Chương 1965 Cãi nhau và đắm chìm
Rào… Rào…Triệu Ngọc giang rộng hai tay ra, tốn bao sức lực, cuối cùng cũng bơi đến trước mặt một quân nhân đang nổi lơ lửng trên mặt biển.
Anh quân nhân này chính là Lee Soo Sung, vào thời điểm máy bay bắn phá, anh ta chẳng những bị viên đạn bắn trúng mà đầu còn bị va vào tàu ngầm, giờ đang hôn mê trong nước.
Sau đó, anh ta cứ lơ lửng nước chảy bèo trôi, trôi xa khỏi tàu ngầm mấy chục mét, may mắn có người thấy được anh ta, Triệu Ngọc mới có thể kịp thời bơi tới trước mặt anh ta.
Giờ phút này, Lee Soo Sung hôn mê trôi lơ lửng trên nước, sống chết không rõ.
Sau khi bắt được anh ta, Triệu Ngọc nhanh chóng kiểm tra sức khoẻ cho anh ta, đồng thời sử dụng thuốc cầm máu tàng hình giúp anh ta chữa trị vết thương ở bụng.
Còn ổn, mặc dù anh ta hôn mê nhưng không bị sặc nước, chắc không nguy hiểm tới tính mạng…
“Tôi tới đây…”
Lúc này, Tiêu Hàng cũng bơi tới, sau đó hai người cùng nhau đưa Lee Soo Sung tới gần tàu ngầm.
Lại nhìn về phía tàu ngầm, giờ đã trở thành một cảnh tượng thảm hại, dưới đòn tập kích vừa rồi, ít nhất có sáu người bị đạn súng máy quét trúng, những người khác đã đưa nhóm quân nhân bị thương lên chiếc ca nô bị tàn phá để cứu chữa cho bọn họ.
Trong đó có một cấp dưới của Lee Jin Ju bởi vì vết thương quá nặng, sắp không thể qua khỏi…
“Nhanh! Cứu người, cứu người…” Lee Jin Ju đứng ở trên tàu ngầm đầy vết bắn để chỉ huy đám đông cứu viện, sau khi ngẩng đầu nhìn thấy Triệu Ngọc thì lập tức xông tới, rống to với Triệu Ngọc: “Triệu Ngọc! Nói đi, vừa rồi có phải bọn chúng đã gọi cho anh hay không?”
Lee Jin Ju chỉ tay vào phía máy bay trực thăng biến mất, “bọn chúng” mà cô ta nhắc tới tất nhiên là chỉ những kẻ địch kia.
“Đừng lừa tôi” Lee Jin Ju nói: “Tôi đã nghe thấy những gì anh vừa nói rồi, mau nói đi, có phải bọn chúng lại đưa ra điều kiện mới và đầu mối mới cho anh hay không?”
“Không phải” Triệu Ngọc và Tiêu Hàng đặt Lee Soo Sung lên tàu ngầm, Triệu Ngọc khoát tay với Lee Jin Ju, trả lời một câu đơn giản rồi ngồi xổm bên cạnh những quân nhân đang bị thương khác, bắt đầu sử dụng thuốc cầm máu tàng hình của mình để giúp đỡ bọn họ cầm máu…
“Anh còn dám nói dối sao?” Lee Jin Ju vô cùng giận dữ, cô ta nâng thân thể ướt sũng thả người nhảy một cái tới ca nô của Triệu Ngọc, hung hăng hỏi: “Triệu Ngọc, anh xem đi… Chính bởi vì anh không chịu hợp tác với chúng tôi nên mới tạo ra tình trạng như hiện giờ, chẳng lẽ… anh vẫn còn u mê không chịu tỉnh ngộ sao?”
“Mau nói đi, cuộc điện thoại vừa rồi có phải do bọn chúng gọi tới hay không?” Nói xong, Lee Jin Ju thò tay vào trong túi Triệu Ngọc, rút điện thoại của Triệu Ngọc ra.
“Tôi đã nói rồi, không phải!” Triệu Ngọc muốn cướp về nhưng lại bị Lee Jin Ju đẩy ra.
