Chương 1989 Vụ bắt cóc trí mạng
Mấy phút đồng hồ trước, Cục Cảnh sát Gwangju“Cô… Cô không trốn thoát được đâu!” Quan lớn Oh Seung Joon bị Amerola khống chế tiến vào thang máy: “Tầng mười hai là Ban Tình báo trong nước, cô muốn làm gì?”
“Im lặng!” Amerola chĩa súng vào lưng Oh Seung Joon, cảnh cáo: “Ông nhớ kỹ, một khi để lộ điều gì thì tôi sẽ nổ súng, ông chết thì không sao cả, nhưng các đồng nghiệp của ông sẽ phải chôn cùng ông đấy!”
Mắt thấy sắp tới tầng mười hai, Amerola ghé sát tai Oh Seung Joon, ra lệnh: “Bây giờ, dẫn tôi đi phòng vật chứng của Ban Tình báo trong nước! Sau đó, dẫn tôi đi vào…”
“Phòng vật chứng?” Oh Seung Joon sửng sốt: “Cô đi phòng vật chứng làm gì? Tôi không vào được! Quyền hạn không đủ!”
“Hừ!” Amerola hừ lạnh một tiếng: “Đừng có giả vờ giả vịt nữa, chúng tôi biết chìa khóa của phòng vật chứng ở trên người ông từ lâu rồi, chỉ có ông và bảo vệ cùng nhau mở cửa thì mới mở ra được thôi!”
“Hả? Các… Các cô…” Oh Seung Joon kinh hãi: “Làm sao các cô biết được…”
Ting…
Đã đến tầng mười hai, cửa thang máy tự động mở ra.
“Thành thật một chút, đi thôi!” Nói xong, Amerola dùng sức đẩy, muốn ra khỏi thang máy cùng lúc với Oh Seung Joon.
Ai ngờ đúng lúc này, bên ngoài thang máy bỗng nhiên lóe lên một luồng sáng điện màu xanh!
Ánh điện cực nhanh, lao thẳng vào trong thang máy, hai người gần như chưa kịp phản ứng gì, nó đã bắn trúng Oh Seung Joon!
Ngay sau đó, luồng điện kia đột nhiên nổ tung, đùng đùng tuôn ra vài tia chớp, bởi vì Amerola đứng sát Oh Seung Joon nên cũng bị ánh điện bao phủ trong nháy mắt đó.
Á!!!
Amerola thét to một tiếng vì bị luồng điện lan đến, chỉ cảm thấy cơ thể đã mất khống chế…
Sau khi ánh điện tắt đi, Oh Seung Joon đã hôn mê ngay tại chỗ, còn Amerola thì ngã xuống sàn, không thể nào nhúc nhích được nữa.
“Ha ha ha…” Lúc này, bên ngoài thang máy có một giọng nói vang lên: “Khó trách tên nhóc Triệu Ngọc kia lại thích khẩu súng điện này đến thế! Đúng là lợi hại, nhất là dưới tình huống có vật dẫn!”
Amerola cố lấy lại tinh thần và nhìn ra bên ngoài, nhất thời hết sức kinh hãi, chỉ thấy người sử dụng súng điện đánh bại mình không phải ai khác mà là – Miêu Khôn!
Bên cạnh Miêu Khôn còn có sếp Lê Tịnh của phòng Đặc Cần. Lê Tịnh mặc áo chống đạn, trong tay cần súng chĩa vào Amerola để đề phòng tình huống có biến.
Sau đó, cô ta cẩn thận đi vào thang máy, thu hồi súng lục trong tay Amerola, hơn nữa bắt đầu kiểm tra trên người cô ta xem có còn mang theo vũ khí nào khác hay không.
“Hừ!” Miêu Khôn hả hê nói: “May mà Triệu Ngọc phát hiện ra vấn đề từ lâu, để tôi lặng lẽ theo dõi cô! Haizzz… Lòng người dễ đổi, đúng là biết người biết mặt chẳng biết lòng!”
“Một cô gái xinh đẹp như vậy mà lại là gián điệp hai mặt…”
Ting…
Ai ngờ, Miêu Khôn mới vừa nói tới đây thì thang máy bên cạnh bỗng nhiên mở ra, bên trong có năm viên đặc công mang mũ giáp, võ trang kỹ càng bước ra!
“Ái chà…”
Đột nhiên nhìn thấy năm người này, bản năng Miêu Khôn nhận ra điều gì. Bởi vì dựa theo kế hoạch trước đó thì trong quãng thời gian này sẽ không có ai đi thang máy đến tầng mười hai.
Năm người ngày…
Nhìn thấy Miêu Khôn có phản ứng khác thường, Lê Tịnh ló đầu nhìn ra ngoài một cái, kết quả vừa lúc nhìn thẳng vào mắt của năm người kia.
Sau khi đối phương thấy Oh Seung Joon và Amerola nằm vật xuống trong thang máy, rõ ràng bọn họ cũng cảm thấy bất ngờ.
Trong nháy mắt, không khí trước thang máy vô cùng căng thẳng.
Dù sao Miêu Khôn và Lê Tịnh cũng là cao thủ kinh nghiệm có phong phú, đột nhiên ngửi thấy mùi nguy hiểm, Miêu Khôn không chút do dự cúi đầu tung chiêu cá chép qua sông, nhào vào trong thang máy.
Cùng lúc đó, Lê Tịnh cũng bấm nút đóng cửa thang máy.
