← Quay lại trang sách

Chương 1978 Mật mã! Mật mã!

“Mật mã mới bắt đầu là 12345678, sau khi lấy được nhớ kích chuột lưu lại, nếu không tài liệu sẽ tự động tiêu hủy, đương nhiên, đây chỉ có máy tính thôi, ông phải tự chuẩn bị chuột…”Triệu Ngọc chỉ vào máy tính bảng trong tay đối phương, nói mật mã và phương thức mở chính xác.

Đối phương không phải người bình thường, trước khi thử mở tài liệu, một nhân viên kỹ thuật tiến hành quét hình một cách tinh vi tỉ mỉ trên cái máy tính bảng này, đợi đến lúc xác nhận không có vấn đề gì mới gật đầu với người đàn ông có sẹo Manhattan.

“Được!” Manhattan nhìn Triệu Ngọc một cái: “Tôi tin tưởng thần thám Triệu chắc sẽ không ngốc đến mức động tay chân gì ở trong này, trừ phi cậu ta muốn thấy cảnh tượng như này…”

Bốp bốp…

Manhattan vỗ tay, đàn em của ông ta lập tức ôm một cây thang lắp ráp, đi tới trước mặt bể cá.

Chỉ thấy trên cây thang đặt một cái lu nước trong suốt, bên trong lu nước có rất nhiều cá biển có gai đang bơi lội.

“Cậu có biết nó không? Chỗ các cậu gọi nó là cá sư tử” Manhattan cười nói: “Thật ra tên khoa học của nó là Pterois volitans”

“Cậu đừng coi thường loại cá này nhé, trên mấy cây gai của nó có tuyến độc, sau khi người ta bị đâm sẽ vô cùng đau nhức, không thể nào chịu được, loại đau đớn này có thể khiến cậu cả đời khó quên!”

Nói xong, được Manhattan ra hiệu, tên tội phạm nâng lu nước có cá sư tử trên cây thang lên một chút, có vẻ như muốn đổ vào!

“Này!” Triệu Ngọc vội vàng quát bảo ngưng lại, trợn mắt nhìn Manhattan: “Dựa theo giao hẹn, em gái của tôi phải hoàn hảo không tổn hao gì chứ, bây giờ tôi tuân thủ hứa hẹn, ông cũng phải tuân thủ chứ!”

“Ừm… Ha ha ha…” Manhattan cười gằn nói với Triệu Ngọc: “Thần thám Triệu, cuối cùng cậu cũng có biểu hiện bình thường đầu tiên rồi!”

“Cậu nói đúng, cậu là nhân vật chính, nhân vật chính thì phải có dáng vẻ của nhân vật chính chứ!”

“Ha ha ha… Tôi là tên tội phạm, tên tội phạm cũng phải làm chuyện mà tên tội phạm nên làm, đúng hay không?”

Nói xong, Manhattan nghiêng đầu với đàn em của ông ta, đàn em của ông ta lập tức đổ cả lu cá sư tử đó vào trong bể cá!

Rào rào…

Cả một lu nước mang theo cá đầy gai độc hòa vào trong bể nước.

⚝ ✽ ⚝

Triệu Ngọc nắm chặt quả đấm, chỉ hận không thể tiến lên cho tên khốn nạn này một quyền.

Ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy cá sư tử tiến vào trong bể cá, nhất thời bơi qua bơi lại tán loạn, bản năng của Đinh Lam và Tịch Mộng Na nhận ra nguy hiểm, lập tức bơi lội đến chỗ xa hơn trong bể cá…

May mà cái bể cá này đủ to, sau khi hơn mười con cá sư tử vào trong bể cá, Đinh Lam và Tịch Mộng Na vẫn chưa bị gai trên cá đâm trúng.

Chẳng qua, không gian cho hai người các cô bơi lội đang không ngừng giảm bớt, không thể tùy ý bơi lội giống như trước nữa…

“Ha ha ha…” Nhìn thấy cảnh này, Manhattan cười nói: “Xem ra, nàng tiên cá cũng có lực chấn nhiếp nhất định, có đúng không nào?”

Nói xong, Manhattan lại xua tay với đàn em của mình, có kẻ nhanh chóng ôm thêm một lu đầy cá sư tử mới, đặt lên trên cây thang.

