Chương 1961 Việc này không nên chậm trễ
“Triệu Ngọc! Thật sự là anh sao!?” Nhìn thấy Triệu Ngọc bơi từ biển lên giàn khoan dầu, tất cả nhân viên cảnh sát ở đây đều kinh ngạc không khép nổi miệng, nhất là Lee Jin Ju vừa mới thốt lời hào sảng như vậy, cô ta vội vã đi lên hai bước, không thể tin được nhìn Triệu Ngọc cả người ướt đẫm, hỏi: “Anh… Anh tuyệt đối đừng nói với tôi là anh vừa bơi lên từ đáy biển lên đấy nhé!”“Khụ khụ… Khụ khụ…”
Triệu Ngọc ho vài tiếng, ngồi xếp bằng ở trên boong tàu, cho dù hiện tại là mùa hè nóng bức nhưng với người mới bơi từ biển sâu lên là hắn thì vẫn lạnh đến mức răng trên răng dưới liên tục đánh nhau, muốn bao nhiêu chật vật thì có bấy nhiêu chật vật.
Hắn nhìn Lee Jin Ju một cái, không ngờ hắn lại coi cô ta như không tồn tại, chỉ xoay người nói với Tiêu Hàng đang đứng bên cạnh: “Tiêu Hàng, nhanh! Định vị điện thoại di động của tôi đi! Xem nó đang ở đâu?”
“Hả? Cái gì?” Tiêu Hàng nhanh chóng nháy mắt ra hiệu với Triệu Ngọc: “Điện thoại di động của anh… À… không phải điện thoại di động của anh đã rơi xuống bồn cầu ở bệnh viện rồi sao?”
“Anh muốn thay điện thoại mới thì tôi sẽ xin thêm cho anh một cái!”
“Đừng lằng nhằng nữa!” Triệu Ngọc biết Tiêu Hàng đang kiếm cớ giải vây, nhưng tình huống bây giờ rất khẩn cấp, hắn không còn tâm tư để cùng anh ta “kẻ xướng người họa” nữa, vội vàng nói: “Tôi đã đính diện thoại di động lên tàu ngầm rồi! Hiện giờ kẻ địch đang lái tàu ngầm chạy trốn, chúng ta nhất định phải mau chóng tìm được hắn ta!”
“Hả? Tàu… Tàu ngầm?” Tiêu Hàng luống cuống, sửng sốt hồi lâu mới vội vã rút điện thoại di động của mình ra xem xét…
“Triệu Ngọc!” Lee Jin Ju nổi giận, lập tức rút còng tay ra, muốn đeo lên tay Triệu Ngọc đồng thời nói một câu kiểu như “Anh đã bị bắt”.
Nhưng mà còng tay vừa mới được lấy ra thì Triệu Ngọc đột nhiên xoay người lại, chỉ vào mũi Lee Jin Ju mà quát: “Này tiểu thư Lee, cô còn đứng ngây ra đó làm gì? Không nghe thấy lời tôi vừa mới nói sao?”
“Tôi đã nhìn thấy tàu ngầm lái về hướng Tây, nhưng không chừng nửa đường sẽ rẽ sang hướng khác! Cô còn không mau liên hệ với đột cảnh vệ bờ biển của các cô để chuẩn bị thêm người đi đuổi bắt à?”
“Anh… A…” Một câu này khiến Lee Jin Ju ngẩn ra, cứ cầm còng tay đứng ngây ra như vậy, vô cùng xấu hổ, sau khi suy nghĩ vài giây, cô ta mới sợ hãi hỏi một câu: “Cái gì? Cái gì gọi là ‘không chừng’? ‘Nửa đường’ là có ý gì?”
Mẹ nó…
Triệu Ngọc tranh thủ thời gian điều chỉnh máy phiên dịch đồng thanh, dùng tiếng Hàn giải thích lại một lần, Lee Jin Ju lúc này mới kinh hãi trừng to mắt: “Anh… Vậy mà anh lại nói được tiếng Hàn!? Anh… Anh lừa tôi?”
