ Vu đi, nếu chúng ta đến sớm thì nói không chừng còn kịp ngăn bọn chúng lại đấy!”

“Ờ… Ở đằng kia, đi theo tôi…” Không ngờ, dù Triệu Ngọc cuồng bạo nhưng cậu nhân viên lại vô cùng phối hợp với hắn, không hề nghi ngờ gì cả.

Căn cứ dưới đáy biển này không có khoa học kỹ thuật công nghệ cao như trong tưởng tượng của Triệu Ngọc, trên nền bê tông rải rác rất nhiều chất thải công nghiệp, trong không khí nồng nặc mùi kim loại cháy và một số mùi thối không cách nào hình dung được.

Nhưng qua những sơ đồ được dán rải rác trên tường, Triệu Ngọc vẫn có thể nhìn ra quy mô của căn cứ dưới đáy biển này không nhỏ, không thua gì một nhà máy dưới đáy biển.

Khi tiến về phía trước, Triệu Ngọc còn nhìn thấy rất nhiều nhân viên công tác, họ đều mặc quần áo lao động màu trắng, thậm chí có người còn đội mặt nạ phòng độc.

“Bên khu thử nghiệm sẽ sản sinh ra vài loại khí độc” Cậu nhân viên nhìn thấy Triệu Ngọc nghi ngờ, vội giải thích với hắn: “Yên tâm, thiết bị thông gió của căn cứ sẽ tự động lọc hết những khí độc này, chỉ cần nồng độ không đạt đến mức độ quy định thì sẽ không xảy ra chuyện gì đâu!”

“Ở đây…” Triệu Ngọc hỏi: “Chắc không chỉ có hai nhân viên bảo vệ vừa rồi thôi đâu nhỉ?”

“Đúng thế!” Cậu nhân viên gật đầu, cuối cùng cũng hiểu suy nghĩ của Triệu Ngọc: “Sao hả? Không lẽ anh cũng muốn đội mặt nạ phòng độc lên à?”

Triệu Ngọc đang có ý này, bởi vì nếu bảo vệ ở đây đã nhận được tin tức thì người bên trên cũng sẽ đuổi qua đây bắt hắn nhanh thôi.

Cho nên, nếu đeo mặt nạ lên thì vẫn có thể coi là một biện pháp tốt. Chẳng qua chỉ là quần áo trên người hắn…

Đợi đã…

Trong lúc Triệu Ngọc đang nhanh chóng suy xét, một ánh đèn đỏ của máy thăm dò chợt hiện ra trong đầu!

Cảnh báo sao?

Triệu Ngọc hiểu rõ, dù máy thăm dò phát hiện ra các loại súng lục thì cũng không thể xuất hiện đèn đỏ cảnh báo khắp nơi được.

Nếu như xuất hiện cảnh báo, vậy thì chứng tỏ đã thăm dò được vật phẩm nguy hiểm hơn ở đây.

Hắn vội vàng kiểm tra màn hình thăm dò, chỉ thấy nơi đèn đỏ lập loè quả thật đã xuất hiện dòng chữ “vật gây nổ”.

Gay rồi!

Thật sự là sợ cái gì thì gặp cái đó mà, lúc Triệu Ngọc kiểm tra giao diện, gần như không tránh khỏi lại nhìn thấy ba chữ to “Càn Khôn – Khôn” chính giữa giao diện của hệ thống!

Ở đây là căn cứ dưới đáy biển, bây giờ lại có thêm vật gây nổ, chuyện lớn thế này thật sự là…

Triệu Ngọc không kịp cảm thán, lập tức bỏ ý định đeo mặt nạ phòng độc, vội vàng kéo cậu công nhân chạy đến nơi có vật gây nổ.

“Ơ này này?” Cậu nhân viên bất ngờ: “Sai hướng rồi, không phải bên đó đâu…”

Đợi đã…

Cậu nhân viên vừa nói như vậy, Triệu Ngọc đột nhiên nghĩ đến điều gì, lại dừng bước ngay lập tức, hỏi cậu ta: “Tôi hỏi cậu, có phải là trong căn cứ này của các cậu có thuốc nổ không hả?”

