Chương 1964 Nghe lời cha
Hả!?Đám đông không thể nào ngờ tới, thứ thật sự có vấn đề vốn không phải là những quân nhân leo lên tàu ngầm đầu tiên mà chính là chiếc máy bay trực thăng vẫn luôn xoay quanh dưới tầng trời thấp này.
Bởi vì chiếc máy bay trực thăng này có đặc thù quân đội rõ ràng, cho nên dù là quân nhân hay nhóm người Triệu Ngọc thì tất cả đều cho rằng chiếc máy bay chỉ là đang đứng nguyên đợi lệnh, là người một nhà đang chờ chỉ thị của cấp trên.
Thật sự không nghĩ tới, chiếc máy bay này vậy mà…
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, có thể là bọn chúng đã nhìn thấy quân nhân Lee Soo Sung đưa tay chỉ vào máy bay trực thăng, cho nên người trên máy bay đã ý thức được việc bị lộ tẩy.
Cho nên máy bay chẳng những nhanh chóng lướt qua đám đông mà còn chĩa hai khẩu súng máy vào ngay đám đông!
Không được!
Triệu Ngọc vừa lúc đứng ở giữa Lee Jin Ju và Tiêu Hàng, thấy tình huống không ổn, hắn nhanh chóng xoay người, giang rộng cả hai tay ra, vồ lấy cả hai người cùng nhau nhảy xuống nước!
Ngay trong nháy mắt khi bọn họ nhảy cầu, súng máy trên máy bay nhanh chóng nổ súng!
Đoàng đoàng đoàng!
Mặc dù không phải súng máy hạng nặng nhưng sức công phá vẫn vô cùng hung mãnh đáng sợ!
Ngọn lửa phun ra, đạn như mưa ào ào phóng về phía đám đông, trong nháy mắt, đám đông nổ tung…
Bởi vì đạn quá mãnh liệt nên rất nhiều quân nhân trúng đạn thậm chí còn không kịp phát ra tiếng kêu thảm, cả người đã tuôn ra một dòng máu lớn, trực tiếp rơi xuống biển, chỉ trong nháy mắt đã có rất nhiều người ngã gục…
May mắn là trước đó, ba người Triệu Ngọc đang đứng ở trên tàu ngầm cho nên sau khi nhảy cầu, tàu ngầm trùng hợp trở thành bia đỡ đạn cho bọn họ.
Cốc cốc cốc…
Một loạt đạn bắn lên tàu ngầm, phát ra tiếng va chạm với kim loại!
Ngay sau đó, đạn phá vỡ mặt nước, cấp tốc xuyên qua ba người, bắn thẳng về phía đáy biển…
Trong ba người, chỉ mình Tiêu Hàng là có kinh nghiệm phong phú nhất, anh ta vừa mới nhìn thấy hướng đạn bắn vào nước là có thể đánh giá được máy bay trực thăng đã bay tới trên đầu bọn họ.
Thế là anh ta nhanh chóng nhảy ra khỏi mặt nước, đồng thời giơ súng lên, không đợi bọt nước tan đi đã đoàng đoàng nổ súng về phía máy bay trực thăng!
Nhưng mà tốc độ lao xuống của máy bay kia rất nhanh, chờ đến khi Tiêu Hàng nổ súng thì nó đã bay xa chừng 40 mét, đạn của Tiêu Hàng vốn dĩ không có sức uy hiếp với nó.
Hơn nữa, đây chính là một chiếc máy bay trực thăng vũ trang chính hãng, cho dù bị viên đạn đánh trúng cũng tuyệt đối không có bất cứ hề hấn nào.
Rầm rầm…
Một giây sau, Triệu Ngọc và Lee Jin Ju đều nhảy ra khỏi nước, nhìn về chiếc trực thăng đã bay được cả trăm mét.
Vù vù vù…
Âm thanh vù vù của cánh quạt máy bay dần dần yếu bớt, càng bay càng xa về phía Đông Bắc, xem ra không giống như muốn quay lại công kích lần nữa.
Á!
Á! Á!
Bên tai truyền tới rất nhiều tiếng kêu thảm, ba người lúc này mới nhìn thấy sau vụ bắn phá vừa rồi của súng máy, có mấy quân nhân, thậm chí có cấp dưới của Lee Jin Ju bất hạnh bị đạn bắn trúng, một cảnh tượng thê thảm lộ ra trên mặt biển.
Trên thân tàu ngầm lộ ra rất nhiều lỗ đạn vì bị bắn thủng, giờ vẫn còn đang bốc khói, ca nô mà bọn họ lái trước đó cũng đã bị bắn đến mức vô cùng thê thảm, có chỗ còn đang bốc cháy…
Á!
Lee Jin Ju nhìn cảnh tượng hoang tàn khắp mặt biển, bỗng nhiên chân tay luống cuống, sửng sốt nửa giây mới nhớ ra phải nhanh chóng báo cáo với tổng bộ.
Nhưng khi cô ta giơ tay lên thì chỉ nhìn thấy khẩu súng ngắn trong tay mình, chứ không tìm được điện thoại.
