← Quay lại trang sách

Chương 1990 Lấy độc trị độc

“Sao lại thế được?” Manhattan quay đầu nhìn Triệu Ngọc, trong mắt là sự không thể tưởng tượng, không thể tin nổi: “Sao lại thế này? Sao lại là hắn ta?”Hóa ra, người đã giết đỏ cả mắt và phẫn nộ gầm thét trong video kia chính là viên đặc công người Hàn Quốc vốn đã chết trước đó – Lee Bon Seong!

Trước đó, trong sự kiện cao ốc khoa học kỹ thuật, Lee Bon Seong đã trúng vài phát đạn và chết oan chết uổng rồi, đây là chuyện vô cùng chân thực, tại sao lúc này… sao hắn ta lại đột nhiên xuất hiện trong điện thoại của Lundy?

Hơn nữa, hắn ta còn khống chế người nhà của Lundy nữa?

“Chuyện này…” Lundy cũng như gặp sét đánh giữa trời quang, sợ tới mức mặt không còn chút máu, chỉ vào Manhattan mà giận dữ hét: “Thế này… Thế này là sao hả?”

“Có khi nào đây là… Video được quay sẵn không?” Đột nhiên, Manhattan nghĩ tới một khả năng. Nhưng ông ta nhanh chóng phủ định điều này, người nhà Lundy đều đang trong video, sao có thể là một video quay sẵn được?

Chuyện này rốt cuộc… là thế nào?

Sau khi kinh hãi hơn mười giây, hai người mới đồng thời nhìn về phía Triệu Ngọc.

Chỉ thấy Triệu Ngọc vẫn bình tĩnh tự nhiên bắt tréo hai chân ngồi trên ghế sofa, hoàn toàn không để mắt tới những họng súng tối om trước mắt, hắn còn dùng ánh mắt ngả ngớn liếc hai boss một cái và cười khẽ nói: “Sao nào? Chẳng lẽ hai ông chưa xem phim ‘Vô Gian Đạo 2’ à?” Triệu Ngọc lạnh lùng cười: “Cả ba phần ‘Vô Gian Đạo’ đều hay cả, nhưng tôi cảm thấy phần hai vẫn là phần kinh điển nhất!”

“Nó dạy cho tôi một điều rằng khi gặp phải khó khăn, không thể chỉ nghĩ phải ứng phó thế nào mà nhất định phải tìm ra một phương pháp trị cả phần ngọn lẫn phần gốc mới được!”

“Mà ông Lee Bon Seong này chính là phương pháp tốt nhất của tôi! Chiêu này gọi là lấy của người trả lại cho người, nếu nói thông tục một chút thì chính là – lấy độc trị độc!”

“Ông dùng con tin uy hiếp tôi thì tôi đây cũng dùng người nhà của ông uy hiếp ông! Ha ha ha ha…”

“Không thể nào!” Manhattan run rẩy nói: “Lee Bon Seong đã chết rồi! Người của tôi tận mắt nhìn thấy hắn ta bị cảnh sát đưa đến phòng khám nghiệm tử thi… Dựa theo trình tự thì pháp y đã sớm phanh ngực mổ bụng hắn ta ra rồi!”

“Hắn ta không còn bất cứ đặc điểm nào của sự sống, sao có thể còn sống được? Cho dù còn sống…” Manhattan khiếp sợ nhìn vào video trong điện thoại: “Cho dù còn sống thì hắn ta cũng không thể nào đi đến Boston, còn… còn…”

“Hừ!” Triệu Ngọc thu lại nụ cười, hừ lạnh một tiếng, dùng ánh mắt như hổ như sói nhìn chằm chằm vào hai người và nói: “Nếu không dùng biện pháp cực đoan nhất thì làm sao lừa được hai con cáo già các ông?”

“Ngay cả việc hắn ta bị đưa tới phòng khám nghiệm tử thi mà các ông cũng biết, xem ra… đúng là các ông có sắp xếp nội gián vào Hàn Quốc!”

“May mà hành động của tôi coi như kỹ càng! Này Lundy” Triệu Ngọc cong môi hỏi Lundy: “Nghe nói ông có tới mấy công ty ở Hollywood lận, hôm nào tiến cử tôi đi làm nam chính đi! Diễn xuất của tôi xem như đủ tư cách rồi đúng không?”

