Chương 1958 Kinh hồn dưới nước (9)
Khụ khụ…Khụ khụ…
Triệu Ngọc mở to mắt trong sự hỗn loạn, lại phát hiện ra mình đã đi tới đầu thuyền.
Vụ nổ không có lửa lớn, nhưng lại phun ra rất nhiều mảnh kim loại và một chút bụi, khiến Triệu Ngọc bị sặc đến mức không ngừng ho khan…
Ồ…
Triệu Ngọc cảm thấy toàn thân dường như đã tan ra thành từng mảnh, đầu ong ong lên, vô cùng choáng váng…
Hắn sắp xếp câu chuyện lại một chút, lúc này mới nhớ ra trong vụ nổ vừa rồi, cha vợ Miêu Khôn ôm lấy hắn, thay hắn ngăn cản.
Theo lẽ thường mà nói, với vụ nổ mãnh liệt như vậy, cho dù được Miêu Khôn bảo vệ nhưng Triệu Ngọc tuyệt đối cũng không có khả năng sống sót.
Nhưng mà trên người Triệu Ngọc có mấy quả cầu tránh nguy hiểm tàng hình đỉnh cấp, vừa rồi trong thời khắc nguy hiểm, hắn đã kịp thời lấy quả cầu ra, Triệu Ngọc lúc này mới may mắn sống sót.
Cũng chính vì quả cầu tránh nguy hiểm hình tròn cho nên dưới sự xung kích của vụ nổ, hắn chỉ bị văng đến gần đầu tàu ngầm.
Có điều, cho dù có quả cầu tránh nguy hiểm bảo vệ nhưng Triệu Ngọc vẫn bị thương nặng, giờ phút này hắn chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, tư duy đình trệ, có chút mờ mịt…
Khụ khụ…
Triệu Ngọc nhìn cảnh tượng cực kỳ hỗn loạn của khoang giảm áp, hắn ho khan một lúc mới bỗng nhiên nhớ tới một chuyện quan trọng: Cha vợ Miêu Khôn đâu!?
Không được… Tuyệt đối không được…
Vừa nghĩ tới khả năng Miêu Khôn đã bị nổ chết, Triệu Ngọc lập tức dâng trào cảm xúc, kích động vô cùng, vội vàng vịn vào tàu ngầm đứng lên.
Giờ phút này, tàu ngầm bị nổ nên hơi nghiêng đi một chút, đèn trên trần lúc sáng lúc tối, khắp nơi đầy dây diện bị rủ xuống…
A a…
Triệu Ngọc muốn mở miệng hô một tiếng, lại phát hiện trong cổ họng đều là bọt máu, không thể hô thành tiếng.
Mẹ nó…
Hắn đành phải dùng sức ho khan mấy lần, phun máu ra.
Sau khi nôn xong, hắn men theo đầu tàu ngầm, đi về phía cửa khoang, lại kinh ngạc phát hiện ra hai chân đã ngâm trong nước rồi!
Hả!?
Triệu Ngọc giật nảy mình, vội vàng nhìn về phía xảy ra vụ nổ, thấy trên vách khoang xuất hiện mấy khe nứt lớn, ở nơi gần sàn nhà đã có nước biển tràn qua khe hở vào phòng…
Đáng chết!
Triệu Ngọc nhanh chóng nhìn về phía cửa khoang, cửa khoang vẫn còn mở!
Lần này không xong rồi, nếu như không thể khép kín cửa khoang lại thì một khi nước biển phá vách khoang tràn vào trong, toàn bộ mọi người trong căn cứ dưới đáy biển không thể nào may mắn thoát khỏi!
Nhưng… Nhưng mà…
Triệu Ngọc nhớ lại tình huống ban nãy, lúc này mới ý thức được nếu như muốn khép kín cửa khoang này thì hắn nhất định phải cướp được máy tính bảng trong tay tên bắt cóc cao mới được!
Thế nhưng… Hắn ta đã chui vào tàu ngầm…
Tàu ngầm?
Triệu Ngọc ngẩng đầu nhìn lại, lúc này bỗng dưng nhìn thấy cánh cửa trên đỉnh tàu ngầm đang mở, tên vóc dáng cao đang nhô người ra khỏi cửa khoang để nhìn quanh.
Nhìn biểu cảm đau đớn thê oán của hắn ta, chắc hẳn là đang cảm thấy tiếc hận cho đồng đội của mình, nhưng không ngờ Triệu Ngọc lại xuất hiện trong tầm mắt của hắn ta.
Sau khi nhìn thấy Triệu Ngọc, hắn ta còn thoáng ngây ra một chút, sau một giây, hắn ta mới hoảng sợ, suýt nữa đã rơi luôn cái cằm!
Hả!?
Tên vóc dáng cao nhìn Triệu Ngọc mà cứ như gặp ma vậy, hoàn toàn không hiểu gì cả, rốt cuộc Triệu Ngọc làm sao có thể sống sót sau vụ nổ mãnh liệt như vậy được?
Còn nữa, chẳng những còn sống mà còn có thể đi lại được… Còn có thể bò về phía tàu ngầm nữa chứ!?
Hả!?
Bò!?
Một giây sau, lúc này tên cao mới ý thức được Triệu Ngọc đã bò lên trên tàu ngầm, đang nhanh chóng bò về phía mình!
Đúng là sống gặp ma rồi!
Tên bắt cóc hoàn toàn không ngờ Triệu Ngọc lại còn có thể bò về phía mình, hắn ta nhanh chóng ôm lấy máy tính bảng trong ngực rồi nhảy vào trong tàu ngầm, sau đó vươn tay kéo cánh cửa khoang, muốn đóng kín cánh cửa lại.
Một khi cánh cửa khoang bị đóng thì Triệu Ngọc sẽ không có cách nào bắt được hắn ta!
