← Quay lại trang sách

Chương 1960 Đừng để tôi nhìn thấy cậu

“Không không không, không không không…” Nhìn thấy khoang giảm áp bị nước biển tràn đầy chỉ trong chớp mắt, cậu nhân viên bên ngoài cửa vội vàng gõ cửa, đau lòng nói: “Anh là thám tử, anh còn phải bắt tội phạm đấy! Anh không thể chết được, tại sao phải làm như thế chứ… Hu hu…”Gọi mãi gọi mãi, giọng cậu ta thậm chí còn trở nên nghẹn ngào…

Đương nhiên là lời cậu ta nói, Triệu Ngọc dù thế nào cũng không thể nghe thấy. Có điều, Triệu Ngọc lại có thể thông qua cánh cửa kính của khoang, nhìn thấy cậu nhân viên đang khóc.

Ừm… Xem ra…

Triệu Ngọc suy nghĩ trong lòng, nếu như không tỏ ra ngầu thì chỉ sợ khi sống sót ngoi lên mặt biển, hắn sẽ không thể giải thích được.

Thế là hắn lại nhìn bốn phía một vòng, nhanh chóng lấy một cái bình dưỡng khí treo ở trên vách tường, sau đó đeo mặt nạ của bình lên…

Ý của hắn là muốn tạo dựng lý do giải thích cho việc mình còn sống trong tương lai, thế nhưng hắn vừa mới cầm bình dưỡng khí thì bỗng dưng nhìn thấy đèn chiếu sáng trên tàu ngầm bỗng nhiên sáng lên.

Ngay sau đó, cánh quạt ở đuôi tàu ngầm bắt đầu chuyển động…

Mẹ nó!

Triệu Ngọc lại nhìn phía sau khoang giảm áp, ở đó có một miệng cống, để tàu ngầm ra vào.

Giờ phút này, đừng nói là miệng cống mà nguyên cả một vách khoang cũng đã bị nước biển cuốn đi rồi!

⚝ ✽ ⚝

Tàu ngầm phát ra tiếng vang ầm ầm, bánh xe dưới đáy cũng đã chuyển động, bắt đầu lái ra bên ngoài khoang giảm áp.

Con mẹ nó!

Triệu Ngọc nhìn tàu ngầm sắp rời đi, trong đầu nhanh chóng nghĩ cách ứng phó.

Hiện giờ, tên lùn đã bị nổ chết, tên cao kia liền trở thành manh mối còn sót lại duy nhất của mình, nếu như để hắn ta chạy thoát thì tương đương với việc manh mối tìm kiếm Đinh Lam bị cắt đứt!

Thế nhưng mà…

Tên đó còn đang ngồi ở trong tàu ngầm, nên làm thế nào mới bắt được hắn ta đây?

Cánh cửa khoang tàu ngầm đều đã bị bịt kín, mình lại không có cách nào mở từ bên ngoài, vậy thì… liệu có biện pháp gì không?

Hay là…

Triệu Ngọc vừa mới nghĩ được một biện pháp thì tàu ngầm kia đã rời khỏi khoang giảm áp, lái vào trong biển sâu.

Triệu Ngọc không do dự nữa, nhanh chóng ném bình dưỡng khí trong tay đi, bơi về phía trước, đưa tay túm lấy cái thang của tàu ngầm…

Hóa ra, biện pháp của hắn mặc dù có chút độc đáo nhưng lại là biện pháp duy nhất mà hắn có thể nghĩ tới, đó chính là… âm thầm bám lấy tàu ngầm, đi cùng với tàu ngầm.

Nếu như tên bắt cóc vóc dáng cao đã chuẩn bị kế hoạch dùng tàu ngầm để chạy trốn từ lâu thì sau khi chạy trốn, tất nhiên là hắn ta sẽ đi gặp kẻ địch thần bí kia, cho nên chỉ cần mình đi theo hắn ta thì rất có khả năng sẽ tìm được Đinh Lam!

Nhưng Triệu Ngọc nghĩ thì đẹp lắm, khi hắn bơi tới gần tàu ngầm, chuẩn bị đi theo tàu ngầm thì lại đột nhiên xảy ra một chuyện ngoài ý muốn.

Khoang giảm áp vốn không phải ở đáy biển, mà còn cách đáy biển khoảng năm, sáu mét.