Nhưng mà điện thoại có mật mã, Lee Jin Ju không giải được, đành phải chỉ vào màn hình và nói: “Mở khóa cho tôi, để tôi nhìn số điện thoại…”
“Lão út, lão út…” Ai ngờ, đúng lúc này, các cảnh sát thét lên đầy kinh hãi, cảnh sát bị thương nghiêm trọng nhất đã không còn dấu hiệu sống…
“Hả!?” Lee Jin Ju giật mình, vội vàng chạy đến quỳ gối trước mặt người bị thương, vội vàng la lên: “Lão út, lão út, tỉnh lại đi, lão út…”
Nhìn thấy Lee Jin Ju kích động như thế, bên cạnh có cảnh sát không nhìn được nữa, nhanh chóng kéo Lee Jin Ju ra và giải thích: “Viên đạn bắn xuyên qua thân thể anh ấy, đã không còn cứu được nữa rồi…”
Lúc này, Triệu Ngọc đã sử dụng thuốc cầm máu và máy điều hòa nhịp tim cho người này nhưng hệ thống nhắc nhở Triệu Ngọc rằng tất cả những đạo cụ này đã vô hiệu.
Người đã chết rồi…
“Lão út, lão út…” Nước mắt Lee Jin Ju lập tức tràn ra ngoài, tuy không kêu khàn cả giọng nhưng vẫn bộc lộ ra sự chân tình.
Thút thít thật lâu, Lee Jin Ju mới lau nước mắt một cái, lại cầm điện thoại đi tới trước mặt Triệu Ngọc một lần nữa, dùng giọng sai khiến để nói với Triệu Ngọc: “Triệu Ngọc, lập tức mở điện thoại di động của anh ra, để cho tôi xem xem vừa rồi rốt cuộc anh đã nói chuyện với ai!”
“Lee…” Triệu Ngọc xòe tay ra, khuyên nhủ: “Cô bình tĩnh lại đã!”
Kết quả, việc Triệu Ngọc làm đã phản tác dụng, Lee Jin Ju không nói hai lời, không ngờ lại muốn cho Triệu Ngọc một cái tát!
Nhưng Triệu Ngọc không hề phản ứng chậm, ngay khi bàn tay của Lee Jin Ju sắp chạm tới gương mặt mình thì hắn đã kịp thời bắt lấy cổ tay của đối phương.
“Này, cô muốn làm gì?” Triệu Ngọc trừng to mắt, mặc dù hắn hiểu được tâm tình của Lee Jin Ju nhưng lại không có cách nào tán thành hành vi của cô ta.
“A!” Lee Jin Ju dùng sức giãy giụa, nước mắt không ngừng tuôn ra như vòng trân châu bị đứt dây, cô ta điên cuồng mà giận dữ hét lên: “Là anh… hại chết cậu ấy!! Anh biết không? Cậu ấy sắp được làm cha rồi! Là anh hại chết cậu ấy, a…”
“Này!” Bỗng nhiên, Tiêu Hàng từ bên cạnh chạy tới, đưa tay đẩy hai người tách ra, sau đó nói với Lee Jin Ju: “Sếp Lee, cô bình tĩnh lại đã! Chuyện này sao có thể đổ hết lên đầu của Triệu Ngọc được chứ?”
“Cô suy nghĩ thật kỹ đi!” Tiêu Hàng cũng bực tức, ngực phập phồng kịch liệt, tức giận nói: “Kẻ địch đã chuẩn bị xong kế hoạch từ lâu, nếu không phải Triệu Ngọc kịp thời ngăn cản bọn chúng thì người chết sẽ chỉ càng nhiều hơn thôi!”
“Sai rồi!” Lee Jin Ju vô cùng tức giận, túm lấy cánh tay Tiêu Hàng mà rống to với anh ta: “Nếu như các người sớm hợp tác với chúng tôi thì chúng tôi sẽ kịp thời ngăn cản bọn chúng, vốn dĩ… Vốn dĩ sẽ không xảy ra tình huống như hiện giờ, lão út, lão út cũng sẽ không phải chết…”
“Sai rồi!” Triệu Ngọc cũng hơi tức giận, hắn cất cao giọng nói với Lee Jin Ju: “Nếu như tôi thông báo cho các người thì hậu quả sẽ chỉ càng nghiêm trọng hơn thôi!”
