← Quay lại trang sách

Chương 1968 Không thể nhịn được nữa

“Các cô bị tấn công trên đảo Tế Châu à?” Triệu Ngọc hỏi Amerola: “Vậy còn đoàn người Jacob thì sao?”“Tôi không biết” Amerola nói: “Chúng tôi hẹn gặp nhau trong một ngôi biệt thự tư nhân, thậm chí chúng tôi còn chưa tiến vào biệt thự đã bị tập kích rồi!”

“Những kẻ đó vô cùng chuyên nghiệp, ai cũng mang theo vũ khí, chúng tôi chẳng có cơ hội đánh trả, chỉ có thể cúi đầu chịu trói…”

“Sau đó…” Amerola tiếp tục nói: “Tôi bị bọn chúng hạ thuốc mê, chờ đến khi tôi tỉnh lại thì nhìn thấy một người da trắng có một vết sẹo trên mặt!”

“Hắn ta giao cho tôi một cái USB, sau đó uy hiếp tôi rằng nếu như muốn Yusuf còn sống thì nhất định phải tự mình giao chiếc USB này vào tay anh, đồng thời không được để bất cứ người nào biết được…”

Trên mặt có sẹo…

Triệu Ngọc suy nghĩ đến người mà Amerol miêu tả và lời nói của Miêu Khôn, xem ra kẻ bắt cóc Miêu Khôn và bắt cóc Yusuf là cùng một người.

“Lúc ấy tôi không nghĩ nhiều…” Amerola giải thích: “Tôi cho là hắn ta muốn tôi làm người đưa tin, tự tay đưa USB cho anh để giao dịch gì đó với anh, nhưng tôi hoàn toàn không ngờ hóa ra lại là một biện pháp cực đoan như thế…”

“Lúc tôi tỉnh lại một lần nữa thì đã thấy mình bị treo trên một thân cây, còn…” Trong mắt Amerol lóe lên một tia sợ hãi, nói: “Còn các cấp dưới của Yusuf thì đều đã chết rồi…”

“Thật sự xin lỗi, Triệu Ngọc” Amerola nói: “Khi tôi được cảnh sát đưa tới bệnh viện, sau đó lại nhìn thấy anh ở bệnh viện, tôi mới hiểu được ý định của bọn chúng!”

“Tôi biết, nếu như bọn chúng đã muốn tôi đưa USB cho anh, đồng thời không cho bất cứ người nào biết được thì… Cái USB này nhất định sẽ tạo thành mối nguy hiểm cho anh!”

“Nhưng mà hiện giờ, tôi không còn cách nào khác cả, đám người kia lòng dạ độc ác” Khóe mắt Amerola tràn nước mắt: “Yusuf không chỉ là ông chủ của tôi mà còn là ân nhân cứu mạng của tôi nữa, cho nên… tôi không thể… không thể trơ mắt nhìn ông ấy chết được, anh có hiểu, anh có hiểu rõ loại cảm giác này không?”

“Tôi hiểu, tôi hiểu mà…” Triệu Ngọc an ủi.

“Thật xin lỗi…” Amerola lại nói: “Tôi chỉ có thể làm theo lời bọn chúng, nhóm người này không có ý tốt, thực lực lại kinh khủng, tôi sợ trong số các cảnh sát hay bác sĩ có người của bọn chúng nên khi ở bệnh viện, tôi không dám nói thật với anh… Chỉ có thể lén giao USB cho anh…”

“Thế nào… Trong USB đó rốt cuộc chứa thứ gì vậy? Anh… Anh không sao chứ?”

Trong lúc nói chuyện, Amerola quan tâm nắm lấy tay Triệu Ngọc, có vẻ kích động dị thường.

“Amerola” Triệu Ngọc khuyên nhủ: “Tôi không sao đâu, trên thế giới này, người có thể làm hại tới Triệu Ngọc này không tồn tại đâu!”

“Amerola, cô nhớ kỹ lại đi, có chi tiết quan trọng nào hay không? Cô có nhớ khi cô bị bọn chúng khống chế, bọn chúng đã sử dụng phương tiện giao thông nào không?”

“Hoặc cô có nghe thấy âm thanh hoặc nhìn thấy người nào khác, hoặc là tình huống nào đó không?”

