← Quay lại trang sách

Chương 1988 Kế hoạch dự phòng

Triệu Ngọc vừa nói như vậy, sắc mặt Manhattan không khỏi thay đổi, lập tức ra hiệu cho đàn em, bảo bọn họ đi thăm dò hoàn cảnh bên ngoài, xem thử có ai lặng lẽ lẻn vào hay không?Sau khi ngẫm nghĩ tinh tế, vẻ mặt của Lundy cũng hơi hơi thay đổi, đầu tiên là tức giận nhìn Manhattan, sau đó mới chuyển sang nói với Triệu Ngọc:

“Cuồng thám, chết đến nơi rồi mà còn vùng vẫy giãy chết vô vị như vậy làm gì, có gì hay đâu? Chẳng lẽ cậu thật sự cho rằng cậu kéo dài thời gian là sẽ có người tới cứu cậu sao?”

“Ông già à, ông cũng đang kéo dài thời gian mà, nhưng…” Triệu Ngọc không chút khách sáo nói: “Chẳng lẽ ông không nghĩ tới khả năng Amerola đã ra tay lâu như vậy, theo lý thuyết thì nên thành công từ lâu rồi chứ?”

“…” Lundy biến sắc, lại nhìn về phía Manhattan.

Manhattan vô cùng căng thẳng, trên trán đã toát mồ hôi nhưng vẫn lắc đầu nói với Lundy: “Lúc này tuyệt đối không thể liên lạc! Để tôi nghĩ cách khác…”

“Hừ, nghĩ cách gì cũng vô dụng thôi!” Triệu Ngọc lại nghênh ngang ngồi lên ghế sofa, nói như đang nói mát: “Tôi đã nói với các ông rồi, mật mã đó là tôi cố ý nói cho Amerola biết!”

“Thật ra, tôi đã đề phòng cô ta từ lâu rồi!”

“Không thể nào!” Manhattan nuốt nước miếng một cái, hung tợn nói: “Nếu cậu đề phòng cô ta thì sao có thể nói cho cô ta biết mật mã thật sự chứ? Cậu đừng quên, tôi đã mở máy tính rồi!”

“Hừ!” Triệu Ngọc hừ lạnh một tiếng: “Cái này gọi là thả con săn sắt bắt con cá rô, so với những thứ mà các vị đây nói ra thì một phần tài liệu có là gì đâu?”

“Hừ, cậu đừng có dõng dạc, làm ra vẻ thoải mái!” Đương nhiên Manhattan không tin: “Tôi nói thật cho cậu biết, trong quân đội và cảnh sát Hàn Quốc đều có nội gián của tôi, nếu như thực sự có người phát hiện nơi này thì chúng tôi đã nhận được tin tức từ lâu rồi!”

“Bây giờ, cậu chỉ có một người, chẳng lẽ cậu còn định xông ra khỏi nơi này à?”

“Manhattan” Lúc này, Lundy nhìn thoáng qua Manhattan, nói: “Tình huống đặc biệt thì xử lý đặc biệt, Cục Cảnh sát Gwangju vô cùng quan trọng, chúng ta không thể không chuẩn bị sẵn sàng được!”

“Vâng, tôi hiểu rồi…” Manhattan lập tức đi sang một bên, thương lượng gì đó với tên tóc xoăn kia.

“Cuồng thám” Lundy lại quay sang nói với Triệu Ngọc: “Bây giờ cậu có nói xạo như thế nào cũng vô dụng thôi! Vừa rồi, cậu không đoán được chân tướng về Cục Cảnh sát Gwangju, cho nên bây giờ tôi chỉ đành thả cá thôi!”

“Sau khi để cậu nhìn thấy em gái của cậu bị gai cá đâm đến chết, tôi sẽ cho cậu một cái chết nhanh chóng!”

“Đợi một chút…” Triệu Ngọc gấp gáp xua tay ngăn cản, sau đó chỉ vào trong bể cá hỏi: “Trong đó còn có một người là Tịch Mộng Na kia kìa! Không phải ông nói ông muốn nhốt Tịch Mộng Na cả đời sao?”

“Hừ, chuyện này không cần cậu quan tâm!” Lundy hả hê nói: “Tôi muốn để cô ta nếm hết những đau khổ trên thế gian, cho nên cô ta sẽ không chết đâu!”

Nói xong, Lundy muốn xua tay, để cho đàn em thả cá.

“Đợi một chút…” Kết quả, Triệu Ngọc lại ngăn cản ông ta lần nữa, hắn lớn tiếng nói: “Lundy, có phải ông già rồi nên hồ đồ không?”

“Ông thật sự xác định tất cả mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay của ông sao?”

Nghe nói như thế, Lundy lại sửng sốt một phen. Lúc này, Manhattan đã giao nhiệm vụ xong, cũng về tới trước sofa.

“Ha ha ha…” Triệu Ngọc thích ý dựa lưng vào ghế sofa, hai tay ôm sau đầu, bình tĩnh nói: “Sao ông không nghĩ lại xem, tôi đã sớm đoán ra ông chính là đại BOSS phía sau màn rồi, chẳng lẽ, ông không lo rằng tôi còn có kế hoạch dự phòng ư?”

“Ha ha ha…” Lundy còn chưa nói gì, Manhattan lại cười to một tiếng: “Triệu Ngọc, vừa rồi tôi vẫn chưa nói rõ ràng à? Hành động của phía cảnh sát các cậu, tôi rõ như lòng bàn tay”

“Cho dù cậu có kế hoạch dự phòng, tôi vẫn sẽ khiến cậu chết trước khi kế hoạch dự phòng của cậu được thực hiện, ông Lundy…” Manhattan lại nói với Lundy: “Tên này lòng dạ rất là xấu xa, cậu ta một mực quấy nhiễu cảm xúc của chúng ta, cho nên tôi thấy hay là chúng ta đừng chơi với cậu ta nữa!”

