Chương 1977 Nàng tiên cá
“Cậu…” Lần này, đến lượt Manhattan ngừng nhấm nuốt, xấu hổ cười, sau đó hỏi Triệu Ngọc: “Thần thám Triệu, lời này của cậu có ý gì?”“Chẳng lẽ… Cậu cho rằng tôi muốn kéo dài thời gian? Đúng là buồn cười…”
“Nói thật, tôi cũng rất muốn mở một buổi họp fan, nhưng mà…” Triệu Ngọc cắn một ngụm táo với vẻ mặt lạnh lùng, nói: “Sau này lại nghĩ, vẫn là thôi đi! Dù sao tôi làm thám tử chứ không phải ngôi sao, phá án thích hợp với tôi hơn”
“Cho nên, chúng ta hãy mau tiến vào chủ đề chính đi!” Triệu Ngọc nói: “Tài liệu thì tôi đã mang tới cho ông rồi đó, bản thân tôi cũng đưa đến cho ông luôn, có phải bây giờ có thể bắt đầu giao dịch rồi hay không?”
“Ừm… Được rồi!” Manhattan mỉm cười, dùng ánh mắt khó coi của ông ta nhìn chăm chú vào Triệu Ngọc, nói: “Nếu cậu đã yêu cầu như vậy thì cứ theo ý cậu đi!”
“Cậu nói không sai, tôi cũng có cảm giác, có vẻ như thân phận của hai chúng ta bị trao đổi thì phải, ha ha ha…”
Bàn tay to của Manhattan vung lên, tên tóc xoăn lập tức mở cái hộp kim loại kia, lấy cái máy tính bảng Triệu Ngọc mang đến ra.
“Thật ra, mọi người ai cũng có lòng ham hư vinh” Manhattan tiếp tục nhìn chằm chằm Triệu Ngọc, nói: “Gặp được thần tượng của mình thế này, dù sao cũng phải khoe khoang một chút chứ?”
“Đại thần thám Triệu, cậu xem thấy mấy trò chơi nhỏ tôi bày ra để chơi với cậu, có phải là không tệ không? Có phải là vô cùng bất ngờ không? Tôi đang rất chờ mong đánh giá của cậu đó!”
“Ừm…” Triệu Ngọc đã ăn hết cả quả táo, lúc này hắn vứt hạt táo lên bàn, sau đó nói với vẻ mặt nặng nề: “Ông đang nói đến mấy trò chơi mà ông tổ chức với tôi ấy hả?”
“Cũng được đó! Nếu tính theo thang điểm 100, tôi có thể cho ông 0,25 điểm đó, bởi vì nếu lấy 0,25 nhân với 100 sẽ ra đồ ngốc, ha ha ha ha… ha ha…”
Triệu Ngọc đột nhiên cười như điên, cả gian phòng nháy mắt chìm trong mùi “khai” nồng nặc, tất cả mọi người đều bị cử chỉ kỳ lạ của Triệu Ngọc làm chấn động…
“…” Manhattan đen mặt sửng sốt hồi lâu mới lau mồ hôi lạnh nói: “Lời nói chọc cười này của cậu đúng là nhạt quá! Vì sao cậu cứ thích làm lộn xộn tiết tấu của tôi vậy?”
“Tôi thấy, chắc là cậu cố ý đúng không?”
“Đúng, tôi cố ý đó, bởi vì…” Triệu Ngọc thu nụ cười lại, nói: “Tôi không thích giao tiếp với kẻ tốt nghiệp từ trường học dành cho người thiểu năng, theo tôi, tất cả những chuyện ông làm trước kia toàn là người mẹ của kẻ ngu ngốc mở cửa cho chính kẻ ngu ngốc, ngu hết phần của người khác!”
“Ông còn mặt mũi hỏi tôi đánh giá mấy trò chơi nhỏ của ông như thế nào hả? Lại còn ngoài dự đoán mọi người nữa? Tôi nhổ vào! Nếu ngoài dự đoán mọi người thì sao tôi có thể làm ông thất bại hai lần liên tiếp?”
“Nếu thủ đoạn của ông cao minh, ông còn cần tìm tôi tới đây giao dịch với ông à?”
