Chương 1962 Truy xét trách nhiệm
45phút sauMột chiếc ca nô chở Triệu Ngọc, Tiêu Hàng và Lee Jin Ju về mặt biển phía Đông Bắc của giàn khoan dầu.
Xa xa, đoàn người đã có thể trông thấy một chiếc tàu ngầm màu trắng âm u đầy tử khí đang nằm ở đó. Bên cạnh đó còn có mấy chiếc ca nô khác, người ngồi trên ca nô đều là quân nhân người Hàn đã chạy tới đây từ lâu.
Ngoài ra còn có một chiếc máy bay trực thăng bay phía trên tàu ngầm, đang ở trạng thái chờ lệnh…
Nhóm người Triệu Ngọc nhanh chóng lái ca nô tới gần, chỉ nhìn một cái là Triệu Ngọc đã có thể nhận ra chiếc tàu ngầm đang lơ lửng trên mặt nước này chính là chiếc mà tên có vóc dáng cao đã lái từ căn cứ đáy biển!
“Làm sao có thể thế được?” Tiêu Hàng chỉ vào tàu ngầm, thì thào nói: “Nơi này chính là biển cả có tầm mắt bao la, chúng ta tới nhanh như vậy, làm sao mà ngay cả bóng người cũng không nhìn thấy chứ?”
Nghe thấy lời nói mang theo vài phần oán trách của Tiêu Hàng, hiện trường không có ai dám ho he. Chỉ có một quân nhân tới kéo ca nô của bọn họ tới gần tàu ngầm, rồi buộc dây thừng vào cái thang trên tàu ngầm.
Sau đó, Triệu Ngọc và Lee Jin Ju lần lượt leo lên tàu ngầm, bò về phía cửa khoang trên đỉnh tàu.
Trong lúc leo thang, Triệu Ngọc đã ngửi thấy mùi khét của thuốc nổ, sau khi leo đến cửa khoang hắn nhìn xuống dưới, thấy bên trong tàu ngầm đã bị nổ đến mức hoang tàn khắp nơi, hiển nhiên vừa mới xảy ra một vụ nổ lớn!
Càng kinh khủng chính là, bọn họ còn có thể nhìn thấy một thi thể bị nổ nát trong khoang thuyền của tàu ngầm, trong đó có một cái chân người bị tàn phá vô cùng dễ thấy…
“Báo cáo” Lúc này, một quân nhân đứng bên cạnh Lee Jin Ju báo cáo: “Phát hiện một thi thể bị nổ nát phía dưới, người chết hẳn là nam giới, trong khoang thuyền bị hư hỏng nghiêm trọng…”
“Chậc chậc…” Lee Jin Ju nhìn Triệu Ngọc một chút, hỏi: “Thế nào thần thám Triệu? Là tên bắt cóc đó sao? Anh có thể nhận ra không?”
“Chắc là hắn đấy!”
Triệu Ngọc chú ý thấy thi thể mặc một bộ quần áo lao động màu trắng, rất giống với bộ quần áo mà tên vóc dáng cao đã mặc trước đó.
Rất rõ ràng, thi thể bị nổ nát này chính là tên bắt cóc có vóc dáng cao.
“Xem ra…” Lee Jin Ju nhìn biển rộng mênh mông một cái, thầm thở dài: “Người này không phải là đầu sỏ của kẻ địch, hắn ta bị diệt khẩu rồi!”
“Thưa sếp” Quân nhân báo cáo: “Khi chúng tôi tới đây, bên trong vẫn đang bốc khói, có chỗ khá phỏng tay, chứng tỏ vụ nổ chỉ xảy ra cách đây không lâu”
“Ừm…” Lee Jin Ju gật đầu trả lời: “Nói cách khác, kẻ địch thần bí kia vừa mới xuất hiện ở nơi này! Tôi không rõ, vì sao… Bọn chúng ngay cả người của mình cũng không buông tha? Chẳng lẽ… bọn chúng đã phát hiện ra mình bị chúng ta theo dõi sao?”
