← Quay lại trang sách

Chương 1959 Kinh hồn dưới nước (10)

Hỏng bét rồi!Nhìn thấy tên cao kiêu ngạo đập vỡ máy tính kiểm soát thực sự, có thể hình dung được Triệu Ngọc tức giận đến thế nào.

Thế là hắn không còn cách nào đóng kín cánh cửa khoang giảm áp nữa, mắt thấy lỗ hổng trên vách ngăn càng lúc càng lớn, nước biển tràn vào càng lúc càng nhanh.

Triệu Ngọc biết, với áp lực dưới biển lớn như thế, một khi vách khoang bị vỡ thì chỉ trong khoảnh khắc, cả tòa căn cứ dưới đáy biển sẽ bị nước biển lạnh lẽo bao phủ!

Phải làm sao bây giờ?

Triệu Ngọc thực sự không còn cách nào khác, chỉ có thể kéo Miêu Khôn còn đang hôn mê ra khỏi khoang giảm áp, kéo về phía hành lang.

Sau đó, hắn quay lại khoang giảm áp, thử dùng tay không kéo lấy cánh cửa bằng kim loại đó!

Thế nhưng cánh cửa kim loại đã bị hệ thống khóa chặt, cho dù Triệu Ngọc có sử dụng thuốc tăng cường năng lượng nhưng cánh cửa kim loại vẫn không hề nhúc nhích!

Haizz…

Nhưng Triệu Ngọc không còn cách nào khác cả, chỉ có thể dốc hết sức lực để kéo cánh cửa kim loại đó.

Hắn nghĩ, chỉ cần có thể khiến cho cánh cửa kim loại di chuyển, vậy thì hắn có thể lập tức tiêu hao một số điểm tích lũy kếch xù để tăng cường năng lượng rồi…

Ai ngờ, ngay tại thời điểm Triệu Ngọc vừa gào thét vừa dùng sức kéo thì phía ngoài hành lang chợt truyền tới một giọng nói quen thuộc.

“Hả!? Tại sao có thể như vậy được?” Người đó kêu lên sợ hãi, chính là nhân viên bị mình bắt cóc trước đó, vừa nhìn thấy khoang giảm áp khắp nơi đều là nước thì cậu ta bị dọa đến mức mặt cắt không còn giọt máu, lớn tiếng hỏi: “Thật… Thật sự có bom sao? Thật sự nổ rồi à?”

“Hả?” Sau khi Triệu Ngọc nhìn thấy cậu nhân viên thì nhanh chóng giữ chặt tay cậu ta mà nói: “Nhanh! Nơi này sắp chìm trong nước rồi, nhất định phải nhanh chóng đóng cánh cửa này lại!”

“Không được đâu” Cậu nhân viên lắc đầu: “Hệ thống đã bị khóa lại, quyền hạn còn bị bọn chúng sửa lại, tôi vốn dĩ không thể đổi được!”

“Đậu xanh rau má nhà nó…”

Triệu Ngọc quay đầu lại, tức giận nhìn thoáng qua tàu ngầm, kết quả lại phát hiện ra một chuyện, hắn đột ngột nhìn thấy cánh tay máy của tàu ngầm bắt đầu hoạt động trở lại!

Mẹ nó!

Triệu Ngọc lập tức cảnh giác, trong lòng hoảng sợ nghĩ, không ngờ vụ nổ vừa rồi không hề làm tổn hại gì tới tàu ngầm, xem ra kẻ địch đã tính toán cẩn thận từ lâu, đoán chắc vụ nổ sẽ không làm hư hao tàu ngầm?

Hắn vốn cho rằng tên vóc dáng cao thao túng cánh tay máy để đánh mình lần nữa, những điều khiến hắn tuyệt vọng chính là cánh tay máy không hề hướng về phía hắn mà là trực tiếp đập về phía vách khoang vốn đã tràn đầy vết nứt, yếu ớt không chịu nổi!