“Không được rồi!” Lúc này, Tiêu Hàng chỉ vào điện thoại của mình và nói: “Mặc dù điện thoại có thể chống nước nhưng vì đang ở dưới nước nên sẽ không tìm được tín hiệu, chỉ có thể chờ đến khi nó nổi lên mặt nước mới được!”
“Vậy…” Triệu Ngọc vội hỏi: “Không còn biện pháp nào khác à?”
“Đúng vậy!” Tiêu Hàng nhìn về phía Lee Jin Ju và Park Hyun Hwa: “Hai vị, hãy nhanh chóng báo cáo với cấp trên của hai người đi! Lần này không phải là điều thêm người mà phải điều thêm máy bay mới được!”
“Máy bay?” Lee Jin Ju trừng mắt nhìn, sau đó chỉ vào Triệu Ngọc nói: “Tôi… Tôi dựa vào cái gì mà phải tin tưởng hắn chứ? Nếu như đều là hắn nói bừa thì sao?”
“Ôi trời” Triệu Ngọc nhanh chóng chỉ vào dưới nước, nói: “Cô hỏi người dưới đó thì chẳng phải sẽ biết sao? Cậu nhân viên kia đã tận mắt thấy kẻ địch điều khiển tàu ngầm chạy trốn đó!”
“Chờ đã! Cái gì mà cậu nhân viên? Cái gì mà tàu ngầm? Tôi hơi loạn rồi…” Lee Jin Ju giơ tay ra hiệu tạm dừng, lại chỉ vào Triệu Ngọc và hỏi một lần nữa: “Triệu Ngọc, nói như vậy tức là anh thật sự bơi từ dưới đó lên sao?”
“Anh có biết… nơi này sâu bao nhiêu không? Không lẽ anh đang sỉ nhục trí thông minh của chúng tôi à?”
“Đúng đấy!” Tiêu Hàng hung hăng vuốt trán của mình: “Việc này có vẻ như đâu phải chỉ cần biết bơi là làm được? Triệu Ngọc… Anh…”
“Sau khi gặp vụ nổ, tôi đã mặc đồ lặn dưới đáy biển” Triệu Ngọc nói: “Là tôi liều chết cứu căn cứ phía dưới, nếu không phải tôi liều chết đóng lại cửa khoang giảm áp thì căn cứ đã bị chìm từ lâu rồi!”
“Còn nữa…” Triệu Ngọc quay lại hỏi Tiêu Hàng: “Miêu Khôn! Miêu Khôn cũng ở dưới đấy!”
“Cái gì!?” Lần này, Tiêu Hàng lại càng thêm bất ngờ: “Miêu Khôn? Sếp Miêu… Tại sao lại như vậy chứ? Ông ấy… Ông ấy không sao chứ?”
“Báo cáo!” Lúc này, một nhân viên cảnh sát từ xa chạy tới, báo cáo với đoàn người: “Thang máy đã hoạt động bình thường trở lại, những người phía dưới có thể lên đây ngay rồi!”
“À, quá tốt rồi…” Park Hyun Hwa đứng dậy, ra hiệu với đông đảo nhân viên cảnh sát và nói: “Lập tức chuẩn bị công tác cứu viện…”
“Này” Triệu Ngọc kéo cánh tay Lee Jin Ju lại: “Còn đứng đấy làm gì nữa? Kẻ địch đã có kế hoạch rồi, nếu như tên bắt cóc đã lái tàu ngầm chạy trốn thì chắc chắn gần đây sẽ có kẻ tiếp viện!”
“Chúng ta nhất định phải đuổi tới nơi trước khi bọn chúng được trợ giúp, bắt lấy bọn chúng… Nếu không thì sẽ không cứu được Đinh Lam đâu!”
“Triệu Ngọc” Lee Jin Ju trở tay đè cánh tay Triệu Ngọc xuống, hung hăng nói: “Có phải anh còn muốn bắt cóc tôi một lần nữa không?”
