← Quay lại trang sách

Chương 1966 Mục đích bất hợp lý

Tám giờ đêm đó, trong phòng chỉ huy của Cục Cảnh sát Gwangju“Các anh đang đùa tôi đấy à?” Tiêu Hàng đứng ở trước mặt màn hình cực lớn trong phòng chỉ huy, nói với người phụ trách người Hàn Park Hyun Hwa: “Một chiếc máy bay trực thăng quân đội tập kích chúng ta trên biển, vậy mà đến bây giờ các anh vẫn chưa điều tra được cái gì à?”

“Đừng nói với tôi là máy bay đã biến mất vào hư không rồi nhé!”

“Trên cái máy bay ấy còn có cả súng máy đó! Trời mới biết còn đạn hay không? Các anh không thấy bực bội hả?”

“Thật sự xin lỗi” Park Hyun Hwa đỏ bừng cả khuôn mặt, nói: “Chúng tôi đã điều tra tất cả các máy bay cùng loại, trước mắt không phát hiện ra tình huống bị mất hoặc đã được sử dụng, chúng tôi nghi ngờ chiếc trực thăng kia bị kẻ địch phỏng chế lại…”

“Thật sự gặp ma rồi” Tiêu Hàng tràn đầy thất vọng, oán trách một lần nữa rồi nói: “Cho dù là phỏng chế thì chẳng phải các anh có hệ thống phòng thủ bờ biển sao? Cứ cho là máy bay quân dụng đi, chẳng lẽ lại không hề phát hiện ra à?”

“Hệ thống chúng tôi sẽ ngầm thừa nhận là máy bay quân dụng” Park Hyun Hwa chỉ vào màn hình lớn: “Hiện giờ chúng tôi xác định được chiếc máy bay quân dụng giả mạo kia chắc là từ phụ cận đảo Mahe tiến vào đất liền, nhưng mà một khi tiến vào đất liền thì chúng ta không thể điều tra được phương hướng cụ thể của nó…”

“Mẹ nó” Tiêu Hàng nhếch miệng: “Nói cách khác, hiện giờ bọn chúng có thể đang trốn ở bất cứ chỗ nào trên lãnh thổ của các anh sao? Thế này có phải hơi…”

“Chúng tôi cũng hết cách rồi” Park Hyun Hwa lại chỉ vào màn hình lớn: “Tình hình trong nước khác biệt, việc sắp xếp của chúng tôi gặp rất nhiều cản trở, anh xem, xa hơn về phía tây của đảo Mahe chính là căn cứ của những người đó…”

“Ồ…” Lúc này Tiêu Hàng mới hiểu rõ, “tình hình trong nước khác biệt” mà Park Hyun Hwa nói chính là bởi vì còn có sự tồn tại căn cứ quân sự của một nước lớn khác.

“Vậy thì…” Tiêu Hàng vội hỏi: “Anh xem, có khi nào chiếc trực thăng kia được bọn họ bảo vệ, đang được giấu trong căn cứ quân sự của bọn họ không?”

“Anh tuyệt đối đừng nói lung tung” Park Hyun Hwa vội vàng kéo Tiêu Hàng sang một bên, nhỏ giọng nói: “Dù là từ lý luận hay từ đạo lý, đều không thể nói được”

“Dù sao máy bay ngụy trang như vậy là kiểu của quân đội chúng tôi, nếu như quả thật bay vào căn cứ quân sự của Mỹ thì rõ ràng quá!”

“Ồ…” Tiêu Hàng suy nghĩ một chút, gật đầu nói: “Nếu quả thật có liên quan đến bọn họ thì càng không thể bay vào căn cứ quân sự của Mỹ…”

“Chúng tôi đang liên hệ với bên kia” Park Hyun Hwa giải thích: “Bọn họ đã đồng ý rồi, giờ đang trợ giúp điều tra với chúng ta!”

“Haizz!” Tiêu Hàng thở dài một hơi: “Có cả năng lực chế tạo một chiếc máy bay quân dụng, thảo nào sếp của tôi lại bị bọn chúng bắt được! Rốt cuộc đám người này có lai lịch gì?”