Con mẹ nó!

Triệu Ngọc lớn tiếng hét lên, nhưng sức lực của mình không có cách nào chống lại cánh tay máy, vốn dĩ không thể ngăn cản được, chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn cánh tay máy đập vào vách khoang…

“Hả?” Cậu nhân viên kinh ngạc nói: “Tàu… Tàu ngầm sao lại hoạt động chứ!? Ai? Ai ở bên trong thế?”

“Cậu…” Triệu Ngọc bất đắc dĩ nói với cậu nhân viên: “Cậu hãy nhanh chóng tìm một chỗ để tránh đi! Không còn kịp nữa rồi!”

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, sau một tiếng va chạm mạnh giữa cánh tay máy và vách khoang, toàn bộ khoang thuyền giảm áp lại phát ra tiếng động vang vọng, vách khoang yếu ớt chịu phải lực va chạm lớn, đột nhiên nứt thêm mấy vết lớn, trong khoảnh khắc, có hơn mười chỗ đều phun nước ra, tình hình vô cùng nguy cấp…

Vù vù…

Lúc này, cánh tay máy của tàu ngầm rút về, xoay tròn trên không trung mấy lần, hiển nhiên đang chuẩn bị cho cú va chạm thứ hai!

“Con mẹ nó, thật sự đáng chết mà!” Cậu nhân viên hét lớn về phía tàu ngầm: “Mày chê bọn tao chết chậm sao? Đúng là điên rồi…”

Sau khi hét lớn, cậu nhân viên lúc này mới ý thức được điều gì, sắc mặt lập tức biến đổi, vội vàng hỏi Triệu Ngọc: “Anh đừng nói là tàu ngầm… bị phần tử khủng bố khống chế rồi đấy nhé?”

Vù vù…

Cánh tay máy to lớn xoay tròn cấp tốc trên không trung, đã điều chỉnh tới góc độ va chạm tốt nhất, xem ra chỉ cần va chạm mạnh thêm lần nữa là vách khoang tất nhiên sẽ hoàn toàn sụp đổ, nước biển sẽ ồ ạt tràn vào!

Triệu Ngọc biết cậu nhân viên không có chỗ ẩn náu, đành phải bất đắc dĩ thở dài.

“Ừm, được rồi!” Ai ngờ, vào thời khắc mấu chốt thế này, cậu nhân viên bỗng nhiên tỏ ra quyết tâm, nhảy vào trong khoang giảm áp, sau đó đẩy Triệu Ngọc ra phía ngoài và nói: “Thám tử Triệu Ngọc, cứ giao nơi này cho tôi! Anh mau đi đi!”

“Hả?” Hành động này khiến Triệu Ngọc cảm thấy khó hiểu, vội hỏi: “Cậu định làm gì?”

“Không phải tôi đã nói rồi sao?” Cậu nhân viên chỉ vào tay nắm màu đỏ phía bên trái cánh cửa khoang: “Tay nắm ở bên trong khoang giảm áp, chỉ có thể điều khiển nó khi ở trong khoang thôi!”

“Con mẹ nó!” Triệu Ngọc trừng to mắt, cao giọng mắng: “Cậu đừng nói là chỉ cần kéo tay nắm xuống thì cửa lập tức có thể đóng lại đấy nhé?”

“Đúng thế!” Cậu nhân viên lại đẩy Triệu Ngọc một cái: “Đi đi! Nếu không thì sẽ không kịp nữa đâu! Tay nắm quá xa, muốn đóng cửa thì phải để lại một người ở trong này…”

Trong lúc cậu nhân viên nói chuyện, cánh tay máy đã tăng nhanh tốc độ, va mạnh vào vách khoang!

“Để tôi làm, cậu đi đi!”

Triệu Ngọc đưa tay túm lấy cổ áo cậu nhân viên, trực tiếp ném cậu ta ra ngoài hành lang, sau đó vội vàng chạy đến, kéo mạnh tay nắm màu đỏ xuống!