Xem ra, vừa rồi trong tình huống cấp bách, điện thoại có thể đã rơi xuống biển rồi…
“Điện thoại, điện thoại…” Lee Jin Ju quay đầu lại, vừa hay nhìn thấy Triệu Ngọc, vội vàng vừa ra sức đạp nước vừa lo lắng đưa tay ra yêu cầu: “Nhanh… Đưa cho tôi điện thoại của anh đi!”
“À…”
Giờ phút này, Triệu Ngọc hơi ngơ ngác, dù sao mọi chuyện xảy ra quá nhanh, khiến hắn không kịp trở tay.
Vừa rồi hắn đã nhảy vào trong nước theo bản năng, bây giờ lại bắt đầu hối hận, tại sao vừa rồi mình không trực tiếp sử dụng một chiếc máy bay tàng hình để bay qua đó chứ?
Hoặc là sử dụng một cái băng dán tàng hình, dính di động vào máy bay?
Hay là… Áo tàng hình… Máy bật nhảy…
Giờ thì hay rồi, chỉ có thể trơ mắt nhìn máy bay chạy trốn…
“Điện thoại, điện thoại đâu?” Thấy Triệu Ngọc ngẩn người, Lee Jin Ju vội vàng rống lớn một tiếng.
À…
Triệu Ngọc lúc này mới định thần lại, mau chóng đưa tay vào túi của mình, lấy điện thoại di động ra.
Chiếc điện thoại di động này chính là chiếc mà Triệu Ngọc từng dính lên tàu ngầm trước đó, bởi vì là điện thoại đặc biệt do phòng Đặc Cần chế tạo nên nó chẳng những vô cùng rắn chắc mà còn chống nước tuyệt đối, hiện giờ chắc vẫn có thể gọi điện thoại!
Nhưng vừa lấy điện thoại ra, Triệu Ngọc định mở khóa thì điện thoại di động của hắn bỗng nhiên vang lên tiếng ong ong ong.
Hả!?
Triệu Ngọc giật nảy mình, trong lòng oán trách, là ai không có mắt như vậy hả? Tại sao cứ phải gọi điện thoại vào lúc này thế?
Nhưng nghĩ lại thì thấy cũng tốt, nếu là Lê Tịnh gọi tới thì vừa hay có thể báo cáo tình hình với cô ta, để cô ta nhanh chóng nghĩ biện pháp đuổi theo chiếc trực thăng kia!
Kết quả, khi hắn nhìn màn hình điện thoại thì tim giật thót.
Bởi vì dãy số hiển thị trên màn hình không phải là Lê Tịnh, cũng không phải của những người khác mà chính là em gái nuôi của hắn… Đinh Lam!!!
Mẹ nó!
Triệu Ngọc nhìn số điện thoại di động một cái, lại nhìn chiếc máy bay phía xa xa, nhịp tim không khỏi tăng tốc ầm ầm.
Ting…
Hắn không dám suy nghĩ nhiều, lập tức nhấn xuống nút trả lời, một giọng nói không có sức sống bất ngờ vang lên trong điện thoại di động:
“Thần thám Triệu, mạng của anh thật đúng là quá dai nhỉ!”
“Hả!?”
Triệu Ngọc bỗng nhiên kinh hãi, hoàn toàn không ngờ tới kẻ địch thần bí kia lại dùng cách này để nói chuyện với mình, không ngờ hắn ta… hắn ta vẫn luôn cầm theo điện thoại của Đinh Lam!
“Này!” Lee Jin Ju bên này đã sốt ruột đến độ không chịu nổi nữa, nhìn thấy Triệu Ngọc nghe điện thoại thì lập tức bơi tới, vươn tay muốn cướp lấy.
“Đừng đừng đừng…” Tiêu Hàng nhanh chóng ngăn ở giữa, đưa điện thoại của chính anh ta cho Lee Jin Ju: “Tôi cũng có điện thoại, đưa cô này…”
Thấy thế, Lee Jin Ju lập tức quơ lấy điện thoại của Tiêu Hàng, sau đó bơi về phía tàu ngầm, tay trái nắm lấy lan can trên tàu ngầm, tay phải ấn ấn mở khóa, bắt đầu gọi điện thoại…
“Ha ha ha…” Sau khi được phần mềm chỉnh sửa, giọng nói ở đầu dây bên kia lộ ra vẻ lạnh lùng chết người, tiếng cười càng làm cho người ta phát lạnh: “Chúng ta cần phải tuân thủ quy tắc trò chơi, nếu như anh vẫn còn quan tâm đến cô em gái của anh thì anh không được để cho bất cứ kẻ nào biết được đoạn đối thoại này giữa tôi và anh…”
“Anh…” Triệu Ngọc nhìn sang Tiêu Hàng vẫn đang chăm chú nhìn mình, nhanh chóng ra hiệu với anh ta, sau đó lập tức một mình bơi về phía khác của con tàu, nói: “Nói đi, anh còn muốn chơi như thế nào đây?”
“Có phải là thấy ông nội Triệu của anh lợi hại quá, cho nên anh sợ rồi không?”
