← Quay lại trang sách

Chương 1984 Suy luận cuối cùng (4)

Sự xuất hiện của Lundy khiến bầu không khí trong đại sảnh lập tức thay đổi, khiến cho những kẻ tội phạm ở đây trở nên vô cùng căng thẳng, tất cả đều câm như hếnManhattan cũng tém tém lại không ít, không dám tùy tiện giống như trước nữa, nghiêm túc ngồi trên sofa bên cạnh Lundy, không nói được một lời.

Đằng xa, Đinh Lam và Tịch Mộng Na trong bể cá cũng kinh ngạc bội phần, nhất là Đinh Lam, cô không tài nào có thể tưởng tượng nổi phú hào Lundy lại xuất hiện ở đây!

Cô càng không biết sự xuất hiện của Lundy có ý nghĩa như thế nào?

“Khụ khụ…” Lundy ngồi trên xe lăn nhẹ nhàng ho khan một tiếng, dùng giọng nói khàn khàn nói với Triệu Ngọc: “Tôi cho rằng cậu sẽ không hoài nghi tôi, dù sao… Là cậu cứu tôi ra khỏi ngôi nhà tội ác, cậu là ân nhân cứu mạng của tôi, hơn nữa, tôi còn cho cậu một số tiền lớn!”

“Đúng thế…” Triệu Ngọc nhìn Lundy, khó nén kích động nói: “Ban đầu, tôi cũng không nghĩ tới chuyện này, tôi chỉ cho rằng kẻ thù của ông chỉ có một, đó chính là Tịch Vĩ!”

“Ừm…” Dù sao thì Lundy cũng đã lớn tuổi, trước khi nói chuyện phải hít thở một hơi rồi mới hỏi: “Như vậy… Sau đó đã xảy ra chuyện gì? Mới khiến cậu hoài nghi tôi?”

“Ông nói đúng” Triệu Ngọc chỉ vào Manhattan: “Vừa rồi tôi chỉ cố ý đùa với ông ta thôi, thật ra, trước khi tôi giao dịch với ông ta thì tôi đã đoán rằng kẻ địch của tôi rất có thể chính là ông!”

“Cậu…” Manhattan trợn mắt nhìn Triệu Ngọc, nhưng vì Lundy ở đây cho nên ông ta phải cố gắng kìm nén lửa giận không phát tác.

“Ngay từ đầu, tôi từ Tina mới liên tưởng tới ông, tôi cảm thấy…” Triệu Ngọc nói: “Người canh cánh trong lòng với Tina mãi, muốn tóm lấy cô ta, chỉ sợ không phải ông thì còn là ai nữa?”

“Dù sao thì cô ta và cha của cô ta đã nhốt ông vào ngôi nhà tội ác, khiến ông chịu đủ nỗi khổ lao ngục! Tịch Vĩ đã chết, sự thù hận của ông đương nhiên dời hết lên người cô ta!”

“Ông chẳng những giết chết cô ta mà còn biến cô ta thành thi thể nữ không đầu, bởi vậy có thể thấy được, thù hận của ông dành cho cô ta lớn tới mức nào!”

“Cho nên vào lúc đó tôi đã hoài nghi, chuyện này có thể có liên quan tới ông!”

“Nhưng mà bởi vì ông lợi dụng Miêu Khôn quấy nhiễu tôi, khiến tôi hiểu lầm tất cả những người tham gia salon trinh thám đều mất tích, cho nên ông lại thành công dời tầm mắt của tôi lần nữa”

“Dù sao thì chúng ta đều có quan hệ đối địch với Tịch Vĩ, tôi phải tìm ra một người vừa có thù với chúng tôi vừa có thù với Tịch Vĩ, nhưng mà rõ ràng người này không tồn tại”

“Cho nên tôi bắt đầu thay đổi suy nghĩ, bắt đầu nghĩ tới những khả năng khác”

“Sau đó, tôi biết một tin tức khác, Tịch Mộng Na bị nhốt trong Cục Tình báo Anh bị người ta cứu thoát rồi, tôi không thể không bắt đầu hoài nghi là bên trong tập đoàn Tịch Vĩ xảy ra mâu thuẫn”