“Dựa theo cái hẹn, để cậu ta chấm dứt một cách dứt khoát đi!”

“Này này này…” Triệu Ngọc nghiêng đầu liếc nhìn Manhattan một cái: “Ông gấp gáp muốn giết tôi như vậy, có phải là lo tôi nói ra chuyện gì mà ông không muốn để cho ông già Lundy này biết đúng không?”

“Cậu…” Manhattan tức giận đến mức nhướng mày: “Cậu còn muốn châm ngòi ly gián nữa hả?”

“Được, nếu ông sợ tôi châm ngòi ly gián” Triệu Ngọc chỉ vào cái máy tính bảng đằng xa: “Vậy ông hãy mở máy tính bảng lên xem, có phải tài liệu đã sớm bị ông sao chép rồi hay không?”

“Hả?” Nghe nói như thế, không khí trong đại sảnh nháy mắt căng thẳng lên.

Manhattan và Lundy trừng mắt, tên tóc xoăn thậm chí lén lút chạm đến súng lục một cái.

“Cậu!” Manhattan nắm chặt quyền, mắng Triệu Ngọc: “Tên khốn này đúng là chỉ biết nói hươu nói vượn, được lắm, bây giờ tôi sẽ mở máy tính lên cho mọi người nhìn xem…”

Nói xong, Manhattan bước đến chỗ máy tính bảng, đưa tay ra định cầm nó lên.

“Khoan đã!” Nhưng trong thời khắc mấu chốt, Lundy lại ngăn cản ông ta: “Không được nhúc nhích!”

“Hả?” Manhattan hoảng sợ, gấp gáp giải thích: “Ông Lundy, ông hãy nghe tôi nói, tài liệu ở trong đây này! Tôi không hề chạm đến chúng, xin ông ngàn vạn lần đừng có nghe mấy câu nói xúi giục của nó…”

“Nói cái gì vậy!” Lundy nhíu mày: “Đương nhiên là tôi tin tưởng ông rồi! Chẳng qua, tôi hoài nghi tên nhóc này cố ý muốn ông đụng vào máy tính bảng, coi chừng có trò gian gì đấy!”

“Hả?” Nghĩ đến đây, Manhattan vội vàng thu tay lại.

“Hừ!” Lundy cân nhắc một phen, gật đầu nói với Manhattan: “Ông nói không sai, cuồng thám đúng là một nhân vật nguy hiểm!”

Nói tới đây, ánh mắt Lundy lộ ra sát khí, ông ta ra hiệu với Manhattan, rõ ràng là muốn bắn chết Triệu Ngọc ngay, đừng để hắn quấy nhiễu mình nữa.

Trong lúc nói chuyện, ông ta nhìn thoáng qua Triệu Ngọc, chỉ thấy Triệu Ngọc nhàn nhã nằm trên ghế sofa, giống như đang nằm ở nhà mình vậy, trong lòng bắt đầu suy nghĩ, chỉ sợ sau khi bắn chết hắn thì sofa sẽ dính máu…

“962420… Đằng sau còn có ba chữ mẫu nữa, H, O, D…” Đột nhiên, Triệu Ngọc không ngẩng đầu lên nói ra một chuỗi con số và chữ cái không ai hiểu nổi: “Trên bờ biển Boston, có một mảnh cát trắng, nơi đó cách thành phố thật xa, đúng là một địa điểm tuyệt vời để nghỉ phép đấy…”

Ken két…

Lúc này, Manhattan cầm súng, kéo cò, đang muốn nhắm vào đầu Triệu Ngọc, cho hắn một phát súng ngay giữa đầu!

Nhưng mà sau khi Triệu Ngọc nói xong mấy câu không hiểu ra sao này, Lundy bỗng dưng mở to hai mắt, kích động đứng bật dậy khỏi xe lăn, đồng thời quát to với Manhattan một tiếng: “Không được nổ súng!”

“Hả?” Manhattan không biết vì sao Lundy lại kích động như vậy, nhưng vẫn thu súng lại.

“Cuồng… Cuồng thám…” Lúc này, ngay cả giọng nói của Lundy cũng trở nên run rẩy: “Cậu… Cậu có ý gì, cậu rốt cuộc…”

“Ha ha ha…” Triệu Ngọc mỉm cười, nói: “Không phải tôi vừa mới nói cho ông biết sao? Nếu tôi đoán ra ông là đại BOSS thì… Tôi dù sao cũng phải mua một cái bảo hiểm cho mình đúng không?”

“Bằng không, một mình lẻ loi xông vào hang ổ của bọn trộm cướp thế này, chẳng phải là tự tìm chết ư?”

“Ông Lundy à…” Khóe môi Triệu Ngọc cong lên, lộ ra sự rét lạnh: “Trước đó ông đoán đúng rồi, tôi cũng giống như các ông, tôi cũng đang kéo dài thời gian để đợi một tin tức!”

“Nhưng mà thứ tôi đang đợi không phải là cứu viện gì cả, dưới tình huống như thế này, cho dù có cứu viện thì tôi cũng không có cách nào bảo đảm cho sự an toàn của mình!”

“Cho nên kế hoạch dự phòng của tôi là để cho quý ngài đây tự mình hộ tống tôi và em gái của tôi ra ngoài! Đây mới là cách thức ghê gớm nhất, không phải sao?”