“Cái gì?” Bởi vì hai bên đều nói tiếng Trung, có thể phần mềm chỉnh sửa giọng nói của đối phương gây chậm trễ, cho nên mấy giây sau, trong điện thoại mới vang lên tiếng cười lạnh của đối phương: “Ha ha ha… Anh thật sự cảm thấy hài lòng về bản thân anh đấy à?”
“Cái gì mà cảm thấy hài lòng chứ? Rõ ràng là tôi thắng mà! Cảm giác đương nhiên là tốt rồi đúng không?”
“Tôi vui vẻ, tôi đắc ý, tôi ha ha ha…”
Trận cười ngây ngô này của Triệu Ngọc lập tức khiến mạch suy nghĩ của đối phương trở nên rối loạn.
“…” Hiển nhiên là đối phương không rõ, đã tới lúc này rồi mà Triệu Ngọc làm sao còn có thể cười đến ngứa đòn như vậy được chứ?
“Thế nào, tức điên rồi sao?”
“Ngay cả lựu đạn cũng ném rồi mà!”
“Ha ha ha… Thấy tôi phá hủy kế hoạch của anh hai lần, có phải anh đã tức đến sắp nổ phổi rồi không? Hối hận vì đã cùng chơi đùa với tôi chưa? Sợ rồi à?” Triệu Ngọc cố ngăn chặn sự kích động trong lòng, ra vẻ khinh miệt hừ lạnh một tiếng: “Hừ!”
“Tôi nói cho anh biết, trong mắt tôi, anh thậm chí còn chẳng được tính là tên khỉ gió ấy, anh chỉ là một kẻ cặn bã, chỉ giỏi ra tay ức hiếp kẻ yếu hơn, chẳng có chút bản lĩnh nào, nếu thật sự con mẹ nó có bản lĩnh thì hãy nghiêm túc nói chuyện với ông đây đi!”
“Đừng có lại giống như thằng trẻ con nữa, bắt con tin, nổ bom, lại còn tìm kẻ chết thay nữa chứ, chỉ toàn làm ra những thủ đoạn hèn mọn mà những tên khốn khác cũng phải khinh thường…”
“Anh nói anh lớn đầu như thế rồi, thế mà còn phải để cha Triệu Ngọc của anh dạy anh cách làm người như thế nào à?”
“Ôi thật ngại quá, thật ngại quá, tôi đã đề cao anh rồi, chắc đến cả con người mà anh cũng không bằng…”
“Mày…” Một trận trách mắng của Triệu Ngọc hiển nhiên đã khiến cho đối phương phát điên đến xì khói: “…”
“Hiện tại tôi càng ngày càng cảm thấy đám trẻ đần độn các người không xứng để chơi đùa cùng Triệu Ngọc này…” Triệu Ngọc ngang bướng nói: “Như vậy đi, quy tắc tiếp theo để tôi quyết định, tôi sẽ cho các người tư liệu của căn cứ dưới đáy biển, dùng nó để trao đổi lấy Đinh Lam!”
“Triệu Ngọc… mày…”
“Đừng có bảy mồm tám mỏ chõ vào nữa!” Triệu Ngọc tức giận chửi một câu: “Ngoan ngoãn mà nghe cha anh nói chuyện đi! Đừng mất dạy không biết lớn nhỏ như thế, tôi nói cho anh biết, tôi cần thời gian ba ngày, ba ngày sau, tôi sẽ cầm theo tư liệu mà các người muốn để trao đổi với các người, cam đoan già trẻ cũng không gạt!”
“Không phải anh có số điện thoại di động của tôi à? Đến lúc đó hãy gọi cho tôi đi!”
“Mày… Mày thế này…” Hiển nhiên là đối phương bị Triệu Ngọc làm cho choáng váng rồi, muốn chửi đổng mà cũng không biết mở miệng như thế nào.
“Đừng có ù ù cạc cạc nữa, nghe rõ lời cha anh nói chưa?” Triệu Ngọc tàn nhẫn nói: “Tôi không vô dụng như các người đâu, tôi biết, các người phí hết tâm tư để giày vò tôi như vậy, chẳng phải lập tức muốn tìm tôi báo thù à?”
“Để cho tôi thân bại danh liệt, chết thật thảm hại…”
“Được rồi, tôi thỏa mãn nguyện vọng của các người, cha của anh không nhát gan sợ chết giống như mấy người đâu, đến lúc đó, tôi sẽ mang theo tư liệu và bản thân tôi tới, sau khi trao đổi Đinh Lam xong thì mặc cho các người xử lý!”
“Tôi nói được thì làm được, quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy…”
“Mày…”
“Được rồi, tự mình suy nghĩ cân nhắc một chút đi! Cha của anh mệt mỏi rồi” Triệu Ngọc khinh miệt nói: “Đây là cơ hội duy nhất của các người đấy, ba ngày sau mà không đợi được điện thoại của anh, tôi sẽ lập tức về nước làm thám tử, chứ không tiếp tục ở lại chơi đùa với đám thiểu năng các người đâu, muốn làm gì thì làm!!!”
Nói xong, Triệu Ngọc không đợi đối phương phản ứng lại đã bá đạo cúp điện thoại…