← Quay lại trang sách

Chương 1963 Kẻ địch biến mất

“Làm sao có thể chứ?” Gió biển thổi qua, khiến chiếc tàu ngầm vừa mới xảy ra vụ nổ, đang cô lập trên mặt biển càng lộ rõ vẻ đìu hiu, Lee Jin Ju đứng ở đầu thuyền, vẻ mặt không thể tin nổi nói vào điện thoại di động của mình: “Sau khi chúng tôi phát hiện ra tín hiệu đã lập tức phái đội có khoảng cách gần đó nhất chạy tới!”“Thời gian lúc đó không quá 10 phút” Lee Jin Ju nói: “Kẻ địch không chỉ chạy trốn mà còn phải giết chết tên bắt cóc trong tàu ngầm, đồng thời gây ra vụ nổ”

“Nơi đó là mặt biển có tầm nhìn rất rộng, bọn chúng không thể nào chạy quá xa! Các anh… Có phải các anh đã bỏ sót điều gì không?”

Lee Jin Ju oán trách một câu, nhưng cô ta và quân đội vốn không thuộc cùng một hệ thống, cho nên cô ta không thể khống chế được toàn bộ lực lượng của đối phương.

“Vậy tàu ngầm thì sao?” Lee Jin Ju lại nói: “Kỹ thuật điều tra dưới nước của chúng ta tụt hậu đến thế à? Không thể điều tra được gì hả? Đáng chết…”

Lee Jin Ju vẫn chưa nói xong, lại phát hiện đối phương đã cúp điện thoại rồi, khiến cô ta tức giận đến mức mắng một câu tiếng Hàn.

“Thưa sếp” Lúc này, có một cấp dưới của Lee Jin Ju báo cáo với cô ta: “Chúng tôi phát hiện ra một chiếc tàu chở khách, một chiếc tàu hàng cùng hai chiếc thuyền đánh cá trong khu vực được kiểm soát, hiện giờ, nhóm cảnh sát biển đã lên thuyền tìm hiểu, ngài hãy chờ thêm một chút!”

“Có lẽ… Kẻ địch đang trốn ở chỗ nào đó…”

“Tại sao có thể như vậy được?” Mặc dù Tiêu Hàng không hiểu nhiều tiếng Hàn, nhưng vẫn có thể suy luận ra điều gì đó từ nét mặt của Lee Jin Ju, liền nói với Triệu Ngọc: “Triệu Ngọc, xem ra, đám người này thật sự không đáng tin cậy, anh suy nghĩ lại đi, xem chúng ta còn có biện pháp nào không?”

Triệu Ngọc không lên tiếng, chỉ mở bản đồ vệ tinh trên điện thoại di động, tiếp tục suy nghĩ chuyện lúc trước, muốn từ đó để tìm ra manh mối, có khi lại tìm được phương án ứng phó.

Khi thời gian từng giây từng phút trôi qua, Triệu Ngọc càng trở nên nóng vội, nếu như manh mối thật sự gián đoạn thế này, vậy thì lại càng không có hy vọng giải cứu Đinh Lam!

“Có khi nào…” Lúc này, Tiêu Hàng nhìn điện thoại của Triệu Ngọc và nói: “Đối phương trực tiếp lên bờ rồi không? Dựa theo bản đồ thì nơi này cách đường bờ biển cũng gần mà!”

“Không có khả năng!” Lee Jin Ju đi tới nói: “Bờ biển nào cũng có hệ thống cảnh vệ, chúng tôi đã tiến hành bao vây ngay từ đầu, nếu như quả thật có máy bay trực thăng hoặc là ca nô nào đó thì đã bị chúng tôi phát hiện ra từ lâu rồi!”

“Chậc chậc… Việc này chẳng phải kỳ quái sao?” Tiêu Hàng xòe tay ra nói: “Bay trên bầu trời, du ngoạn trong nước, tất cả đều không phát hiện được gì, bọn chúng còn có thể đi đâu được chứ? Chẳng lẽ lại biết dịch chuyển tức thời à?”

“Thưa sếp…” Tiêu Hàng vừa mới nói xong thì một quân nhân bỗng nhiên leo ra từ trong khoang tàu ngầm, báo cáo với Lee Jin Ju: “Chúng tôi đã kiểm tra rồi, tàu ngầm bị hư hại nghiêm trọng, trên cơ bản đã hỏng hoàn toàn…”

“Thi thể bên trong là một người đàn ông, hơn nữa là một người ngoại quốc rất cao…”

“Có thể…” Triệu Ngọc vội hỏi: “Có thể nhìn ra anh ta đã chết như thế nào không?”