Kết quả, tay nắm vừa mới được kéo xuống thì phần đuôi của cửa khoang đã phun ra một luồng khí lớn, cánh cửa nặng nề đóng lại!

“Không… Không không không…”

Cậu nhân viên hung hăng đánh vào cánh cửa khoang, nhưng bên Triệu Ngọc đã không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào nữa.

Nhưng dù là như thế, Triệu Ngọc vẫn không quên chỉ vào Miêu Khôn ở phía ngoài mà dặn dò cậu nhân viên: “Nhớ kỹ, chăm sóc tốt người này cho ông đây, chăm sóc không tốt thì tôi giết chết cậu đấy…”

Cùng lúc đó, cánh tay máy rầm một tiếng, đụng vào vách khoang một lần nữa.

Lần này, vách khoang yếu ớt cuối cùng cũng không chịu đựng được nữa, chỉ trong nháy mắt đã vỡ toang, nước biển tuôn trào…

Dưới đáy biển sâu như thế, hoàn toàn không thể nhìn thấy bất cứ tia sáng nào, chỉ nhìn thấy nước biển đen nghịt ào ào tràn vào trong, bất kể là ai cũng sẽ cảm thấy vô cùng sợ hãi, cho dù là Triệu Ngọc cũng không ngoại lệ.

Phù phù…

Triệu Ngọc nhanh chóng vịn vào một cái giá kim loại, sau đó vừa dùng sức hô hấp vừa tranh thủ thời gian mở cột đạo cụ thường dùng, sử dụng một bình oxy tàng hình…

Rào…

Nước biển đánh mạnh vào, đổ ào lên người Triêu Ngọc, mặc dù hắn đã dùng sức ôm lấy giá kim loại nhưng vẫn bị đập đến mức phải buông lỏng tay ra!

Sau đó, hắn bị nước biển cuốn mạnh lấy, cả người giống như đang ở trong máy giặt quần áo vậy, bắt đầu quay cuồng kịch liệt…

Phải biết rằng nơi này chính là đáy biển sâu 120 mét, cảm giác không hề giống như lặn xuống nước bình thường, nước biển đột ngột quấn quanh người, Triệu Ngọc cảm thấy toàn bộ thân thể dường như sắp bị đè bẹp vậy…

Dưới tình thế này, hắn nhanh chóng mở cột đạo cụ trong đầu, tìm kiếm đạo cụ khác.

Thế nhưng trong cột đạo cụ của hắn, lại không có đạo cụ nào giống như tàu lặn dưới biển, có vẻ như ngoại trừ bình oxy ra, không còn đạo cụ nào khác thích hợp.

⚝ ✽ ⚝

Có rồi, ngay tại thời điểm hắn đang xoay tròn cấp tốc bên trong vòng xoáy, Triệu Ngọc chợt nhìn thấy đạo cụ thích hợp, hắn không chút suy nghĩ, nhanh chóng lấy ra sử dụng.

Đạo cụ này không phải thứ gì khác, chính là một loại đạo cụ đỉnh cấp khác mà hắn từng lấy được từ rất lâu rồi… Quần áo vũ trụ tàng hình!!!

Đậu xanh rau má nhà nó!

Ông đây không tin, bộ quần áo vũ trụ này đã dùng được ở ngoài vũ trụ thì hẳn là không có gì khác khi dùng ở dưới biển sâu đâu nhỉ?

Quả nhiên, sau khi Triệu Ngọc sử dụng đạo cụ đỉnh cấp này thì lập tức cảm thấy thân thể dần khôi phục lại bình thường, thậm chí còn không cần bình oxy cũng có thể tự do hô hấp.

Mà lúc này đây, nước biển đã hoàn toàn ngập khoang giảm áp, dòng nước dần dần yếu đi, Triệu Ngọc cuối cùng cũng ngừng quay tròn, trôi lơ lửng trong biển sâu u ám…