“Còn nữa, cô bị tập kích ở ngôi biệt thự nào trên đảo Tế Châu vậy?”

Ai ngờ, sau khi Triệu Ngọc hỏi xong, Amerola bỗng nhiên không nói mà chỉ cúi đầu nhìn xuống còng tay của mình.

“À, cô yên tâm” Triệu Ngọc nhìn ra suy nghĩ của cô ta, vội vàng nói: “Trước đó bởi vì tình huống không rõ ràng thôi, hiện giờ, cô đã giải thích rõ ràng rồi, tôi sẽ đưa ra kiến nghị với bên Hàn Quốc để bọn họ mau chóng thả cô ra!”

“Không!” Ai ngờ, Amerola bỗng nhiên cắn răng quát to một tiếng, sau đó nói với ánh mắt kiên định: “Triệu Ngọc, tôi muốn sóng vai chiến đấu cùng với anh, giống như lúc ở ngôi nhà tội ác vậy!”

“Cái gì?” Triệu Ngọc nhíu mày: “Sóng vai chiến đấu?”

“Đúng vậy!” Amerola quyết tâm nói: “Sự sống chết của tù trưởng còn chưa rõ, tôi muốn sóng vai chiến đấu cùng các anh, cùng nhau điều tra, cứu tù trưởng ra ngoài!”

“Ừm… Việc này á…” Triệu Ngọc cắn chặt răng, trong lòng nghĩ, chị gái à, hiện giờ tôi có lòng nhưng không có lực, giờ tôi còn khó giữ nổi thân mình, làm sao nói trước được gì!

“Triệu Ngọc à” Amerola dường như biết Triệu Ngọc khó xử, liền nói: “Tôi đã từng thấy vẻ ngoài của kẻ địch, tôi cũng biết rất nhiều tình báo, anh hãy nói chuyện với người phụ trách bên Hàn Quốc, bọn họ nhất định sẽ đồng ý để cho tôi gia nhập!”

“Cô…” Lông mày Triệu Ngọc sắp bị vặn thành cái bánh quẩy.

“Tôi không nói hươu nói vượn đâu” Amerola nheo mắt lại: “Anh biết tôi làm nghề gì mà, tôi chắc chắn có tin tức quan trọng, nhất định sẽ có trợ giúp rất lớn đối với việc điều tra của các anh!”

“Nếu các anh không đồng ý với điều kiện của tôi thì tôi đành phải lựa chọn ngậm miệng!”

“Cô…” Triệu Ngọc im lặng.

“Từ sau khi xảy ra chuyện” Amerola nói: “Tôi không tin ai hết, chỉ tin tưởng bản thân mình!”

“Thế nhưng…” Triệu Ngọc vẫn hậm hực lắc đầu: “Việc này không phải chỉ cần lời tôi nói là quyết định được!”

Kết quả, Triệu Ngọc vừa dứt lời thì cửa phòng thẩm vấn đột nhiên bị người ta đẩy mạnh vào.

“Được, tôi đồng ý với điều kiện của cô!” Lee Jin Ju đi từ ngoài cửa vào, ngẩng đầu ưỡn ngực nói một tràng tiếng Anh lưu loát, đồng ý nói: “Việc này, tôi định đoạt!”

Amerola đã từng gặp Lee Jin Ju rồi, vừa nhìn thấy Lee Jin Ju tỏ rõ thái độ, cô ta liền đứng dậy nói: “Được, vậy các cô cần phải chuẩn bị kỹ càng, kẻ địch của chúng ta mạnh hơn chúng ta nghĩ rất nhiều!”

“Được!” Lee Jin Ju mỉm cười, sau đó giơ tay ra hiệu tiễn khách với Triệu Ngọc và nói tiếng Trung: “Cảnh sát Triệu Ngọc, anh không còn việc gì ở đây nữa rồi! Mời anh đi ra ngoài!”

“Mẹ nó!” Triệu Ngọc lập tức hiểu ý của Lee Jin Ju, thế này là không muốn cho mình tham dự vào mà!