“Thuốc nổ?” Cậu nhân viên suy nghĩ một chút rồi gật đầu nói: “Có đấy, đương nhiên là có rồi! Khai thác quặng dưới đáy biển cũng là khai thác quặng mà, đương nhiên là phải có thuốc nổ rồi!”

“Ừm…” Lúc này Triệu Ngọc mới nhẹ nhàng thở ra, hóa ra thuốc nổ mà máy thăm dò kiểm tra ra có thể chỉ là vật thông thường trong căn cứ thôi.

“Nhưng mà…” Cậu nhân viên bỗng nói: “Công việc phá hầm đã xong từ lần trước rồi, trong căn cứ bây giờ sẽ không trữ đồ nguy hiểm như vậy nữa đâu”

“Khi nào cần thì phải chuyển đồ có sẵn ở bên trên xuống đây…”

“Chết tiệt!” Triệu Ngọc buồn bực, vừa mới thả lỏng thì lại căng thẳng ngay rồi, hắn vội vàng kéo cậu nhân viên tiếp tục chạy băng băng, đồng thời oán trách: “Lần sau nói chuyện có thể nói hết một mạch không hả?”

“Sao… Sao thế?” Cậu nhân viên hoàn toàn không thể hiểu được hành động của Triệu Ngọc, vẫn khăng khăng nói: “Văn phòng của Tiến sĩ Vu ở phía Đông mà! Không phải ở bên đó đâu… Này…”

Triệu Ngọc không tranh cãi nữa, vội vàng túm lấy cậu ta đi về hướng Tây.

Dựa theo máy thăm dò hiển thị, nơi có vật gây nổ cách hắn khoảng năm mươi mét. Không bao lâu sau, bọn họ đã chạy đến một hành lang tương đối hẹp và hẻo lánh.

“Ở đây là kho giảm áp” Cậu nhân viên hỏi: “Anh đến đây làm gì vậy? Muốn đi tàu ngầm à?”

Triệu Ngọc không để ý đến cậu ta mà tiếp tục tìm kiếm mục tiêu.

Cuối cùng, khi đến trước một cánh cửa sắt vừa dày vừa nặng thì hắn mới dừng lại.

Cánh cửa kim loại đã bị khóa, phía trên có một cái cửa sổ tròn bằng kính rất dày. Qua cửa sổ tròn, quả nhiên Triệu Ngọc nhìn thấy một chiếc tàu ngầm cỡ nhỏ.

Chiếc tàu ngầm này không giống những chiếc mà hắn từng nhìn thấy, hai bên có cánh tay đào bới, phía dưới còn có bánh xe cao cao. Bởi vậy có thể thấy chiếc tàu ngầm này được dùng để khai thác dưới đáy biển.

Nhưng khi Triệu Ngọc dời tầm mắt, nhìn đến phần đuôi tàu ngầm thì trong đầu đột nhiên ong lên một tiếng.

Hắn nhìn thấy có một người xuất hiện trên vách ngăn phía sau tàu ngầm!

Người này chắc bị thứ gì đó trói lại ở đó, đang cố giãy giụa nhưng lại không thoát ra được!

Dù rằng người này bị chân vịt của tàu ngầm che mất nửa gương mặt, nhưng Triệu Ngọc chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra người này không phải ai khác mà chính là cha vợ của hắn – Miêu Khôn!!!

Không phải chứ!?

Không cần nói rõ vẫn có thể tưởng tượng được Triệu Ngọc đã sửng sốt đến thế nào, hắn không ngờ lại gặp cha vợ của mình ở chỗ này!

Nhưng điều kinh ngạc hơn còn ở phía sau, vật gây nổ mà máy thăm dò phát hiện ra đang trên người ông ấy!