“Có người phủ định Tina, ủng hộ Tịch Mộng Na lên cầm quyền. Nhưng mà…” Triệu Ngọc nhìn thoáng qua Lundy và Manhattan, nói: “Tôi vẫn cảm thấy tập đoàn của Tịch Vĩ đã bị Lundy chèn ép đến mức chỉ có thể kéo dài hơi tàn, cho dù có người muốn tự lập môn hộ, cho dù Tịch Mộng Na lên nắm giữ tập đoàn, cô ta cũng tuyệt đối không có thực lực, gây ra chuyện lớn như vậy!”

“Huống chi, tập đoàn của Tịch Vĩ không mua bán về mặt khoa học kỹ thuật, kỹ thuật tăng cường tín hiệu và công nghệ tổng hợp đất hiếm nhân tạo không có một chút tác dụng nào với bọn họ!”

“Mặt khác còn có một chuyện nữa, tôi khá hiểu biết người phụ nữ này” Triệu Ngọc chỉ vào Tịch Mộng Na: “Tôi cho rằng cô ta căn bản không có lòng dạ sâu nặng như thế”

“Nếu là cô ta trả thù tôi, như vậy chắc chắn sẽ sử dụng phương pháp trực tiếp hơn nữa! Chứ tuyệt đối không có thời gian và tinh lực đi bắt chước vụ án giết người gì đó!”

“Cho nên vào lúc đó, tôi đưa ra một kết luận, không phải Tịch Mộng Na được người ta cứu thoát mà là bị người ta bắt cóc rồi!”

“Bắt đầu từ lúc đó, tôi lại hoài nghi Lundy một lần nữa, bởi vì…” Triệu Ngọc nhìn thoáng qua phú hào Lundy: “Việc trao đổi Tịch Mộng Na vốn là tuyệt mật, nếu cô ta bị người ta cướp đi ngay tại hiện trường trao đổi thì chắc chắn là do một trong hai bên để lộ tin tức!”

“Bởi vì lần trao đổi này là do Lundy thúc đẩy ở phía sau màn, cho nên tôi từng hoài nghi có khi nào Tịch Mộng Na đã bị Lundy cướp đi hay không?”

“Lý do cũng rất đơn giản, nếu trao đổi hoàn thành thì Tịch Mộng Na sẽ bị Cục Điều tra Liên bang mang đi, như vậy Lundy sẽ không có cách nào bắt được Tịch Mộng Na!”

“Mà Lundy biết tin tức tường tận của cuộc trao đổi, chỉ có ông ta mới có thể cướp Tịch Mộng Na đi thuận lợi như vậy!”

“Nhưng nếu thế thì suy luận của tôi lại quay về điểm xuất phát” Triệu Ngọc nói: “Bởi vì tôi vẫn không thể nào giải thích được rốt cuộc tôi đắc tội vị phú hào này ở chỗ nào?”

“Ông ta nhằm vào người khác cũng có lý, nhưng mà nhằm vào tôi và Miêu Khôn thì rõ ràng đâu hợp tình lý?”

Suy luận tầng tầng của Triệu Ngọc dĩ nhiên khiến đám người Lundy hết sức hiếu kỳ, tất cả đều nghiêm túc lắng nghe.

“Sau này, Amerola đột nhiên xuất hiện, xác minh Yusuf cũng bị bắt cóc; Lee Bon Seong đã chết, phòng thí nghiệm số 11 suýt nữa bị đốt; trong căn cứ dưới đáy biển, các ông lại nổ chết Miêu Khôn…” Triệu Ngọc nói: “Những sự kiện liên tiếp này khiến tôi ứng phó không xuể, khó có thể bình tĩnh mà tiếp tục suy nghĩ!”

“Nhất là cái chết Miêu Khôn, khiến cho tâm trạng của tôi khó có thể bình phục” Triệu Ngọc giả vờ đau thương nói: “Cho dù tôi làm thất bại âm mưu phá hủy căn cứ đáy biển của các ông, hơn nữa còn cướp được tài liệu cốt lõi của tổng hợp đất hiếm, nhưng trái tim của tôi vẫn bị đả kích rất nặng!”