“Ồ, cuối cùng cũng tìm được một người bằng lòng nói thật rồi” Lee Jin Ju trợn mắt nhìn Triệu Ngọc một cái, sau đó nói với Amerola: “Cô Amerola, vậy chúng ta hãy trò chuyện một lát đi!”

Nói xong, Lee Jin Ju kéo cửa phòng thẩm vấn ra, tiễn khách một lần nữa.

“Được lắm, cô giỏi lắm…” Triệu Ngọc vốn định tranh luận cùng Lee Jin Ju nhưng mình còn rất nhiều chuyện muốn làm, đành phải hậm hực rời khỏi phòng thẩm vấn.

Hắn vừa bước chân ra khỏi phòng thì đã nghe thấy tiếng đóng cửa rầm một tiếng ở đằng sau lưng.

Hừ, con bà nhà nó… Nếu không phải ông đây sốt ruột thì hôm nay đã trừng trị cô nàng Hàn Quốc kia một trận rồi…

Sau khi ra khỏi phòng thẩm vấn, Triệu Ngọc liếc thấy Tiêu Hàng đang lo lắng gọi điện thoại thì vội vàng đi về phía anh ta và ra lệnh: “Tiêu Hàng, anh tới thật đúng lúc, mau đi tới phòng nghe lén bên cạnh để nghe xem Jin Ju và Amerola đang nói gì đi!”

“Ôi trời, Triệu Ngọc à…” Sau khi nhìn thấy Triệu Ngọc, Tiêu Hàng vội vàng để điện thoại xuống, phát điên nói với Triệu Ngọc: “USB đã bị cô ta cầm đi rồi! Tại sao cái gì anh cũng nói ra thế?”

“USB? À…” Triệu Ngọc khoát tay ra hiệu: “Không sao, ở chỗ tôi còn có bản khác…”

“À… Thế nhưng mà…” Tiêu Hàng lại khó xử nói: “Bọn họ vừa mới bắt Vu Mộng Tiệp!”

“Vu Mộng Tiệp?” Triệu Ngọc nhớ lại, nói: “À, chính là người phụ trách căn cứ dưới đáy biển sao? Là người bị đẩy từ trên tầng cao xuống?”

“Đúng vậy!” Tiêu Hàng hận đến mức cắn chặt răng: “Làm việc thật quá đáng!”

“Đâu có quá đáng?” Ai ngờ, Triệu Ngọc lại thờ ơ nói: “Nếu là tôi, tôi khẳng định sẽ nói chuyện với cô ta thật rõ!”

“Đừng quên, nếu muốn mở được tủ sắt của cô ta thì ngoại trừ vân tay ra, còn cần có mật mã nữa!”

“Những tên bắt cóc kia đã làm thế nào mới biết được mật mã của cô ta chứ?”

“Không thể nào?” Tiêu Hàng im lặng, sửng sốt mấy giây rồi mới lên tiếng: “Còn có một chuyện nữa, chỉ sợ anh sẽ không nhịn nổi đâu!”

“Tôi vừa mới nhận được tin tức bên bệnh viện, Miêu Khôn đã bị nhân viên cảnh sát Hàn Quốc bí mật đưa đi rồi!”

“Cái gì?” Lần này, Triệu Ngọc bỗng dưng mở to hai mắt nhìn: “Có ý gì vậy? Là ai to gan như thế, dám đụng tới cha vợ của tôi!?”

“Là cô ta!” Tiêu Hàng nhanh chóng chỉ tay vào phòng thẩm vấn: “Chính là cô Lee Jin Ju đó, bọn họ nói Miêu Khôn là nhân chứng quan trọng, lo lắng sẽ gặp phải tập kích nên đã bí mật đưa ông ấy đi, ngay cả chúng tôi cũng không nói!”

“Con mẹ nó!”

Triệu Ngọc nhất thời tức giận đến mức “thần Tam Thi giận dữ, bảy khiếu bốc khói*”, quay đầu trở lại phòng thẩm vấn rồi đạp mạnh cửa một cái…

* Thần Tam Thi: Đạo giáo tin rằng có một vị thần trong cơ thể con người, được gọi là Tam Thi, hoặc là Thần Tam Thi; Bảy khiếu (bảy lời khuyên): Đề cập đến hai mắt, hai tai, hai lỗ mũi và miệng.