“Nếu muốn tôi phái người thì anh phải nói cho tôi biết trước, rốt cuộc dưới đáy biển đã xảy ra chuyện gì? Mục đích của kẻ địch là làm nổ nát nó sao?”
“Không riêng gì làm nổ đâu” Triệu Ngọc rút máy tính bảng trong ngực ra, nói: “Rất có thể bọn chúng còn muốn nhân cơ hội này để trộm kỹ thuật của chúng ta nữa!”
“Kỹ thuật? Của chúng ta?” Lee Jin Ju rõ ràng là không hiểu gì.
“Mẹ nó, không phải cô là Giám đốc Khoa Tình báo sao? Cô vẫn không biết gì à? Dưới này là một căn cứ nghiên cứu khoa học, các nhà khoa học của hai nước chúng ta đang nghiên cứu một hạng mục kỹ thuật khá lợi hại…” Triệu Ngọc cố gắng lời ít ý nhiều: “Kẻ địch chẳng những muốn cướp kỹ thuật này đi mà còn muốn giết hết tất cả nhân viên nghiên cứu khoa học, để chúng ta mãi mãi không thể nghiên cứu chế tạo ra được…”
“Hả?” Park Hyun Hwa kinh hãi: “Ác độc đến vậy sao?”
“Đúng vậy, bọn chúng ác độc thế đấy!” Triệu Ngọc nói: “Cho nên, các người còn đứng ngây ra đó làm gì nữa? Còn không mau đuổi theo hắn ta đi? Chơi chết bọn chúng đi!”
“Cái từ ‘đi’ này, hình như không phải từ tốt đẹp gì đúng không?” Lee Jin Ju nhỏ giọng lầm bầm một tiếng.
“Con mẹ nó, đến lúc nào rồi mà cô còn thắc mắc mấy chữ này hả? Hơn nữa, tôi đâu có mắng cô chứ?” Triệu Ngọc quát: “Nhanh lên đi chị đại, tàu ngầm kia đi nhanh lắm, không biết hiện giờ đã chạy tới nơi nào rồi!”
“Ừm…” Lúc này, Park Hyun Hwa đã hiểu rõ chân tướng, nhanh chóng xông tới gần sếp mập của giàn khoan dầu mà hỏi: “Tôi hỏi anh, tàu ngầm của các anh chắc đều có định vị đúng không? Có thể tìm được không?”
“Có, hẳn là có đấy?” Ông sếp mập lau mồ hôi, trả lời: “Tôi… Tôi phải đi hỏi kỹ sư đã!”
“Thật rắc rối” Triệu Ngọc lắc đầu nói: “Nếu như bọn chúng đã dám cướp tàu ngầm, vậy thì khẳng định đã chuẩn bị cho tình huống này rồi, tôi cảm thấy vẫn là điện thoại của tôi đáng tin cậy hơn một chút!”
Nghe thấy lời này, Tiêu Hàng nhanh chóng liếc mắt nhìn điện thoại di động của mình, nhưng trên màn hình vẫn không có bất cứ biểu hiện tín hiệu nào.
“Cô Lee” Lúc này, Park Hyun Hwa xông tới nói với Lee Jin Ju: “Trung Quốc có một câu rất hay, thà rằng tin là có còn hơn tin là không, tôi thấy, chúng ta nên tranh thủ thời gian xin trợ giúp đi!”
“Có thể đây chính là cơ hội duy nhất để chúng ta bắt được bọn khủng bố…”
“Haizz!” Lee Jin Ju nhìn Park Hyun Hwa một cái, mặc dù không muốn nhưng vẫn lấy điện thoại di động của mình ra, đồng thời nói: “Nếu không có cách nào xác định được phương hướng mà kẻ địch chạy trốn, vậy thì cho dù gọi đội cứu viện bờ biển cũng không có ích lợi gì!”
“Xem ra… Chúng ta chỉ có thể tìm kiếm cứu trợ từ quân đội thôi…”