Theo thao tác bình thường thì hẳn là cửa khoang được mở ra ở dưới đáy biển, biến thành một đường xuống dốc, sau đó tàu ngầm dọc theo đường đi này để trực tiếp lái xuống đáy biển.

Nhưng mà cửa khoang đã bị nổ, bị nước biển cuốn trôi từ lâu. Tên cao dù sao cũng không có kinh nghiệm, cho nên sau khi lái tàu ngầm ra ngoài, đúng là trực tiếp rơi xuống đáy biển.

Cho dù nước biển có sức nổi lớn, nhưng tàu ngầm chưa được điều chỉnh công năng lặn, lại thêm thân tàu nặng nề, nên nó vừa xoay tròn vừa rơi xuống đáy biển…

⚝ ✽ ⚝

Triệu Ngọc chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, sau một trận va chạm cực lớn, hắn vẫn phải buông lỏng tay ra, bị quăng ra khỏi tàu ngầm!

Á!!!

Triệu Ngọc không dễ khống chế thân thể, tiếp tục xoay tròn ở trong nước, chỉ trong nháy mắt đã bị quăng ra xa hơn mười mét…

Răng rắc…

⚝ ✽ ⚝

Không nghĩ tới, vậy mà tàu ngầm lại rắn chắc tới mức khó có thể tưởng tượng được, sau khi rơi nghiêng xuống đáy biển, thế mà công năng của nó vẫn không chịu tổn thất gì quá lớn, sau một phen gắng sức thao tác, tàu ngầm dần dần nổi lên từ đáy biển, lơ lửng ở trong nước.

Sau đó, hai cánh tay máy của tàu khẽ chống dưới đáy biển, chống đỡ cho thân tàu ngầm được thăng bằng.

Ngay sau đó, cánh quạt khởi động trở lại và chuẩn bị lái đi…

Con mẹ nó!

Triệu Ngọc kinh hãi, nhanh chóng liều mạng bơi về phía tàu ngầm.

Lúc này, tàu ngầm lại tiến hành thao tác chuyển hướng, dẫn đầu tàu ngầm ngược hướng với đáy biển, chỉ cần cánh quạt tăng tốc một chút là tàu ngầm sẽ bơm nước mà đi.

Á!!!

Triệu Ngọc sắp điên rồi, lúc đầu hắn thử dùng máy tăng lực đẩy tàng hình vì muốn tăng nhanh tốc độ, nhưng hiện tại hắn không có phương tiện giao thông nên đạo cụ vô hiệu.

Hết cách, hắn chỉ có thể nhờ vào sức lực của chính mình để bơi về phía tàu ngầm…

Thế nhưng đến khi hắn chuẩn bị bơi đến gần tàu ngầm thì cánh quạt của tàu đã nhanh chóng xoay tròn, tàu ngầm lái về phía trước. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì Triệu Ngọc không những không thể bắt kịp tàu ngầm mà còn rất có khả năng bị cánh quạt đánh trúng!

Hả!?

Trong lúc nguy cấp, Triệu Ngọc biết mình không thể chống đỡ, đành phải đổi kế hoạch. Hắn lùi lại để nghĩ cách khác, sử dụng băng dán tàng hình trong cột đạo cụ thường dùng.

Sau đó, hắn lại lấy điện thoại di động của mình ra, sử dụng băng dán tàng hình lên điện thoại di động.

Ngay sau đó, hắn vươn rộng cánh tay phải, dùng sức ném điện thoại di động về phía tàu ngầm!

Điểm lợi hại của băng dán tàng hình chính là tính dính siêu mạnh, đồng thời có thể sử dụng ở trong nước, bởi vậy sau khi điện thoại được ném trúng vào tàu ngầm thì nó lập tức dính chặt vào thân tàu…

Mà khi Triệu Ngọc ném điện thoại di động đi, tàu ngầm cũng lái về phía trước, cánh quạt to lớn đánh vù vù về phía Triệu Ngọc, khiến hắn bị dọa phải nhanh chóng lùi lại.

