← Quay lại trang sách

Chương 1967 Nữ tù

Mặc dù khác quốc gia nhưng sự u ám trong phòng thẩm vấn lại không kém nhau là baoGiờ phút này, Triệu Ngọc đang ngồi trong phòng thẩm vấn, hai tay chống đầu, có vẻ vô cùng mệt mỏi.

Tác dụng phụ của thuốc tăng cường năng lượng chưa kết thúc nhưng Triệu Ngọc không nghỉ ngơi, trong đầu vẫn còn đang nhớ lại những chuyện xảy ra trước đó.

Sở dĩ tàu ngầm đột nhiên lại chìm xuống là bởi vì đạn của máy bay trực thăng đánh trúng vào thiết bị lặn của tàu ngầm, tuy tàu ngầm bị chìm nhưng may mắn là không cuốn theo nhóm người Triệu Ngọc xuống đáy biển, nên họ không bị ảnh hưởng.

Sau đó, quân nhân phòng thủ bờ biển chạy tới cứu bọn họ, đưa quân nhân bị thương đến bệnh viện tiến hành trị liệu.

Vì để tiện xử lý và điều tra nên các cảnh sát địa phương không trở về Seoul mà lựa chọn ở lại Cục Cảnh sát Gwangju.

Sở dĩ Triệu Ngọc không còn tùy hứng như trước, đồng ý để Lee Jin Ju tra hỏi là bởi vì hắn cho rằng mình cần phải nói rõ ràng với bọn họ những gì mình đã trải qua, tránh tương lai càng nhiều hiểu lầm hơn.

Đương nhiên, mặc dù cảm xúc của Lee Jin Ju kích động nhưng dù sao Triệu Ngọc vẫn là điều tra viên đặc biệt được Trung Quốc phái tới, cho nên trong quá trình tra hỏi, nữ cảnh sát này không cố ý gây khó dễ cho Triệu Ngọc.

Trái lại, trong khi Triệu Ngọc chủ động kể lại những chuyện vừa xảy ra, cô ta còn càng tỉnh táo hơn.

Xem ra, cô ta cũng đã suy nghĩ rõ ràng bản chất của vấn đề, nếu như không có Triệu Ngọc thì chỉ sợ tình thế càng hỏng bét hơn so với hiện tại…

Buông xuống những tâm tư vụn vặt này, Triệu Ngọc nghĩ tới cuộc điện thoại mà kẻ địch thần bí đã gọi tới trước đó.

Nói thật, đừng thấy Triệu Ngọc dùng giọng nói sắc bén ngông cuồng với đối phương nhưng trong lòng Triệu Ngọc vốn dĩ không có tự tin, từ đầu đến cuối, hắn thật sự lo lắng cho an toàn của Đinh Lam.

Nếu như điều kiện mà mình nói ra vẫn không tạo thành uy hiếp cho đối phương thì chỉ sợ là tình hình sẽ càng bất lợi, hoàn toàn chọc giận kẻ địch, nếu đúng là như vậy không thể nghi ngờ rằng sẽ khiến Đinh Lam cả đời cũng không thể trở về được.

Rất có thể, kẻ địch sẽ lấy phương thức làm tổn thương Đinh Lam để báo thù Triệu Ngọc!

Nhưng dưới cảnh ngộ trái ngang như vậy, đây lại là lựa chọn duy nhất của Triệu Ngọc.

Bởi vì, nếu dựa theo mạch suy nghĩ bình thường mà nói, Triệu Ngọc liên tục phá hỏng hai âm mưu liên tiếp của kẻ địch thì tức là đã hoàn toàn chọc giận đối phương rồi.

Kẻ địch đang lên cơn giận dữ thì cho dù như thế nào đi nữa cũng sẽ ra tay với Đinh Lam!

Bởi vậy, Triệu Ngọc quyết định bí quá hóa liều, dứt khoát lấy độc trị độc, chẳng những không theo đối phương mà ngược lại còn mắng chửi đối phương xối xả, không hề tỏ ra luống cuống!

Sở dĩ Triệu Ngọc tỏ ra ngông cuồng như vậy, ngoại trừ việc mình có đạo cụ ra thì cũng được coi là một biện pháp tâm lý.

Nếu như hắn luôn một mặt nhượng bộ kẻ địch, một mặt chịu thua thì kẻ địch sẽ mang tâm lý thỏa mãn, sợ rằng được một tấc lại muốn tiến một thước, ngược lại sẽ gây bất lợi cho Đinh Lam.

Thế nhưng sau khi Triệu Ngọc ngang ngược chửi bới chê bai đối phương một trận, đối phương chẳng những tức giận đến xì khói mà còn có khả năng đánh mất lý trí, lộ ra nhược điểm.

Triệu Ngọc càng bỡn cợt kẻ địch, kẻ địch sẽ càng không thể nuốt trôi cục tức này, mà càng nuốt không trôi thì càng muốn tiếp tục đấu với Triệu Ngọc.

Bởi như vậy, có lẽ có thể tạm thời dời sự chú ý của kẻ địch ra khỏi Đinh Lam, trút tất cả tức giận lên đầu Triệu Ngọc.

Do đó, hành động kia của Triệu Ngọc là đúng, chỉ là hắn đánh một trận chiến tâm lý với đối phương mà thôi.

Đương nhiên, muốn đánh trận chiến tâm lý thì cũng cần phải có tiền vốn.

Chỉ riêng việc nói miệng không thôi thì hoàn toàn không thể giải quyết được vấn đề.

Ngoài cái miệng nhạy bén ra, trong tay còn phải cầm lợi thế nào đó để đánh bạc.