“Tôi cảm thấy…” Triệu Ngọc quay đầu lại, vô cùng trịnh trọng nói với Lee Jin Ju: “Máy tính bảng mà tôi vừa mới giao cho các cô lúc trước, các cô phải điều tra thật kỹ, trong đó rất có thể chính là tư liệu nghiên cứu mà bọn chúng muốn đánh cắp!”
“À…” Phản ứng của Lee Jin Ju không chậm, lập tức hiểu ý của Triệu Ngọc: “Ý của anh là bởi vì chưa hoàn thành được nhiệm vụ cho nên người này mới bị diệt khẩu sao? Vậy thì…”
Câu nói kế tiếp, Lee Jin Ju lại không nói ra miệng, chỉ là trên mặt lộ ra vẻ lo lắng.
Đương nhiên Triệu Ngọc biết cô ta muốn nói gì! Nếu như kẻ địch đã thích trút giận sang người khác, giết cả tên bắt cóc vóc dáng cao, vậy thì… Đối với Đinh Lam vốn chỉ là con tin mà nói, khẳng định cũng cực kỳ nguy hiểm!
“Không thể nào!” Lúc này, Tiêu Hàng vừa nhìn thấy tình cảnh thê thảm dưới đáy biển vừa nói: “Nếu như còn bốc khói thì quân nhân chạy tới đầu tiên phải nhìn thấy thứ gì chứ?”
“Sao lại có thể như vậy được?” Tiêu Hàng xông tới giơ tay ra hiệu cho Lee Jin Ju: “Các cô phải nhanh chóng lục soát vùng biển này, chắc chắn là kẻ địch vẫn chưa đi được bao xa đâu!”
“Chúng tôi đã làm như vậy rồi!” Lee Jin Ju nói bằng tiếng Trung không quá lưu loát: “Thậm chí chúng tôi còn thông báo cho hải quân, cho dù kẻ địch sử dụng một chiếc tàu ngầm khác cũng không thể có chuyện không điều tra ra được!”
“Mà hướng Đông chính là vùng biển quốc tế!” Tiêu Hàng chỉ vào nơi xa nói: “Nếu như tôi là bọn chúng thì chắc chắn sẽ chạy trốn về phía vùng biển quốc tế, tôi thấy, bên kia nên phái thêm người đi! Phái máy bay chiến đấu qua đó, nhất định có thể đuổi kịp!”
“Này, anh đang nghĩ gì thế?” Lee Jin Ju nhíu mày: “Anh cho rằng tôi là tư lệnh không quân à? Tôi đã nói với anh rồi, chúng tôi đã cố gắng tìm tòi hết sức rồi!”
“Thưa sếp…”
Lúc này, bên cạnh có quân nhân tới đưa cho Lee Jin Ju một thứ sền sệt.
Triệu Ngọc xem xét, đúng là điện thoại mà trước đó mình đã đính vào tàu ngầm, hắn liền bước lên trước, đưa tay nhận lấy.
Lee Jin Ju vốn định nói với Triệu Ngọc điều gì, nhưng điện thoại di động của cô ta bỗng nhiên vang lên, cô ta đành phải lui sang một bên để nghe điện thoại.
Trên điện thoại di động còn có băng dán tàng hình, vô cùng dính tay, Triệu Ngọc lập tức vào hệ thống đạo cụ, bỏ băng dán đi…
Sau đó, hắn đứng nguyên tại chỗ nhìn xung quanh, nhìn một vòng chu vi mặt biển, nhưng trên đại dương bao la mênh mông vô bờ không có gì cả.
“Tôi nhớ là…” Mấy giây sau, Triệu Ngọc nhớ ra điều gì, nói với Tiêu Hàng: “Trước đó Miêu Khôn có nói với tôi là sau khi ông ấy bị bắt cóc, thường xuyên cảm thấy lay động, nghi ngờ mình đang ở trên một chiếc thuyền lớn!”
“Đúng thế!” Tiêu Hàng chỉ vào Lee Jin Ju: “Bọn họ đã đi lục soát toàn bộ thuyền trên mặt biển, nếu quả thật là ở trên thuyền thì chắc sẽ điều tra ra nhanh thôi!”
“Cũng có khả năng…” Triệu Ngọc lại nói: “Là tàu ngầm!”