“Đến bây giờ cô vẫn chưa nhìn ra được sao?” Triệu Ngọc hét lên: “Bọn chúng vốn dĩ không phải tìm tôi trả thù mà chỉ là muốn lợi dụng đợt tập kích khủng bố này để nhân cơ hội kết liễu tôi, khiến cho tôi thân bại danh liệt thôi!”
“Nếu như không có tôi, tất cả kế hoạch của bọn chúng sẽ được tiến hành trong bí mật, đến lúc đó, tổn thất của các người sẽ lớn hơn hiện giờ!”
“Hừ, anh đừng tự biện minh cho mình nữa!” Lee Jin Ju trừng to mắt: “Kẻ địch đã nổ súng với chúng ta, nếu như vừa rồi máy bay trực thăng không lái đi mà quay trở lại tiếp tục bắn phá thì tất cả chúng ta đều phải chết!”
“Sở dĩ bọn chúng không làm như vậy, đơn giản chỉ vì muốn anh sống, để cho anh tiếp tục nghe lời bọn chúng, bị bọn chúng lợi dụng!” Lee Jin Ju quát: “Chẳng phải điện thoại của anh vang lên lúc ấy quá trùng hợp à? Nói đi, có phải bọn chúng lại lợi dụng em gái của anh để uy hiếp anh không?”
“Này!” Triệu Ngọc chỉ vào mũi Lee Jin Ju mà mắng: “Tôi nhịn cô rất lâu rồi đấy! Mình làm không tốt thì đừng có quy tội cho người khác nhé, nói cho cô biết, tôi có kế hoạch của tôi, tôi sẽ dùng phương pháp của chính mình để bắt được những kẻ đó!”
“Hừ, phương pháp của anh gì chứ!” Lee Jin Ju miệt thị: “Em gái của anh là người, còn cấp dưới của tôi thì không phải là người sao? Vì em gái của anh, anh có thể không để ý tới pháp luật kỷ cương, đi làm phần tử khủng bố sao!?”
“Cô…” Triệu Ngọc giận dữ:” Cô đang nói lý thuyết quái quỷ gì vậy? Tôi nói cho cô biết, người tôi cũng muốn cứu, kẻ xấu tôi cũng phải bắt, biết điều đi, đừng làm ảnh hưởng tới ông đây…”
⚝ ✽ ⚝
Triệu Ngọc còn chưa dứt lời, Lee Jin Ju đã rút còng tay của cô ta ra: “Anh phải hiểu rõ ràng, hiện giờ là anh gây ảnh hưởng tới tôi, nếu như lần này anh còn không chịu nói ra nội dung cuộc điện thoại thì để xem tôi sẽ đối xử với anh như thế nào…”
Nói xong, Lee Jin Ju cầm còng tay tới muốn còng tay Triệu Ngọc lại, Triệu Ngọc cũng là trâu bò, miệng hô không phục không cam lòng, hùng hùng hổ hổ.
Thấy thế, Tiêu Hàng nhanh chóng đứng giữa hai người để can ngăn lần nữa, kết quả, Tiêu Hàng còn chưa trấn áp được hai người đang kích động thì đột nhiên nghe thấy có tiếng vang lớn phát ra từ chiếc tàu ngầm bên cạnh!
Quay đầu nhìn lại, họ thấy tàu ngầm không biết vì nguyên nhân gì mà phần đầu tàu đột nhiên vểnh cao cao lên.
A a a!
Lúc này, không chỉ là Tiêu Hàng mà tất cả mọi người đều quá sợ hãi, vội vã né tránh.
Một giây sau, đầu thuyền lớn nặng nề đập vào mặt biển, làm dậy lên vô số bọt nước, sau đó, cả chiếc tàu ngầm lập tức chìm xuống đáy biển…