Sếp mà Tiêu Hàng nói tới tất nhiên là chỉ Miêu Khôn.

“Đúng là rất kỳ quái” Park Hyun Hwa nhỏ giọng nói: “Cảm giác này giống như trở về những năm chiến tranh lạnh vậy, thế nhưng khoa học kỹ thuật hiện tại phát triển đến thế, tin tức nhanh chóng như vậy, nếu là hành vi của chính phủ thì ai dám chơi với lửa thế chứ?”

“Hoàn toàn chính xác, cướp đoạt thành quả nghiên cứu khoa học của người khác, còn không tiếc giết người diệt khẩu” Tiêu Hàng phụ họa nói: “Loại hành vi trộm cướp như vậy, cũng chỉ có tên điên rất hay ghen tỵ mới có thể làm ra, tôi cũng cảm thấy đây không phải hành vi của chính phủ nào đó…”

“Thế nhưng, nếu là lợi ích tư nhân… Chậc chậc…” Nói đến đây, Tiêu Hàng vô thức nhìn về phía sau, nhưng không nhìn thấy bóng dáng của Triệu Ngọc, trong lòng lại có cảm giác không nỡ.

Một giờ trước, Triệu Ngọc bị Lee Jin Ju đưa tới phòng khác để tra hỏi rõ ràng.

Tiêu Hàng biết hai người này như nước với lửa, rất khó hòa nhập, anh ta lo lắng Triệu Ngọc phải chịu thiệt thòi nên vội vã ngăn cản, nhưng Triệu Ngọc lại ra hiệu với anh ta rằng mình không sao, đồng ý tiếp nhận thẩm vấn, ngoan ngoãn đi theo Lee Jin Ju.

Thế nhưng đến bây giờ vẫn chưa thấy Triệu Ngọc trở về, không thể nghi ngờ rằng trong lòng Tiêu Hàng lúc này đang ngứa ngáy cứ như mọc cỏ vậy.

Những thứ khác thì có thể giải thích, nhưng dù sao Triệu Ngọc đã từng bắt cóc Lee Jin Ju trong cao ốc khoa học kỹ thuật, họ còn cướp máy bay trực thăng của bệnh viện.

Nếu Hàn Quốc thật sự truy xét thì chắc chắn Triệu Ngọc khó có thể bào chữa được cho mình.

Vì thế, Tiêu Hàng đã liên hệ với Lê Tịnh từ lâu, muốn Lê Tịnh lợi dụng quan hệ cấp cao để bào chữa giúp Triệu Ngọc, không biết rốt cuộc tình hình hiện tại như thế nào rồi?

“Cảnh sát Tiêu” Park Hyun Hwa giả vờ không nhận ra sự lo lắng của Tiêu Hàng, vẫn tiếp tục nói: “Chúng tôi đã triển khai điều tra trong phạm vi quốc tế, xem có công ty nào cảm thấy hứng thú với hai hạng mục kỹ thuật này hay không”

“Nhưng mà thứ cho tôi nói thẳng” Park Hyun Hwa lại nói: “Nếu như chỉ vì lợi ích của công ty thì tôi cảm thấy… thật khó hiểu”

“Bởi vì cho dù là công ty của ai đi chăng nữa, nếu thật sự có thực lực lớn đến vậy thì lo gì không hoàn thành được hạng mục nghiên cứu khoa học chứ, tại sao lại làm ra hành vi cực đoan này?”

“Đúng vậy!” Tiêu Hàng tỏ vẻ tán thành: “Tôi cũng cảm thấy trong chuyện này có rất nhiều mâu thuẫn!”

“Còn nữa” Park Hyun Hwa dùng điều khiển từ xa điều khiển màn hình lớn, mở đồ thị phân tích và nói với Tiêu Hàng: “Căn cứ vào tình huống hiện tại, mỗi một sự kiện mà kẻ địch gây ra trước đó đều có mục đích nhất định!”