“Cậu… Cậu…” Giờ khắc này, Lundy ôm lấy ngực của mình, chấn kinh và phẫn nộ tới cực điểm, không ngờ lại hỏi một câu thoại cấp thấp nhất: “Rốt cuộc cậu muốn thế nào?”

Sau khi hỏi xong, ngay cả chính ông ta cũng cảm thấy xấu hổ, sắc mặt càng trở nên khó coi.

Có thể vì muốn lấy lại chút mặt mũi nên ông ta giật lấy súng lục của đàn em, nhắm ngay Triệu Ngọc mà phẫn hận hét: “Mau! Thả người nhà của tôi ra! Thả ra!”

“Chậc chậc…” Triệu Ngọc liếc Lundy một cái, lắc đầu thở dài: “Tôi còn tưởng rằng ông sẽ làm ra phản ứng nào đó vượt xa người thường cơ! Kết quả vẫn giống hệt trong phim à?”

“Cậu…” Lundy chĩa súng vào Triệu Ngọc rồi lại chuyển họng súng về phía bể cá: “Nếu cậu không thả họ ra thì tôi sẽ bắn chết em gái của cậu đấy!”

“Lundy! Lundy! Tôi biết là ông! Nói chuyện với tôi, nói chuyện đi!” Nhưng mà, lúc này, Lee Bon Seong trong di động còn đang lớn tiếng kêu gào: “Nếu ông không nói lời nào thì tôi sẽ nổ súng đó!”

“Hả?” Lundy hoảng sợ, vội vã giơ điện thoại lên, nhìn vào trong màn ảnh, lo lắng năn nỉ: “Đừng… Đừng nổ súng mà…”

“Triệu Ngọc còn sống không?” Lee Bon Seong hỏi một câu, đợi đến lúc Lundy chuyển màn ảnh về phía Triệu Ngọc thì Lundy lập tức nghe thấy Lee Bon Seong gào thét như điên: “Triệu Ngọc! Con tôi sao rồi? Con tôi…”

Chuyện này…

Nghe thấy câu hỏi của Lee Bon Seong, tim Triệu Ngọc giật thót, bởi vì trước đó Manhattan có nói con trai của Lee Bon Seong rất có khả năng đã bị diệt khẩu rồi.

Nhưng mà trong thời khắc mấu chốt như vậy, sao Triệu Ngọc có thể kích thích hắn ta được, vì thế, hắn dời ánh mắt về phía Manhattan bên cạnh, nói: “Ông… Ông hỏi ông ta đi!”

Nhìn thấy ánh mắt của Triệu Ngọc, Lundy cầm di động đành phải nhắm màn ảnh vào Manhattan.

“Kang Kyu, tên khốn này! A!!!” Vừa thấy Manhattan, Lee Bon Seong cắn răng thật chặt, lập tức quát lên với ông ta: “Mau! Mau cho tôi nhìn con của tôi…”

Hóa ra Kang Kyu mới là tên thật của Manhattan.

“Chuyện này…” Kang Kyu xé toang vết sẹo giả trên mặt, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Lee Bon Seong, không nói gì cả!

“A!!!” Lee Bon Seong ngửa mặt lên trời rống một tiếng, không ngờ hắn ta xoay người lại nã một phát súng vào người nhà của Lundy, một tiếng đoàng vang lên, vợ của Lundy nháy mắt trúng đạn ngã xuống đất, gào lên một tiếng đứt ruột đứt gan…

“Hả? Đừng!” Lundy sợ tới mức nhảy lên tại chỗ, sau đó vọt tới trước mặt Kang Kyu giống như điên vậy, bắt lấy áo của ông ta mà rống lớn: “Mau! Mau đưa con của hắn ta đến đây! Nhanh lên!”

“Ừm…” Nhưng Kang Kyu vẫn còn đang khó xử, ấp úng không chịu nói gì cả.

“Ông còn thất thần làm gì nữa?” Lundy kêu to: “Nhanh lên!”

“Lundy! Tôi biết ông chính là kẻ chủ mưu đứng phía sau tất cả chuyện này!” Lúc này, Lee Bon Seong trong màn hình chĩa súng vào người nhà của Lundy và kêu gào: “Nếu tôi không nhìn thấy con của tôi thì người nhà của ông đừng hòng còn sót lại ai!”