“Tàu ngầm cũng không sao” Tiêu Hàng an ủi: “Vừa rồi chẳng phải cô gái kia đã nói là bọn họ đã vận dụng cả hải quân à? Chắc có thể phát hiện ra tàu ngầm chứ?”
“Có điều…” Tiêu Hàng suy nghĩ, nói: “Nếu thật sự có tàu ngầm, vậy thì có phải kẻ địch này quá trâu bò không? Đừng nói lại là tổ chức chính thức của quốc gia lớn nào đó đấy nhé?”
“Triệu Ngọc” Tiêu Hàng vội hỏi: “Trước đó không phải anh đã giao thủ với bọn chúng à? Cảm giác thế nào? Giống người của tổ chức nào đó không?”
“Không biết…” Triệu Ngọc lắc đầu: “Cảm giác đó… tất cả đều kém xa so với Lee Bon Seong! Nhưng kỹ thuật bắn súng thì rất chuẩn…”
“Còn có súng cơ à? Anh…” Tiêu Hàng tặc lưỡi: “Tất cả đều bị anh giải quyết rồi? Anh không thấy anh đang biến tướng khen mình à? Tôi nhớ là kỹ thuật bắn súng của anh đâu phải là cao nhỉ?”
“Tôi cảm thấy” Triệu Ngọc nhớ lại một chút, nói: “Hai người kia càng giống lính đánh thuê, nếu là chính thức…” Triệu Ngọc chỉ vào thi thể dưới chân: “Sao có thể nói diệt khẩu liền diệt khẩu được chứ?”
“Cũng có lý…” Tiêu Hàng suy nghĩ rồi nói: “Chẳng qua là chưa hoàn thành nghiệm vụ mà thôi, không thể cho là diệt khẩu được!”
“Anh có nhớ rõ hai người ở cao ốc khoa học kỹ thuật bị anh đánh chết không?” Tiêu Hàng nói: “Người của tôi đã điều tra rồi, không có bất cứ ghi chép nào cả!”
“Đúng rồi” Triệu Ngọc nhớ ra việc gì đó, vội vàng hỏi Tiêu Hàng: “Trong ấn tượng của anh, có một người thế này không? Khẩu âm châu Âu, người da trắng, trên mặt có vết dao chém, tay trái không có ngón giữa, nói chuyện cứ quái dị?”
“Ồ?” Tiêu Hàng sững sờ, vội vàng trả lời: “Anh quên là tôi chủ yếu phụ trách nhiệm vụ trong nước à? Chờ đã, tôi có thể hỏi Lê Tịnh chuyện này…”
Tiêu Hàng vừa mới nói tới đây, Lee Jin Ju cũng đã nói chuyện điện thoại xong và xoay người lại nói với họ: “Tất cả mọi người ở căn cứ dưới đáy biển đều đã được cứu, hiện tại đã chứng thực được tất cả lời Triệu Ngọc nói đều là sự thật”
“Phần tử khủng bố lợi dụng thân phận của Vu Mộng Tiệp để chui vào phòng làm việc của cô ấy, đồng thời mở khóa két sắt an toàn…”
“Anh nói đúng” Lee Jin Ju chỉ vào Triệu Ngọc: “Thứ ở trong máy tính bảng kia chính là tư liệu nghiên cứu nòng cốt của căn cứ dưới đáy biển, có thể nói là giá trị vô giá!”
“Vậy… Miêu Khôn thì sao?” Triệu Ngọc vội hỏi: “Ông ấy không sao chứ?”
“Vẫn đang trong tình trạng hôn mê, chẳng qua là trước mắt không có nguy hiểm tới tính mạng” Lee Jin Ju trả lời: “Ông ấy đã được đưa vào bệnh viện rồi!”
“Phù…” Tiêu Hàng chắp tay trước ngực: “Cảm ơn trời đất…”
“Triệu Ngọc…” Lee Jin Ju nghiêm mặt nói: “Anh đừng tưởng rằng anh cứu được căn cứ dưới đáy biển thì chúng tôi sẽ cảm ơn anh!”
“Chờ đến khi chuyện này kết thúc, chúng tôi sẽ truy xét trách nhiệm của anh, anh phải chịu trách nhiệm về hành động lỗ mãng của anh trước đó…”