“Ví dụ như bọn chúng bắt chước vụ án chặt tay, công kích đại biểu hợp tác của các anh” Park Hyun Hwa nói: “Trên thực tế, bọn chúng chỉ muốn lợi dụng bàn tay của vị đại biểu này để lẻn vào cao ốc khoa học kỹ thuật gây thiệt hại!”

“Sau đó, bọn chúng bắt chước vụ án ác ma để đẩy bà Vu Mộng Tiệp từ trên nhà cao tầng xuống” Park Hyun Hwa chuyển sang một tấm ảnh khác: “Thực ra, bọn chúng muốn lấy tin tức thân phận và mật mã két sắt của bà ấy, sau đó tập kích khủng bố ở căn cứ dưới đáy biển…”

“Thế nhưng mà…” Park Hyun Hwa lắc đầu nói: “Hai vụ án cuối được bắt chước ấy, hình như rất khó hiểu đúng không? Một là vụ án thi thể nữ không đầu, một là vụ án giết người trên đảo hoang!”

“Tôi không rõ…” Park Hyun Hwa mở ảnh chụp của hai vụ án giết người này, nói với Tiêu Hàng: “Bọn chúng bắt chước hai vụ án giết người này để làm gì chứ?”

“Hiện tại chúng ta đã chứng thực được” Tiêu Hàng nói: “Thi thể nữ không đầu kia là con gái của Tịch Vĩ, cũng là người thừa kế tập đoàn phạm tội của Tịch Vĩ sau khi ông ta chết!”

“Nhưng mà sau khi bị Lundy chèn ép thì tập đoàn này đã là nỏ mạnh hết đà…”

“Ừm, thực sự là khá kỳ lạ…” Tiêu Hàng nhíu chặt chân mày: “Mục đích mà kẻ địch giết cô ta rốt cuộc là vì cái gì chứ? Chẳng lẽ… cô gái này cũng có hạng mục bí mật không thể cho ai biết ở Hàn Quốc các anh sao?”

“Cảnh sát Tiêu” Park Hyun Hwa nói thẳng: “Chúng tôi gần như hoàn toàn không biết gì về lai lịch của cô gái này cả, hy vọng các anh có thể cung cấp cho chúng tôi nhiều tin tình báo liên quan tới cô gái này hơn nữa, để chúng tôi có thể tiến hành điều tra trong nước được tốt hơn!”

“À, đương nhiên rồi!” Tiêu Hàng nhanh chóng gật đầu: “Tôi đã báo cáo với cấp trên, anh yên tâm, chẳng mấy chốc tư liệu sẽ được gửi tới đây ngay!”

“Ừm, vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi…” Sau khi Park Hyun Hwa biểu thị lòng cảm ơn, lại đưa tay chỉ về hướng một tấm ảnh khác, nói: “Có điều, về vụ việc kẻ địch bắt chước vụ án giết người trên đảo hoang này thì có vẻ hơi khó suy đoán!”

“Trong vụ án này, mục đích của kẻ địch sẽ là gì chứ?”

“Có gì khó suy đoán đâu?” Ai ngờ, Lee Jin Ju bỗng nhiên đi từ bên ngoài vào, nói với mọi người: “Bọn chúng giết nhiều người như vậy chính là vì để cô gái Trung Đông kia mang hộ lời nhắn tới ngài thám tử Triệu Ngọc của chúng ta mà thôi!”

“Hả?” Tiêu Hàng và Park Hyun Hwa quay đầu lại, chỉ nhìn thấy Lee Jin Ju nhưng lại không thấy Triệu Ngọc.

Lúc này, Lee Jin Ju bước tới trước mặt Tiêu Hàng, vươn tay phải của mình ra: “Cảnh sát Tiêu, Triệu Ngọc đã nhận tội rồi, cô gái Trung Đông tên là Amerola kia nhân lúc mọi người không chú ý đã đưa cho anh ta một USB mini, trong đó có tin nhắn của kẻ địch!”

“Hiện giờ…” Lee Jin Ju ngoắc ngón tay ra hiệu: “Mời anh giao USB cho tôi!”

“Cái này…” Tim Tiêu Hàng đập mạnh, vội vàng hỏi lại: “Chờ đã, Triệu Ngọc đâu rồi?”