Thế là Triệu Ngọc mới cái khó ló cái khôn, đưa ra một điều kiện mê người cho đối phương.

Trước đó, Triệu Ngọc đã đoán được rằng kẻ địch tốn bao nhiêu sức lực, còn mạo hiểm lẻn vào căn cứ dưới đáy biển như vậy, gây ra vụ tập kích khủng bố chỉ là chuyện nhỏ, trộm được tư liệu thông tin cốt lõi của tổng hợp đất hiếm mới là mục đích trọng yếu của bọn chúng.

Cho nên, chiếc máy tính bảng chứa tư liệu cốt lõi kia tất nhiên là vô cùng quan trọng với bọn chúng!

Cũng chính vì như vậy mà tên bắt cóc có vóc dáng cao mới có thể chết thảm như thế. Hắn ta đã làm mất máy tính bảng, không thể nghi ngờ rằng đã khiến cho cấp trên của hắn ta nổi giận.

Thế là Triệu Ngọc mới đem máy tính bảng ra làm mồi nhử lớn, muốn tiến hành giao dịch với đối phương.

Triệu Ngọc cho rằng mồi nhử của mình vô cùng hấp dẫn, kẻ địch thần bí kia nhất định sẽ nghiêm túc cân nhắc.

Nếu một khi đối phương mắc câu thì chí ít có thể tạm thời bảo vệ tính mạng của Đinh Lam.

Còn mình cũng có thể thừa dịp lúc giao dịch để tìm hiểu thêm về đối thủ, từ đó tìm được cơ hội chiến thắng đối thủ…

Đương nhiên, lỡ như mình đoán sai thì tất cả đều chỉ là nói suông, Đinh Lam cũng sẽ bởi vậy mà mất đi tính mạng.

Hiện giờ phải xem xem ba ngày sau, kẻ địch thần bí này rốt cuộc có gọi điện thoại cho mình hay không.

Chỉ cần bọn chúng liên hệ với mình thì tương đương với việc mình có thể nắm được quyền chủ động, bởi vậy, cuộc điện thoại ba ngày sau tất nhiên là vô cùng quan trọng.

Đương nhiên, trong ba ngày qua, Triệu Ngọc cũng không hề nhàn rỗi, một mặt, hắn phải nghĩ biện pháp tìm ra địa điểm kẻ địch đang ẩn náu. Một mặt, hắn phải suy đoán bước tiếp theo trong kế hoạch của kẻ địch.

Còn có một điều quan trọng nhất, đó chính là mình phải nghĩ ra biện pháp lấy được chiếc máy tính bảng chứa tư liệu quan trọng kia tới tay!

Nếu không có tấm thẻ đánh bạc này, mình vốn dĩ không có khả năng giao dịch với đối phương.

Đương nhiên, Triệu Ngọc biết những tư liệu ấy quan trọng đến mức nào, ngoại trừ việc mình muốn tiến hành giao dịch ra thì còn phải nghĩ biện pháp có thể đảm bảo những tài liệu ấy cuối cùng sẽ không rơi vào tay kẻ địch…

Triệu Ngọc đang suy nghĩ kế hoạch của mình thì cửa phòng bỗng “cạch” một tiếng, hai viên cai ngục áp giải một nữ tù nhân tiến vào phòng thẩm vấn.

Vừa nhìn thấy nữ tù nhân này, Triệu Ngọc lập tức đứng lên.

“Triệu Ngọc…” Nữ tù nhân nhìn thấy Triệu Ngọc thì lộ ra vẻ vô cùng kích động, lập tức nhào vào lòng Triệu Ngọc, đồng thời dùng tiếng Anh nói: “Cảm ơn trời đất, anh vẫn còn sống…”

Người này không phải là ai khác, chính là nữ đặc công Trung Đông – Amerola!

“Thật sự xin lỗi…” Amerola hối hận nói: “Tôi cũng là bất đắc dĩ thôi, bọn chúng dùng tính mạng của tù trưởng để uy hiếp tôi, tôi không còn cách nào khác…”

“Amerola!” Triệu Ngọc vươn tay trấn an người đẹp Trung Đông này, sau đó ra hiệu cho cô ta ngồi xuống trước mặt mình và nói: “Cô đừng kích động, cứ từ từ nói, cô và tù trưởng đã xảy ra chuyện gì? Những người chết trên hải đảo đều là ai vậy?”

“Những người kia đều là cấp dưới của tù trưởng” Amerola kích động nói: “Chúng tôi bị tập kích! Bọn chúng giết chết những người kia, còn treo tôi lên sợi dây…”

“Cấp dưới của tù trưởng?” Triệu Ngọc vội hỏi: “Các cô bị ai tập kích?”

“Vài ngày trước” Amerola nhớ lại, nói: “Tù trưởng nhận được lời mời tới đảo Tế Châu tham gia một bữa tiệc, đồng thời, người nhận lời mời còn có Sevan Barker, Jacob, Juliet và Female Miêu, đều là những người từng tham gia salon trinh thám ấy…”

“Mời?” Triệu Ngọc lại hỏi: “Ai mời?”

“Là người Hàn Quốc, Lee… Lee…” Amerola không nhớ được.

“Lee Bon Seong?” Triệu Ngọc trừng to mắt.

“Đúng vậy!” Amerola nói: “Tôi không biết hắn ta đã nói với tù trưởng điều gì, tù trưởng vô cùng coi trọng, vết thương còn chưa khỏi đã đi tới cuộc hẹn rồi, nhưng ngài ấy lại không biết đó chỉ là một cái bẫy!”

“Chúng tôi vừa mới tới địa điểm được chỉ định để tham gia bữa tiệc thì đã lập tức bị tấn công!”