Về cái chết của Miêu Khôn, đương nhiên là Triệu Ngọc nói dối.

Trước đó, sở dĩ phía Hàn Quốc yêu cầu dời Miêu Khôn khỏi bệnh viện là vì muốn giữ bí mật tuyệt đối, không cho người ngoài biết được tin tức Miêu Khôn vẫn chưa bị nổ chết.

“Nhưng mà…” Triệu Ngọc thở ra một hơi thật mạnh, như đang bình ổn nỗi lòng kích động, sau đó nói: “Thông qua cái chết của Miêu Khôn, tôi lại có được một manh mối nữa”

“Đó chính là tên hung thủ thần bí kia chắc chắn hận Miêu Khôn thấu xương, cho nên mới không tiếc dùng thuốc nổ để giết chết ông ấy!”

“Sự thù hận hung thủ dành cho Miêu Khôn không khác Tina và Tịch Vĩ là bao, cho nên mới làm thế!”

“Như vậy… Tên hung thủ này còn có thể là ai nữa chứ?”

Triệu Ngọc nói tới đây, hiện trường càng thêm yên tĩnh, tất cả mọi người đều nín thở, cực kỳ muốn biết rốt cuộc vì sao hắn lại hoài nghi Lundy?

“Lúc tôi tỉnh táo lại…” Triệu Ngọc tiếp tục nói: “Trong đầu tôi lại nghĩ đến một khả năng”

“Tôi nhớ rõ sau khi Lundy bị bắt đi, cổ đông trong công ty và người nhà của ông ta vì ích lợi của tập đoàn nên đã không tuyên bố việc này ra ngoài mà sử dụng một thế thân!”

“Cho nên tôi bắt đầu hoài nghi thế thân này và tập đoàn lợi ích sau lưng ông ta!” Triệu Ngọc nói: “Tôi đoán liệu chân tướng mọi chuyện có khi nào là như thế này hay không?”

“Lúc tôi và Miêu Khôn cứu Lundy bị nhốt trong ngôi nhà tội ác, đưa Lundy về nước, có phải đã gây hại đến tập đoàn lợi ích của tên thế thân kia, khiến ông ta mất đi tất cả mọi thứ?”

“Cho nên tên thế thân ôm hận trong lòng, quyết định báo thù chúng tôi?”

“Tôi, Đinh Lam, Miêu Khôn, Yusuf, Amerola, tất cả chúng tôi đều liên quan tới việc Lundy được cứu…”

“To gan hơn một chút, tôi thậm chí còn nghĩ, có khi nào việc Lundy bị bắt cóc trước kia cũng liên quan tới tập đoàn lợi ích sau lưng thế thân này? Là bọn họ bán đứng Lundy, sau đó hợp tác với Tịch Vĩ, mới thành công bắt cóc Lundy?”

“Cho nên khi thấy Lundy lên cầm quyền một lần nữa, bọn họ đương nhiên sẽ giận lây sang Tịch Vĩ và con gái của ông, cho nên mới định giải quyết cả Tina lẫn Tịch Mộng Na?”

“Chỉ có như vậy mới có thể giải thích vì sao bọn họ lại coi chúng tôi và tập đoàn Tịch Vĩ là kẻ địch!”

“Nhưng mà…” Biến chuyển này của Triệu Ngọc có hàm súc như vẽ rồng điểm mắt, lại hấp dẫn sự chú ý của mọi người một lần nữa: “Nhưng mà… Khi tôi nghiêm túc điều tra tài liệu, hơn nữa nghĩ trước nghĩ sau thật tỉ mỉ, suy luận này cuối cùng vẫn bị loại!”

“Mà ngay khi đó, một đầu mối mới xuất hiện, khiến tôi có một phát hiện ngoài ý muốn, nhờ vào phát hiện này mà tôi mới nhận ra…” Nói đến đây, Triệu Ngọc lạnh lùng trừng mắt Lundy: “Tôi đã tiếp cận… chân tướng!”