“Cho nên, tôi van ông đấy, đừng có giả ngu ở đây nữa có được không?”
“Ông là tên tội phạm thì nên làm đúng như những gì một tên tội phạm nên làm, vừa gặp đã thao thao bất tuyệt với tôi rồi, hệt như bà tám vậy, ông không thấy kinh tởm chứ tôi thì thấy kinh tởm lắm đó!”
“Cậu…” Manhattan bị mắng tới mức choáng váng, mở to mắt, dùng tay chỉ vào mũi của Triệu Ngọc nhưng lại nói không nên lời.
“Nhớ cho kỹ, ông chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt, một con tôm tép nhãi nhép, một kẻ chạy cờ mà thôi, ông cướp nhiều lời kịch như vậy để làm gì?”
“Tôi nói thật, tội phạm thì không cần cá tính làm gì, đừng có tưởng rằng mình đang đóng phim Mỹ, tỉnh táo chút đi, chúng ta hãy nhanh chóng vào chuyện chính đi, OK?”
“Cậu… Tôi… Cậu… Tôi…” Mấy lời nhục mạ không mang một chữ thô tục nào của Triệu Ngọc khiến Manhattan tức giận đến mức nổi trận lôi đình, mặt đã biến thành màu tím xanh, thở hổn hển hồi lâu mới run rẩy chỉ vào mũi Triệu Ngọc mắng: “Cậu! Có phải cậu chán sống rồi không?”
“Đây là địa bàn của tôi, là địa bàn của tôi đấy!”
“Sao cậu dám ngang ngược như vậy hả? Nơi này toàn là người của tôi, cậu không sợ tôi bắn chết cậu à? Quá… Quá quá điên cuồng rồi, cậu… Cậu không phải cuồng thám, cậu là điên thám, hộc… Hộc hộc…”
Nhìn thấy Manhattan nổi trận lôi đình, tức giận đến phát điên, đám người tóc xoăn lập tức móc súng lục ra, nhắm thẳng vào Triệu Ngọc.
Những người khác cũng bao vây, trợn mắt nhìn Triệu Ngọc.
“Haizzz, vậy mới đúng chứ…” Triệu Ngọc lại cảm thấy mỹ mãn gật đầu: “Đây mới là dáng vẻ của tên tội phạm chứ! Nào nào nào, độc ác hơn chút nữa đi, biểu cảm khoa trương hơn chút nữa đi! Tưởng tượng như có máy quay phim đang đặc tả ấy…”
“Cậu! Hộc hộc…” Câu nói này khiến Manhattan và đám đàn em của ông ta không còn chút tính khí nào, ông ta thở hổn hển mấy hơi rồi mới thoáng bình tĩnh lại, nói: “Được rồi, tôi biết, cậu làm như vậy chỉ là muốn chọc giận tôi, khiến cho tôi… khiến cho tôi đánh mất lý trí…”
“Được lắm, gian xảo lắm, từ lâu tôi đã biết cuồng thám không chỉ cuồng mà là có trí có mưu thật sự… Được rồi, nếu cậu đã nói như vậy thì tôi sẽ chơi đùa thật vui vẻ với cậu!”
Nói xong, Manhattan vung bàn tay to lên, có đàn em lập tức đi đến chính giữa đại sảnh, kéo thứ khổng lồ như màn sân khấu ở đó ra!
Kết quả, sau khi mành được kéo ra, cảnh tượng xuất hiện trước mắt nhất thời khiến Triệu Ngọc chấn động!
Chỉ thấy sau mành có một bể cá trong suốt siêu to khổng lồ đang đứng sừng sững!
Bể cá cao hơn ba mét, rộng hơn sáu mét, trong bể chứa đầy nước, còn có hải tảo, san hô và các loại cá nhỏ xinh đẹp…
Điều khiến Triệu Ngọc chấn động không phải cái bể cá mà là bên trong bể cá có hai người sống sờ sờ đang bơi lội trong bể!
Chẳng những là người, hơn nữa còn là hai người phụ nữ bị hóa trang thành nàng tiên cá!