“Hả?” Quân nhân bị hỏi như vậy thì ngẩn người, hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ… Không phải bị nổ chết sao?”

“Triệu Ngọc” Lee Jin Ju hỏi: “Anh có ý gì vậy? Nguyên nhân cái chết rất quan trọng sao?”

“Chẳng qua là tôi cảm thấy rất kỳ quái thôi, giết người còn chưa tính” Triệu Ngọc nói: “Vì sao lại phải nổ chết chứ?”

“Việc này đơn giản” Tiêu Hàng trả lời: “Hủy thi diệt tích thôi, vì để chúng ta không thể căn cứ vào tử thi để điều tra ra thân phận của bọn chúng!”

“Vậy vì sao không đánh chìm tàu ngầm luôn đi?” Triệu Ngọc lại suy nghĩ, nói: “Hoặc là… Nếu tên bắt cóc này chưa hoàn thành nhiệm vụ, muốn giết người cho hả giận thì vì sao không đưa người đi trước mà cứ phải giết chết kiểu này chứ?”

“Ừm…” Lee Jin Ju nghiêm túc suy nghĩ lời nói của Triệu Ngọc, hỏi quân nhân kia: “Các anh có thể kiểm tra ra nguyên nhân gây nổ không?”

“Hẳn… Hẳn là lựu đạn nhỉ?” Quân nhân nói: “Phải tìm nhân viên chuyên nghiệp giám định mới được!”

“Cũng có thể lắm! Nhìn vào hiện trường vụ nổ thì thực sự rất giống lựu đạn tạo thành!” Chân mày Tiêu Hàng nhíu chặt, lẩm bẩm: “Không ngờ… lại mang theo lựu đạn, địa vị của đối phương… đúng là không nhỏ đâu!”

⚝ ✽ ⚝

Sau khi Tiêu Hàng lẩm bẩm, bầu không khí trên tàu ngầm đột nhiên xảy ra biến hóa kỳ lạ.

Ba người Triệu Ngọc, Tiêu Hàng và Lee Jin Ju đều liếc nhìn nhau, dường như đồng thời nghĩ đến một điều gì đó.

Một giây sau, Tiêu Hàng và Lee Jin Ju đồng thời đưa tay phải ra sau lưng, Triệu Ngọc bất giác lui về phía sau một bước, đồng thời dùng mắt lườm người quân nhân kia một cái.

“Này, anh đồng nghiệp” Lee Jin Ju đè mạnh sự kích động trong lòng xuống, nói với quân nhân vừa mới chui ra khỏi tàu ngầm: “Tôi muốn hỏi một câu, các anh là đội đầu tiên đuổi tới hiện trường sao? Trước đó đã nói chuyện với tôi ấy…”

“À, đúng vậy!” Tên quân nhân vừa phủi bụi bặm trên người, vừa không chút nghĩ ngợi trả lời: “Chính là tôi, tôi đã nói chuyện với cô qua điện thoại!”

“Vậy… Các anh ngồi thuyền tới, hay là lái máy bay tới?” Lee Jin Ju hỏi một câu, tay phải đã lặng lẽ để ra sau lưng, cầm khẩu súng của mình.

“Ừm… Chúng tôi ngồi ca nô tới” Tên quân nhân trả lời: “Sau khi tiếp nhận nhiệm vụ, chúng tôi vừa lúc đang tìm kiếm ở phía Đông, sau khi nhận được tin tức thì đã mau chóng chạy tới hiện trường đầu tiên!”

“Vậy…” Lee Jin Ju hỏi lại: “Trên người các anh có mang theo lựu đạn không?”

“Cái gì? Lựu đạn?” Tên quân nhân cúi đầu nhìn thoáng qua trang bị của mình, chờ đến khi anh ta ngẩng đầu lên thì kinh hãi nhìn thấy súng ngắn của Lee Jin Ju đang nhắm thẳng vào anh ta!

“Hả!?” Tên quân nhân hoảng sợ, trừng to mắt hỏi một câu: “Thưa sếp, cô làm thế này là…”

⚝ ✽ ⚝

Thấy tình huống này, tất cả những quân nhân khác ở quanh tàu ngầm đều sửng sốt.