“Tôi nói rồi, tôi giữ được lời hứa” Triệu Ngọc chỉ vào máy tính cắn răng nói: “Mật mã và phương pháp tôi đã nói cho ông cả rồi, ông còn muốn như thế nào nữa?”

“Chỉ có những kẻ nhược trí đẳng cấp thấp, những kẻ không có năng lực nhất mới dùng cách uy hiếp phụ nữ để đạt tới mục đích của mình thôi, đó là biểu hiện của sự vô năng!”

“Ha ha, bất kể cậu nói thế nào cũng được, dù sao tôi đã nhìn thấu kỹ xảo nhỏ của cậu rồi” Manhattan tự hào nói: “Dù sao thì cậu cũng thành công chọc giận tôi rồi đó, tôi cũng phải có đi có lại đúng không?”

Nói xong, ông ta đẩy máy tính tới trước mặt Triệu Ngọc, âm u nói: “Đến đây đi, tự cậu mở nó ra! Tôi có rất nhiều cá sư tử, nếu sau khi mở mà xảy ra chuyện gì khác thường thì tôi sẽ thả cá sư tử vào trong hồ cá kia ngay đấy!”

Triệu Ngọc phẫn nộ trừng mắt nhìn Manhattan một cái, lúc này mới tâm không cam tình không nguyện nhập mật mã vào máy tính, sau đó dùng chuột không dây nhấn lưu trữ, một tài liệu đã nén được mở lên.

Lúc này, tên tóc xoăn lập tức mang máy tính sang một bên, để nhân viên kỹ thuật xem xét.

Trong lúc chờ đợi xem xét, cuối cùng Triệu Ngọc cũng tìm cơ hội, chỉ vào Tịch Mộng Na hỏi một câu: “Tôi không hiểu, vì sao các ông phải mạo hiểm cướp Tịch Mộng Na từ Anh tới đây như vậy?”

“Còn nữa, các ông chẳng những giết chị em của cô ta mà còn làm thành một thi thể nữ không đầu, xem ra, thù hận giữa các ông cũng không nhỏ, đúng chứ?”

“Ha ha…” Manhattan quay đầu nhìn Tịch Mộng Na một cái rồi nói với Triệu Ngọc: “Không cần phải gấp đâu nhà thám tử, chờ giao dịch giữa chúng ta hoàn thành là anh sẽ biết đáp án thôi, trò hay vẫn còn ở đằng sau!”

“Như vậy…” Triệu Ngọc lại thử thăm dò: “Tôi có thù oán gì với ông à? Chắc chắn không phải ông chỉ vì muốn gặp mặt thần tượng cho nên mới dẫn dụ tôi tới đây đúng không?”

“Ha ha ha…” Manhattan cười hô hố: “Thám tử đúng là thám tử, bản thân mình đã tự thân khó giữ được, lại còn muốn biết biết rõ chân tướng mọi chuyện!”

“Cậu cứ yên tâm đi” Manhattan cong khóe miệng lên: “Nể tình cậu là thần tượng của tôi, đến lúc cuối cùng, tôi chắc chắn sẽ nói cho cậu biết chân tướng!”

“Dù sao thì đến lúc đó, nhất định phải để cho cậu chết một cách rõ ràng chứ…”

“Ái chà…” Triệu Ngọc gật đầu: “Xem ra giữa chúng ta đúng là có thù oán rồi! Nhưng mà tôi chưa từng gặp ông mà! Ông… Ừm… Vợ của ông có xinh đẹp không?”

“Có ảnh của cô ấy không? Cho tôi xem của ảnh của cô ấy đi, nói không chừng tôi sẽ nhớ ra chuyện gì đó…”

“Ừm… Hay là…” Triệu Ngọc nhíu mày, nghiêm túc suy nghĩ: “Chắc là con gái, hoặc là em gái của ông nhỉ? Có điều, nhìn mặt mũi ông thế này, phỏng chừng cho dù ông có con gái hay là em gái cũng chưa chắc có thể lọt vào mắt xanh của tôi đâu nhỉ?”

“Cậu…” Mặt Manhattan chuyển sang màu xanh lục, vừa định đứng lên bảo đàn em thả cá nhưng lại bỗng nhiên hiểu ra điều gì, lập tức ngồi xuống nói: “Triệu Ngọc, cậu không phải nhà thám tử à? Vậy cậu tự mình cẩn thận suy nghĩ đi, vì sao tất cả những chuyện này lại xảy ra?”