⚝ ✽ ⚝
Bởi vì kinh ngạc, năm người kia chậm hơn nửa nhịp, chờ đến lúc bọn họ giơ súng trong tay lên bắn về phía Miêu Khôn thì cửa thang máy đã khép kín rồi!
Ầm ầm ầm…
Tất cả đạn đều bắn trúng cửa thang máy…
“Cứt chó!” Một tên đặc công lấy mũ bảo hộ xuống, lộ ra một gương mặt phương Tây, gã ta chạy vài bước tới trước thang máy rồi điên cuồng bấm nút.
“Lần này thì nguy rồi” Một tên đặc công giả khác cũng lấy mũ bảo hộ xuống, bất đắc dĩ nói: “Nếu không có người phụ nữ kia thì chúng ta không thể mở cửa phòng vật chứng ra được!”
“Không sao cả” Lúc này, lại một tên đặc công giả khác tháo mũ xuống: “Cùng lắm thì nổ chết hết bọn chúng thôi! Bằng không, chúng ta không có cách nào báo cáo kết quả hành động đâu!”
“Được!” Người kia nói: “Dù sao cũng là chết, không bằng cứ cho nổ thử một phen, lỡ như có thể nổ tung thì sao?”
Quyết định xong, năm tên này đồng thời quay đầu lại, nhưng ngay sau đó thì ai cũng sững sờ ngay tại chỗ.
Sau lưng bọn chúng đã có hơn hai mươi viên đặc công chân chính sắp thành đội ngũ, đang dùng vô số họng súng ngắm vào bọn chúng!
⚝ ✽ ⚝
Tại căn phòng bí mật dưới đất.
“Cậu! Rốt cuộc cậu muốn thế nào?” Nghe thấy Triệu Ngọc nói như vậy, cả người Lundy run rẩy, kích động ôm lấy ngực.
“Ông Lundy!” Manhattan không hiểu chuyện gì đang xảy ra, gấp gáp hỏi dồn: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Lúc này, có thể đã nhận ra điều gì đó, lấy tên tóc xoăn cầm đầu, rất nhiều tên tội phạm rút súng lục ra nhắm ngay Triệu Ngọc như gặp phải kẻ địch mạnh vậy.
Nhưng Triệu Ngọc không thèm để chúng vào mắt, vẫn nhàn nhã tự đắc ngồi trên ghế sofa, không nhanh không chậm nói với Lundy: “Ông già này, nếu ông đã nghe hiểu lời tôi nói vừa rồi thì sao ông không mau mau thả em gái tôi ra?”
“Chẳng lẽ, ông vẫn không rõ Triệu Ngọc này không hề chiến đấu một mình à? Các ông đã chọc vào một người mà các ông không nên dây vào nhất!”
Nói xong, Triệu Ngọc nghiêng người về phía trước, cầm lấy một cái ly nào đó trên bàn trà, thản nhiên uống một ngụm trà. Bởi vì nước trà đã lạnh nên hơi đắng, khiến hắn nhăn mũi lại, vẻ mặt như ăn phải trái khổ qua vậy!
“Bắn… bắn tiếng đe dọa thôi!” Manhattan chỉ vào Triệu Ngọc mà mắng: “Tôi muốn xem là miệng cậu cứng hay là súng của tôi cứng!”
Nói xong, Manhattan có vẻ muốn để cho đàn em nổ súng.
Nhưng Lundy lại ngăn cản ông ta: “Khoan đã! Tôi… Tôi muốn kiểm tra đã…” Nói xong, ông ta nói với một tên đàn em của mình: “Dùng điện thoại nội bộ liên lạc với bên Boston!”
Thấy dáng vẻ lo lắng căng thẳng của Lundy, hình như Manhattan hiểu ra điều gì, lúc này trừ cảm giác không thể tin nổi ra thì chỉ cảm thấy vô cùng tò mò.
Bởi vậy, sau khi nối máy thành công, ông ta nhanh chóng tiến đến trước mặt Lundy.
Trong tay Lundy cầm một chiếc di động có chất liệu đặc biệt, sau khi cuộc gọi được kết nối, một cảnh tượng xuất hiện trên màn hình khiến ông ta hoảng sợ.
Chỉ thấy trong một tòa biệt thự, trên mặt đất có bảy, tám thi thể đang nằm ngang dọc, mà bên cạnh thi thể, vợ, con trai, con gái và cháu trai cháu gái của Lundy bị dây thừng trói chặt và bị băng dán quấn kín miệng!
Tất cả bọn họ đều sợ hãi tới mức lạnh run, vô cùng bất lực.
Rất rõ ràng, người nhà của ông ta đã bị bắt cóc rồi!
Nhìn thấy cảnh tượng này, Lundy nhất thời choáng váng, Manhattan cũng có cảm giác khó lòng tin được, ông ta vừa định dùng súng uy hiếp Triệu Ngọc thì trong màn hình lại đột nhiên có người nói chuyện!
Chỉ thấy trong màn ảnh xuất hiện một người đàn ông có hai mắt đã chuyển sang màu đỏ, như kẻ điên vậy, hắn ta rống lớn với màn hình như bị bệnh tâm thần: “Kang Kyu! Tên tiểu nhân kia! Con tao đâu?” Người đó quát lên như điên: “Nếu mày không trả con lại cho tao thì tao sẽ giết chết tất cả những người này ngay lập tức!”
⚝ ✽ ⚝
Vừa nhìn thấy người đàn ông trong màn hình, Manhattan sợ tới mức suýt nữa làm rơi khẩu súng lục, giống như gặp ma giữa ban ngày vậy!
Sao… Sao lại… Sao có thể… là hắn ta?