“Chờ… Chờ đã…” Cả người Lundy run rẩy, thậm chí sắp không cầm được điện thoại, tên tóc xoăn thấy thế, lập tức bước lên đỡ lấy điện thoại di động, nâng trước mặt Lundy.

“Kang Kyu, có phải ông không muốn sống nữa không?” Sau đó, không ngờ Lundy lại chĩa súng về phía Kang Kyu, lớn tiếng ra lệnh: “Trả con của hắn ta cho hắn ta đi! Có nghe thấy không?”

Nhưng mà Lundy đã quên một chuyện, nơi này không phải địa bàn của ông ta.

Ông ta mới vừa lấy súng chỉ vào Kang Kyu thì đàn em của Kang Kyu cũng lập tức giơ súng chĩa vào Lundy.

Nhưng mà đàn em của Lundy hiển nhiên nhiều hơn, tất cả cũng giơ súng lên, chĩa về phía người của Kang Kyu…

Chỉ một thoáng mà hai bên giương cung bạt kiếm, không khí đột nhiên căng thẳng tới cực điểm.

“Tôi… Ừm…” Kang Kyu gấp gáp ra hiệu cho đàn em của mình hạ súng xuống, sau đó vừa nháy mắt với Lundy vừa khuyên can: “Ông… ông hãy bình tĩnh trước đã, đây là… đây là cạm bẫy bọn họ bày ra cho chúng ta! Chúng ta… chúng ta không thể mắc mưu được!”

“Ông còn dám nói nữa à!?” Lundy tức giận chĩa súng vào giữa trán Kang Kyu lần nữa: “Hãy xem ông làm ra chuyện tốt gì kìa? Sao ông lại để cho Lee Bon Seong sống sót chứ?! Hơn nữa… Hơn nữa còn…”

“Thưa ông, tôi đã tận lực làm theo yêu cầu của ông mà” Kang Kyu năn nỉ: “Chuyện Lee Bon Seong chỉ là ngoài ý muốn!”

“Cái gì mà ngoài ý muốn chứ… Hừ hừ…” Triệu Ngọc ngồi trên ghế sofa gõ gõ: “Lundy, ông hãy suy nghĩ cho cẩn thận! Nếu không có ai bật xi nhan cho tôi trước thì sao tôi có thể liên tiếp phá hủy hai lần hành động của các ông chứ?”

“Nếu không có người của các ông đang âm thầm phá rối thì Lee Bon Seong cũng không thể nào chết mà sống lại đúng không?”

“Mày…” Kang Kyu vừa nghe đã ngây ngẩn, vội vàng quay đầu quát Triệu Ngọc: “Mày câm miệng ngay cho tao!”

“Hừ!” Nhưng sao Triệu Ngọc có thể ngậm miệng lại được, lúc này hắn còn nói nhiều hơn bà tám: “Lundy à, tôi đã nói rồi, ông hãy lau mắt của mình cho sáng ra một chút!”

“Đâm một dao sau lưng ông xong là có người lên ngôi được rồi, ha ha ha… Sao ông không nghĩ thử xem, nếu không có ai bán đứng ông thì làm sao Lee Bon Seong biết người nhà của ông đang ở đâu chứ?”

“Nhà của ông có nhiều vệ sĩ như vậy, sao Lee Bon Seong có thể thành công được?”

“Mày!” Kang Kyu sợ tới mức mặt tái đi, vội vàng giải thích với Lundy: “Ông Lundy, ông ngàn vạn lần đừng nghe nó châm ngòi ly gián! Tôi vô cùng trung thành và tận tâm với ông mà… Bằng không, tôi không thể nào…”

“Ngừng!” Ai ngờ, sau khi Triệu Ngọc giựt giây một phen, Lundy lại bỗng nhiên hiểu ra điều gì, ông ta buông lỏng Kang Kyu ra rồi từ từ đi đến trước mặt Triệu Ngọc và nói: “Cuồng thám, tôi hiểu ý của cậu rồi!”

“Tốt lắm… Bây giờ chúng ta ngồi xuống nghiêm túc nói chuyện đi!”