“Tôi cảnh cáo cậu, nếu cậu còn dám trêu chọc tôi như vậy thì tôi sẽ đổi ý đó! Chắc cậu cũng không muốn chết một cách không minh bạch đâu đúng không?”

“Hửm?” Bỗng nhiên Manhattan nhận ra chuyện gì đó, lại nói: “Triệu Ngọc, sao tôi có cảm giác bây giờ lại đến lượt cậu cố ý kéo dài thời gian vậy?”

“Chẳng lẽ, cậu cho rằng người của cậu có thể tìm được chỗ này sao?”

“Chậc chậc…” Triệu Ngọc chậc lưỡi, gật đầu nói: “Tôi hiểu rồi, xem ra đúng là các ông có xếp nội ứng vào người bên chúng tôi! Nếu bên chúng tôi có hành động gì thì ông sẽ được cảnh báo ngay, đúng không?”

“Ừm…” Manhattan nhận ra mình đã lỡ lời, lộ ra vẻ mặt vô cùng khó chịu.

Ngay sau đó, một nhân viên kỹ thuật cầm máy tính đi tới báo cáo: “Em đã kiểm tra rồi, tài liệu là thật, cũng đầy đủ cả, chẳng qua là bọn chúng chia tài liệu thành hai phần, chúng ta còn cần thêm một mật mã mười tám chữ số nữa mới có thể hoàn toàn mở khóa được!”

“Hả?” Manhattan mở to mắt, xoay người hỏi: “Mật mã mười tám chữ số, các cậu không giải được sao?”

Nhân viên kỹ thuật chưa nói gì thì Triệu Ngọc đã cướp lời: “Ông bị ngu à? Đương nhiên chúng tôi có thiết lập phần mềm tự hủy, nếu các ông nhập sai mật mã hoặc là thử giải mã, tài liệu sẽ tự động tiêu hủy!”

“À…” Manhattan nhìn Triệu Ngọc một cái, không nói gì, hình như đang suy nghĩ.

“Cho nên” Triệu Ngọc chỉ vào Đinh Lam trong bể cá: “Bây giờ lập tức thả em gái của tôi ra, tôi sẽ cho các ông biết mật mã là gì!”

“Nhưng mà… Ha ha…” Manhattan mỉm cười, hỏi ngược lại: “Nhưng mà, nhà thám tử của tôi ơi, nếu chúng tôi thả em gái của cậu ra mà cậu lại không nói mật mã cho chúng tôi biết, vậy phải làm sao?”

“Đậu xanh rau má!” Triệu Ngọc mắng: “Chúng tôi đều đã đến chỗ của ông rồi, ông còn lo tôi không nói mật mã cho ông biết sao?”

“Chuyện này thì chưa nói chắc được đâu” Manhattan nhìn Đinh Lam trong bể cá một cái: “Nếu không có cô em gái này của cậu, cậu sẽ chịu đi theo chúng tôi đến bước này à?”

“Cậu nói xem?” Ông ta chỉ vào cá sư tử bên cạnh bể cá: “Nếu tôi tiếp tục thả cá vào trong bể, cậu có nói mật mã cho tôi biết không?”

“Được chứ, ông cứ thả đi!” Triệu Ngọc không sao cả: “Ông dám thả cá thì tôi sẽ liều mạng với ông, ông có thể bắn chết tôi, nhưng ông vĩnh viễn cũng đừng mong có được tài liệu đó, bởi vì chỉ có tôi biết mật mã thôi!”

“Ái chà? Vậy sao?”

Ai ngờ, nghe thấy Triệu Ngọc nói như vậy, Manhattan bỗng nhiên tỉnh táo hẳn.

Ông ta đưa tay ra hiệu, bảo nhân viên kỹ thuật lấy máy tính đến trước mặt ông ta.

Sau đó, ông ta lại nhận một chiếc di động từ trong tay tên tóc xoăn, rồi vừa nhìn màn hình điện thoại di động vừa nhập mười tám số mật mã vào máy tính.

Kết quả, đợi đến lúc nhập mật mã xong, Triệu Ngọc hoảng sợ nhìn thấy, tài liệu thật sự bị mở khóa thành công!