← Quay lại trang sách

Chương 1983 Suy luận cuối cùng (3)

“Trong giới trinh thám của chúng tôi có một câu danh ngôn, không có làm không được, chỉ có không thể tưởng tượng nổi (trên thực tế là từ quảng cáo)” Triệu Ngọc từ từ ngồi xuống ghế sofa, thần thần bí bí nói với Manhattan: “Chuyện gì cũng có khả năng, có lẽ bây giờ tôi không biết, nhưng mà tôi suy luận từng chút từng chút một, nói không chừng, tôi có thể tìm ra chân tướng luôn ấy chứ?”“Được, dù sao tôi cũng có thời gian” Manhattan không sao cả: “Vậy cậu cứ tiếp tục đi! Tôi còn đang chờ xem buổi biểu diễn phấn khích giữa mấy người đẹp và cá sư tử đấy!”

“Hừ…”

Triệu Ngọc nhìn thoáng qua Đinh Lam trong bể cá, chỉ thấy Đinh Lam đang cuộn mình trong một góc, vừa phải ra sức bơi đứng, vừa phải tránh thoát những con cá mang gai độc ở gần đó.

Trong lòng Triệu Ngọc đương nhiên vô cùng sốt ruột, nhưng mà chuyện đã đến nước này, hắn không thể không dằn tính tình lại mà tiếp tục kéo dài: “Tôi phỏng đoán, đặc công Hàn Quốc Lee Bon Seong chắc là có nhược điểm gì nằm trong tay các ông đúng không?” Triệu Ngọc nói: “Hắn ta không thật lòng gia nhập vào các ông mà là… bất đắc dĩ!”

Nghe thấy phỏng đoán của Triệu Ngọc, Manhattan bình tĩnh lại, gật đầu nói: “Xem ra, lần này tôi lại không được thả cá rồi!”

“Vậy thì nhà thám tử, nói phân tích của cậu ra nghe thử xem!”

“Phân tích đương nhiên rất đơn giản” Triệu Ngọc nói: “Lee Bon Seong bị người phía các ông giết chết, nếu hắn ta thiệt tình gia nhập vào các ông thì sao có thể ăn đạn của các ông được?”

“Hơn nữa, Lee Bon Seong là đặc công ưu tú, tố chất vững vàng, sẽ không vì cám dỗ nào đó mà dễ dàng phản bội! Đám người hạ tam nhi các ông, có phải đã tóm lấy người thân của người ta không? Là bạn gái của hắn ta, hay là con của hắn ta?”

“Ha ha ha… Nhà thám tử” Manhattan vội vàng xua tay nói: “Nếu cậu phụ trách suy luận thì cậu phải nhớ kỹ, cậu chỉ có thể sử dụng câu trần thuật thôi chứ không được dùng câu nghi vấn!”

“Cậu đừng mong dò xét được điều gì ở tôi, tôi sẽ không mắc mưu của cậu đâu!” Manhattan nói xong, lại bổ sung một câu: “Đúng rồi, hạ tam nhị là có ý gì?”

“Không phải hạ tam nhị, là hạ tam nhi, đây là một câu cổ ngữ của Trung Quốc chúng tôi” Triệu Ngọc nhìn Manhattan: “Đây là tôn xưng tôi dành cho kiểu người như ông, ông đúng là một tên hạ tam nhi!”

“À, cám ơn…” Manhattan mỉm cười, nói: “Nhưng mà điều cậu mới vừa suy luận tuy đúng nhưng tôi có cảm giác nó cách chân tướng của chúng ta rất xa thì phải?”

“Đừng có gấp, từ từ sẽ tới…” Triệu Ngọc bỗng nhiên nhắm hai mắt lại, nói: “Kỳ thật, Jacob, Juliet và Sevan Barker không phải bị các ông bắt cóc, mà là mấy người này có không ít liên quan tới ông chủ của ông!”

“Ông sở dĩ bảo Miêu Khôn gọi cú điện thoại kia cho tôi, nói dối là không tìm được những người này nữa, thật ra là muốn quấy nhiễu tầm mắt của tôi, khiến cho tôi hiểu lầm vụ việc Hàn Quốc lần này có liên quan đến vụ salon trinh thám lần trước!”

“Nhưng trên thực tế, vào lúc đó, các ông đã bắt được những người mà các ông muốn bắt, chỉ còn lại tôi thôi…”

“Ừm…” Manhattan khẽ gật đầu, vừa định phát biểu bình luận thì lại bị Triệu Ngọc ra tay ngăn lại.

“Đừng nói gì cả” Triệu Ngọc cau chặt mày, nói: “Ông cố ý giữ tôi lại là vì muốn tôi làm người xe chỉ luồn kim, để tôi hấp dẫn lực chú ý của phía cảnh sát, tiện cho các ông hoàn thành kế hoạch của mình!”

“Mục đích thật sự của các ông là muốn phá hoại hạng mục khoa học kỹ thuật nghiên cứu việc tăng cường tín hiệu, phá hoại phòng thí nghiệm ở đáy biển và lấy cắp tài liệu cốt lõi của tổng hợp đất hiếm!”

“Trong sự kiện tòa cao ốc khoa học kỹ thuật, các ông cố ý để Lee Bon Seong đưa USB cho tôi” Triệu Ngọc tiến vào trạng thái vong ngã đặc biệt, nhắm mắt lại nói: “Điều này chứng tỏ các ông không muốn tôi chết tại phòng thí nghiệm số 11, hy vọng tôi tiếp tục xe chỉ luồn kim giúp các ông!”