Chứng tỏ trên người ông ấy còn quấn một quả bom!

Chuyện này?

“Miêu… Miêu Khôn!”

Dưới tình thế cấp bách, Triệu Ngọc vội đập kính, nhưng tấm kính vừa dày vừa nặng, không thể truyền âm thanh vào được.

Sau đó, Triệu Ngọc lại thử đi mở cửa, nhưng cánh cửa sắt vừa dày vừa nặng không nhúc nhích một tí nào, hoàn toàn không thể mở ra được.

“Sao… Sao vậy hả?” Cậu nhân viên thấy lạ: “Anh muốn ngồi tàu ngầm thật hả?”

“Mau!” Triệu Ngọc thúc giục: “Mau mở cửa ra cho tôi, nhanh lên!”

“Hả!?” Cậu nhân viên nhón chân lên, nhìn vào bên trong qua cửa sổ, cuối cùng cũng nhìn thấy Miêu Khôn đang bị trói lại trên vách ngăn, cậu ta lập tức giật mình, kinh ngạc nhìn Triệu Ngọc: “Sao anh biết bên trong có người thế?”

“Nhanh lên! Đừng có mẹ nó phí lời nữa, mở cửa ra!” Triệu Ngọc gào to.

Cậu nhân viên lại lắc đầu nói: “Tôi không phải người điều khiển, không có quyền hạn ở khoang giảm áp, chúng ta cần… cần phải tìm nhân viên quản lý ở đây mới có thể mở ra được”

“Vậy thì mau đi tìm đi!” Triệu Ngọc gào lên một tiếng nhưng bỗng nhớ ra điều gì, vội vàng dùng chìa khóa vạn năng trên cột đạo cụ.

“À…” Cậu nhân viên xoay người muốn đi nhưng lại bị Triệu Ngọc túm chặt lại.

Kết quả, chuyện bất ngờ xảy ra rồi, hệ thống hiển thị chìa khóa vạn năng không có cách nào mở được cánh cửa này, hắn phải tiêu hao hơn mười nghìn điểm tích lũy để nâng cấp thì mới mở được.

Chết tiệt!

Mười nghìn điểm tích lũy hả?

Thất đức vậy?

Hệ thống cũng biết lừa đảo rồi à!?

Nhưng Triệu Ngọc vẫn ấn vào nút nâng cấp, giây phút sống chết như thế này thì chỉ có thể chịu thiệt mười nghìn điểm tích lũy thôi!

Ai ngờ, ngay lúc Triệu Ngọc sắp nâng cấp chìa khóa vạn năng thì thấy trên màn hình hiển thị mật mã bên cạnh cánh cửa kim loại đột nhiên lập lòe một chuỗi chữ cái tiếng Anh.

“Hả? Cái này…” Sau khi cậu nhân viên nhìn thấy, lập tức sửng sốt, vội vàng đến gần và cẩn thận kiểm tra dãy số đó.

Cùng lúc này, hệ thống trong đầu Triệu Ngọc nhắc nhở Triệu Ngọc rằng nếu muốn mở khóa thì bây giờ phải tiêu hao bảy mươi sáu nghìn điểm tích lũy mới có thể mở ra được!

Shit!

Triệu Ngọc sắp phát điên lên, trong lòng chửi mắng hệ thống, mày đấy, đang rắp tâm chơi tao có phải không?

Bây giờ ông đây còn thừa lại có bảy mươi nghìn điểm tích lũy thôi, vốn chẳng đủ dùng!

Chuyện này… Chuyện này là sao vậy hả?

Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc lập tức túm lấy cổ áo của cậu nhân viên.

“Khóa… Khóa cố định rồi…” Cậu công nhân còn kinh hãi hơn cả Triệu Ngọc: “Chắc chắn là hệ thống đã bị xâm nhập rồi, tất cả các cửa an toàn của căn cứ đều bị khóa cố định rồi. Chúng… chúng ta không ra được nữa rồi!”