⚝ ✽ ⚝

Tiêu Hàng cũng nhanh chóng lấy súng ra, nhắm ngay vào một tên quân nhân khác đang muốn rút súng, đồng thời dùng tiếng Hàn gà mờ nói: “Không được nhúc nhích, tất cả không được động đậy!”

Cái này…

Mặc dù không rõ tình huống, nhưng mấy nhân viên cấp dưới của Lee Jin Ju vẫn nhanh chóng rút súng ra, lần lượt nhắm ngay vào những quân nhân khác xung quanh tàu ngầm.

Hả!?

Thế là bầu không khí xung quanh tàu ngầm chỉ trong nháy mắt đã trở nên vô cùng khẩn trương.

“Thưa… Thưa sếp…” Đội trưởng đội quân nhân kia không dám lỗ mãng, chậm rãi giơ tay lên, hỏi Lee Jin Ju: “Thưa sếp, ngài làm thế là… có ý gì?”

“Có ý gì sao?” Lee Jin Ju nói: “Lập tức báo cáo số hiệu bộ đội của các anh ngay, cả số hiệu quân nhân của từng người nữa!”

“Hả?” Tên quân nhân giật mình, vô thức đưa tay muốn lấy ra thứ gì đó.

“Không được nhúc nhích!” Lee Jin Ju hét lớn một tiếng, ra lệnh: “Các anh ai còn dám động đậy, tôi sẽ nổ súng đấy! Tôi không nói đùa với các anh đâu…”

“Thưa sếp, tôi chỉ muốn lấy giấy chứng nhận đưa cho ngài thôi, chúng tôi là đội tác chiến đặc biệt số 5 của Bộ Phòng thủ bờ biển” Tên quân nhân giơ hai tay lên: “Chúng tôi nhận được nhiệm vụ từ cấp trên, giúp đỡ Ban Tình báo trong nước tiến hành các hoạt động tìm kiếm trên biển, tôi tên là Lee Soo Sung, số hiệu là…”

Tên quân nhân lưu loát nói ra số hiệu của mình, Lee Jin Ju gật đầu với một cấp dưới của cô ta, người đó lập tức lấy điện thoại di động ra, bắt đầu xác minh tin tức.

“Ấy…” Tên quân nhân tên là Lee Soo Sung nói: “Thưa sếp, có phải có hiểu lầm gì đó không? Ngài… cho rằng chúng tôi là kẻ địch sao?”

“Chúng tôi đã phong tỏa toàn bộ khu vực biển, nhưng không phát hiện ra bất cứ tình huống khả nghi nào” Lee Jin Ju nói: “Tôi chỉ có thể nghi ngờ kẻ địch có khả năng ngụy trang thành nhân viên hải quân của chúng ta!”

“Đúng thế” Tiêu Hàng nói: “Tôi đã xem qua hiện trường, loại mảnh đạn màu xanh sẫm rất giống lựu đạn quân sự, chỉ có quân đội mới được phân phát!”

“Một điểm mấu chốt chính là” Triệu Ngọc lại nói: “Với khu vực biển có đường nhìn tốt và tầm mắt rộng rãi như thế, các anh đuổi tới hiện trường đầu tiên nhưng lại không nhìn thấy bất cứ tình huống khả nghi nào, bản thân việc này đã là một điểm nghi vấn lớn nhất!”

“A… A a…” Không nghĩ tới, Triệu Ngọc nói xong một câu kia, một tên quân nhân ở trên ca nô bên cạnh bỗng nhiên chỉ vào chiếc trực thăng phía trên không trung và nói: “Lúc chúng tôi tới đây, chiếc trực thăng kia đã ở đó rồi, nó còn tới sớm hơn cả chúng tôi thì phải?”

“Đúng đúng đúng…” Thấy người này nói như vậy, tên quân nhân tên Lee Soo Sung vội vàng nói: “Đúng thật là như vậy, vừa rồi tôi nói sai, tôi cho là ngài hỏi ai lên tàu ngầm trước, thực ra… chính là chiếc máy bay này…”

Kết quả, Lee Soo Sung vừa mới chỉ tay vào chiếc máy bay trực thăng trên không trung thì nó bỗng bay vù vù về phía họ!

Càng kinh khủng hơn nữa là… đây là một chiếc máy bay trực thăng vũ trang, máy bay vừa mới khởi động đã lập tức giơ ra hai khẩu súng máy ở đầu phi cơ, nhắm ngay vào đám đông!!!