Hửm?
Vừa nhìn thấy hai người phụ nữ này, trái tim Triệu Ngọc lập tức nhảy lên tới cổ họng.
Hắn đều quen cả hai người phụ nữ, một người là em vợ nuôi Đinh Lam của mình; mà người kia là người quen lúc mình đi tham gia salon trinh thám – Tịch Mộng Na!
Đinh Lam và Tịch Mộng Na đều có dáng người hết sức hoàn mỹ, hai người bị bắt mặc trang phục nàng tiên cá vào, một người đỏ rực diêm dúa, một người xanh biếc quyến rũ, đang song song ngâm mình trong bể cá.
Bởi vì thành bể cá là thủy tinh bóng loáng nên hai người chỉ có thể bơi lội qua lại trong chỗ cao ba mét của bể cá, nếu không sẽ chìm vào trong nước, không hít thở được…
Rắc rắc…
Quả đấm của Triệu Ngọc không ngừng run rẩy, cách một lớp thủy tinh, hắn vẫn có thể cảm nhận được sự bất lực của Đinh Lam và Tịch Mộng Na.
Nhưng có một điều khiến Triệu Ngọc nghĩ không ra, Đinh Lam xuất hiện là chuyện hợp tình hợp lý, nhưng đối phương lại bày Tịch Mộng Na ra là có ý gì?
“Ha ha ha…” Lúc này, Manhattan nhìn thấy cuối cùng mình cũng chơi được Triệu Ngọc một keo, lập tức phát ra tiếng cười đắc ý: “Nuôi cá nhiều năm như vậy, nuôi hai nàng tiên cá là ước mơ cuối cùng của tôi đó!”
“Thần thám Triệu Ngọc, cậu xem hai con cá này có đẹp không?”
Triệu Ngọc quay đầu nhìn bể cá khổng lồ kia, không tự chủ được bước vài bước về phía trước.
Đinh Lam trong bể cá nhanh chóng nhìn thấy Triệu Ngọc, nhất thời sốt ruột bơi tới trước thủy tinh, vừa xua tay với Triệu Ngọc vừa lo lắng lớn tiếng la gì đó.
Nhưng không biết nguyên nhân gì mà Triệu Ngọc không thể nghe rõ cô đang nói gì.
Lúc này, Tịch Mộng Na cũng bơi qua, khi nhìn thấy Triệu Ngọc xuất hiện trước mắt mình, cô ta lộ ra vẻ mặt vô cùng phức tạp.
Vừa nhìn thấy Tịch Mộng Na, Triệu Ngọc nhịn không được nhớ tới những chuyện xảy ra tại đảo Kỳ Tích, cho dù người phụ nữ này là hung thủ giết người, lại còn là con gái và đồng lõa của Tịch Vĩ nữa. Nhưng Triệu Ngọc lại luôn có một cảm giác đặc biệt với cô ta, cảm giác này không phải tình bạn, không phải tình yêu, cũng không phải bất kỳ loại tình cảm nào mà hắn biết đến, nó vô cùng lạ lùng, không có cách nào hình dung được.
“Thần thám Triệu” Lúc này, Manhattan thu nụ cười lại, nói với Triệu Ngọc: “Mặc kệ thế nào đi nữa, tôi đã tuân theo lời hẹn giữa chúng ta, không làm tổn thương em gái của cậu nhé!”
“Cậu có thể nhìn thấy rồi đấy, cô ta còn đang vui vẻ du lịch trong nước kia kìa…”
“Cho nên, tôi cũng hy vọng cậu có thể hết lòng tuân thủ hứa hẹn, đừng có giở mấy trò gian với tôi…”
“Được, bây giờ tôi sẽ nói cho ông biết mật mã và phương pháp thực hiện” Triệu Ngọc chỉ vào máy tính bảng trên bàn trà: “Chúng ta đã giao tiếp với nhau hai lần, tôi luôn luôn tuân thủ quy tắc!”
“Cho nên, sau khi ông kiểm tra tài liệu xong thì phải thả em gái của tôi ra, tôi sẽ ở lại chỗ này, mặc cho các ông… xử trí!!”