“Mà đến căn cứ đáy biển, các ông bắt Miêu Khôn mang thuốc nổ nhưng không để lại đầu mối mới cho tôi, điều đó chứng tỏ các ông muốn tôi chết ở nơi đó, bị nước biển mai táng, xong hết mọi chuyện!”

“Đây chính là kế hoạch ban đầu của các ông, còn những việc bắt chước vụ ác chặt tay, vụ án ác ma và vụ án hải đăng thì chẳng qua là muốn dời tầm mắt, dẫn tôi tới Hàn Quốc khiến cho tất cả mọi người cho rằng chuyện này có liên quan tới ân oán cá nhân của tôi!”

“Ừm… Cậu…” Manhattan nhìn thấy Triệu Ngọc có vẻ tẩu hỏa nhập ma bèn định lên tiếng ngăn cản.

“Im lặng!” Nhưng mà Triệu Ngọc lại gầm lên một tiếng với ông ta, tiếp tục nói: “Các ông gây ra vụ án thi thể nữ không đầu, hơn nữa không để lại đầu mối trên xác chết, chuyện này chứng tỏ thi thể đó không liên quan tới mục đích của các ông!”

“Tên của thi thể là Tina, là con gái của Tịch Vĩ, các ông lợi dụng vụ án thi thể nữ không đầu chặt đầu của cô ta, chứng minh các ông có thù hận với cô ta, hơn nữa còn là mối thù lớn nhất!”

“Chuyện giết cô ta chỉ là một vụ trả thù bình thường…”

“Tôi biết cô gái tên Tina này, sau khi Tịch Vĩ chết, ngôi nhà tội ác ở Tây Sahara là do cô ta kinh doanh, trong ngôi nhà tội ác đó giam giữ rất nhiều kẻ địch của Tịch Vĩ, người nổi tiếng nhất trong đó là…”

Nói tới đây, Triệu Ngọc bỗng dưng mở to mắt, ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm Manhattan nói: “Ôi trời, nếu tôi không đoán sai thì ông chủ của ông chắc là vị cựu thủ phủ thế giới từng bị Tịch Vĩ giam giữ sáu năm đúng không?”

“Hả?” Nghe vậy, Manhattan suýt nữa thì ngã từ trên ghế sofa xuống, ánh mắt nhìn về phía Triệu Ngọc giống như nhìn quái vật vậy!

“Quả nhiên không sai!” Nhưng phản ứng mãnh liệt của Manhattan đã để Triệu Ngọc biết đáp án của mình là chính xác. Triệu Ngọc từ từ đứng lên, nói với Manhattan: “Hóa ra, chủ mưu của sự kiện Hàn Quốc lần này, quả nhiên là – Lundy!!!”

Cái tên Lundy vừa vang lên, có hơn mười tên lính ở đây lập tức đè súng lục của mình, dường như bọn họ muốn nổ súng bắn chết Triệu Ngọc ngay lập tức!

Không khí trong đại sảnh đột nhiên hết sức căng thẳng, áp lực và cực kỳ yên tĩnh.

Bốp… Bốp… Bốp…

Ai ngờ, đúng lúc này, một cánh cửa nhỏ phía Đông đại sảnh mở ra, chỉ thấy một ông lão mặc vest, chống gậy đứng ở cửa, vỗ tay cho Triệu Ngọc.

Triệu Ngọc nhìn sang theo tiếng, trên mặt nhất thời hiện ra vẻ khiếp sợ, chỉ thấy người này không phải ai khác mà đúng là cựu thủ phủ thế giới từng được mình cứu ngày xưa – Lundy!

Đúng… Đúng là ông ta sao?

Lộc cộc, lộc cộc…

Vỗ tay xong, Lundy chống gậy, chậm rãi đi tới chỗ đám người Triệu Ngọc.

“Cậu… Cậu…” Lúc này, sắc mặt Manhattan tím lại, ông ta chỉ vào Triệu Ngọc, không thể tin được mà hỏi: “Cậu đoán được bằng cách nào? Là bởi vì… ả phụ nữ kia?”

“Sai!” Lúc này, Lundy bỗng nhiên nói chuyện: “Ngài Manhattan, ông đã bị thần thám Trung Quốc của chúng ta lừa rồi, một phen suy luận của cậu ta lúc nãy nhìn như thần kỳ nhưng trên thực tế, cậu ta đã biết rõ mọi chuyện từ lâu, cậu ta chỉ đang đóng kịch mà thôi!”

“Cho nên, cậu ta vốn dĩ không cần lo lắng về việc suy luận của cậu ta sai lệch, bị ông thả cá…”

“Cái gì… ông có ý gì?” Manhattan chậm rãi đứng dậy, cung kính đứng bên cạnh Lundy.

Lúc này, rõ ràng bên cạnh có sofa nhưng vẫn có người đẩy tới cho Lundy một chiếc xe lăn, để Lundy ngồi trên xe lăn.

Tuy Triệu Ngọc kinh ngạc nhưng trong lòng vẫn nói thầm một câu: Đậu xanh rau má, bệnh của Lundy này thật không nhẹ, sao bây giờ mới ngồi xe lăn? Sao vừa rồi không ngồi xe lăn qua luôn đi? Cần gì phải đi mấy bước?

Để làm gì vậy?

Khoe khoang ông vẫn còn đi đường được à?

⚝ ✽ ⚝

“Được rồi, thần thám Trung Quốc…” Sau khi ngồi lên xe lăn, Lundy xòe tay ra nói: “Bây giờ, tuy ông chủ đã xuất hiện nhưng trò chơi của chúng ta vẫn có thể tiếp tục mà!”

“Bây giờ, xin hãy tiếp tục suy luận của cậu đi! Đầu tiên hãy nói cho chúng tôi biết vì sao cậu lại hoài nghi tôi?”