Triệu Ngọc vừa mới leo đến một nửa, mắt thấy tên vóc dáng cao muốn khép kín cánh cửa khoang thì hắn nhanh chóng sử dụng một cái máy bật nhảy tàng hình, hai chân đạp lên cái thang một cái, cả người lập tức vọt lên không trung, vừa lúc bay tới cửa khoang.
Bốp…
Triệu Ngọc tay mắt nhanh lẹ, đấm một phát vào đầu tên vóc dáng cao!
Ai ôi!
Tên cao bị đau, lập tức ngã vào trong tàu ngầm, Triệu Ngọc nhanh chóng thò hơn nửa người vào, vật lộn với hắn ta.
Bịch!
Bịch bịch!
Mặc dù Triệu Ngọc chúc đầu xuống, nhưng bởi vì tương đối giỏi loạn chiến nên vừa xông vào đã đấm hắn ta một cái, sau đó còn thừa cơ vung một cái tát!
Bởi vì hiệu quả của thuốc bổ sung năng lượng trong người Triệu Ngọc vẫn chưa kết thúc, nên hắn chỉ đánh mấy cái đã khiến tên vóc dáng cao lảo đảo, buông lỏng tay trước ngực ra, lập tức bị Triệu Ngọc thừa dịp vươn tay giật lấy máy tính bảng trong ngực hắn ta.
Hả!?
Tên cao kinh hãi, vội vàng điên cuồng đoạt trở về, liều mạng kéo túm Triệu Ngọc lại.
Triệu Ngọc không dám ham chiến, dù sao vách khoang phía ngoài đã bị phá rồi, nếu như hắn đã cướp được máy tính bảng thì việc cấp bách bây giờ chính là nhanh chóng đi ra ngoài, đóng cánh cửa khoang lại!
Thế là Triệu Ngọc nhổ một cục đờm đặc vào mặt tên cao, tên kia đã bao giờ gặp kiểu chiến đấu này đâu, hắn ta buông lỏng tay ra kêu gào lung tung vì buồn nôn, khiến Triệu Ngọc thuận lợi tránh thoát!
Hừ hừ!
Triệu Ngọc ôm chặt máy tính bảng, nhanh chóng xoay người nhảy xuống khỏi tàu ngầm, muốn đi về phía cửa khoang để đóng cửa lại.
Ai ngờ, hắn vừa mới nhảy được mấy bước trong nước thì lại bất ngờ nhìn thấy trong làn nước cách mình không xa có một người đang nằm!
⚝ ✽ ⚝
Miêu Khôn!?
Không sai, người này chính là cha vợ Miêu Khôn của mình!
Nhìn thấy Miêu Khôn vẫn còn lành lặn, Triệu Ngọc bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó, đúng rồi, lúc trước khi cùng hoàn thành nhiệm vụ với Miêu Khôn, mình đã từng sử dụng quả cầu tránh nguy hiểm lên người ông.
Vừa rồi lúc nổ, nói không chừng quả cầu tránh nguy hiểm trên người ông cũng kịp thời bắn ra, nói cách khác…
Triệu Ngọc không kịp nghĩ nhiều, vội vàng chạy về phía Miêu Khôn và bế ông lên…
Lúc này, nước biển đã dâng cao tới bắp chân, nước dưới biển sâu lạnh thấu xương, nhưng Triệu Ngọc làm gì còn bận tâm những điều ấy, hắn nhanh chóng kéo Miêu Khôn tới trước cửa khoang, cẩn thận xem xét.
Cảm ơn trời đất!
Không nghĩ tới, vậy mà Miêu Khôn thật sự còn sống, hơi thở còn rất mạnh mẽ nữa.
Xem ra, vụ nổ lớn vừa rồi chỉ khiến ông bị hôn mê bất tỉnh…
Nhìn thấy cha vợ còn sống, Triệu Ngọc không khỏi cảm thấy vững tin hơn nhiều, vội vàng mở máy tính bảng vừa mới cướp được ra, định sử dụng mệnh lệnh hacker để mau chóng đóng cửa khoang lại!
Nhưng sau khi hắn nhìn kỹ máy tính thì vẫn không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.
Cái máy tính bảng trong tay hắn có màu trắng, trông chỉ là một cái máy tính bảng bình thường.
Mà hắn nhớ rõ máy tính mà tên cao dùng để mở cửa khoang trước đó màu đen, lại còn là một chiếc máy tính bảng cực kỳ nặng!
Đáng chết!
Triệu Ngọc tìm tòi mấy lần, còn sử dụng mệnh lệnh hacker cho máy tính, thế mới phát hiện ra máy tính này vốn dĩ không có công năng mở cửa khoang, chỉ là một cái máy tính bình thường.
Nói cách khác…
Triệu Ngọc nhanh chóng ngẩng đầu lên, nhìn về phía tàu ngầm.
Lúc này, hắn thấy tên bắt cóc kia đang đứng ở trên tàu ngầm, cầm máy tính bảng màu đen trong tay mà đắc ý khoe khoang với Triệu Ngọc!
Đáng chết!
Triệu Ngọc cảm thấy bực tức, không ngờ mình lại có thể cầm nhầm, không nghĩ tới tên này lại có tới hai cái máy tính bảng.
⚝ ✽ ⚝
Tên cao hừ lạnh một tiếng, hai tay nắm chắc máy tính bảng màu đen, sau đó đập mạnh vào cánh cửa của tàu ngầm, khiến máy tính vỡ thành hai mảnh!
Con mẹ nó!
Triệu Ngọc vừa định chửi đổng thì tên cao lại nhanh chóng cúi đầu chui vào tàu, đồng thời đóng… cánh cửa khoang tàu ngầm lại!!!