Cuối cùng, cánh quạt gần như quét qua mặt hắn, ngay sau đó, nó mang theo áp lực của nước quật ngã Triệu Ngọc…

Ô ô ô ô…

Triệu Ngọc ở trong nước không dám há miệng, chỉ có thể phát ra tiếng ô ô ô sợ hãi, cứ quay như chong chóng hơn hai mươi giây rồi mới dừng lại trên bức tường xi măng của căn cứ dưới đáy biển…

⚝ ✽ ⚝

Ngay tại lúc Triệu Ngọc liều mạng dưới đáy biển, giàn khoan dầu đã mở ra.

Tiêu Hàng, Lee Jin Ju, còn có vị cảnh sát trưởng Park Hyun Hwa, tất cả đều dẫn theo cấp dưới của mình đi tới giàn khoan.

Bọn họ đứng trước mặt công trình kiến trúc hình cầu thông tới căn cứ dưới đáy biển, ai cũng như kiến bò trên chảo nóng, sốt ruột đến độ không chịu nổi.

“Báo cáo sếp…” Lúc này, một nhân viên cảnh sát chạy tới báo cáo: “Thông qua điện thoại hữu tuyến, chúng tôi đã xác nhận đúng là đáy biển đã xảy ra một vụ nổ, vị trí chắc ở khoang giảm áp phía Tây căn cứ!”

“Hả?” Lee Jin Ju khẩn trương siết chặt nắm đấm, hỏi: “Vậy thì… căn cứ có sao không?”

“Chắc sẽ không sao cả…” Nhân viên cảnh sát báo cáo: “Cửa khoang giảm áp được khép kín, căn cứ không bị ngập nước”

“Chậc chậc…” Park Hyun Hwa không nhịn được nữa, xông lên hỏi nhân viên cảnh sát: “Lúc nào có thể sửa xong thang máy hả? Chắc là trong căn cứ không chỉ có một khoang giảm áp thôi đúng không? Vì sao không phái tàu ngầm xuống cứu người hả?”

“Chúng tôi đang… đang sắp xếp…” Nhân viên cảnh sát trả lời: “Nhưng số người mà tàu ngầm chở được có hạn… Thang máy đang được sửa gấp, chắc sẽ rất nhanh…”

Ting ting… Ting ting…

Lúc này, Park Hyun Hwa nhận được một tin nhắn, sau khi đọc xong, anh ta đưa tới trước mặt Lee Jin Ju rồi buồn bực oán giận: “Rốt cuộc bên dưới đã xảy ra chuyện gì thế? Có phải hơi khó tin không?”

“Ban Tình báo quốc gia vậy mà lại bảo chúng ta đi hỏi Nhà Xanh… Ôi trời ạ, chẳng lẽ phía dưới đang thử nghiệm vũ khí hạt nhân à?”

“Phù…” Nhìn thấy tin này, Lee Jin Ju thở ra một hơi thật dài, sau đó cất bước đi tới trước mặt Tiêu Hàng và nói: “Cảnh sát Tiêu, hiện giờ các anh đã hài lòng chưa? Hãy nhìn xem các người đã làm ra chuyện tốt lành gì kìa!”

“Tôi?” Tiêu Hàng nhanh chóng giải thích: “Tôi cũng đâu còn cách nào chứ? Triệu Ngọc điên rồi, tôi cũng bị anh ta ép buộc mà? Tôi cũng là người bị hại mà?”

“Cô xem, anh ta vừa mới thả tôi ra, tôi đã lập tức gọi điện thoại cho cô rồi!”

“Hừ, đừng đóng kịch nữa!” Lee Jin Ju tức giận nói: “Anh đừng tưởng rằng đem tất cả mọi chuyện đẩy lên người tên điên kia thì sẽ không liên quan gì tới anh!”

“Các người cứ chờ bị khởi tố thẩm vấn đi… Triệu Ngọc!” Lee Jin Ju quay đầu lại, nắm chặt nắm đấm, tức giận nói: “Tốt nhất là anh đừng để tôi phải nhìn thấy anh, bằng không, anh nhất định sẽ hối hận đấy!”

Kết quả, Lee Jin Ju vừa dứt lời thì bỗng nghe thấy một nhân viên cảnh sát nào đó đứng gần bờ biển hưng phấn kêu lên: “Ai thế? Nơi đó có người kìa, nhanh… Nhanh qua đó đi!”

Vừa nghe vậy, các cảnh sát đều xúm lại gần, trong đó có người hô lên: “Hả? Đây không phải là thần thám Trung Quốc Triệu Ngọc sao?”