← Quay lại trang sách

Chương 1991 Phòng ngừa chu đáo

Thời gian quay trở về ngày thứ hai khi Triệu Ngọc vừa đến Hàn Quốc, buổi tối 10 giờ, trong phòng khám nghiệm tử thi của Cục Cảnh sát Seoul“Nói như vậy…” Lee Jin Ju hỏi Triệu Ngọc với vẻ mặt nghi ngờ: “Anh dẫn tôi đến phòng khám nghiệm tử thi không phải vì thi thể này sao?”

Lee Jin Ju chỉ vào thi thể nữ không đầu được phủ kín vải trắng trên giường khám nghiệm tử thi.

“Đúng vậy!” Triệu Ngọc nhìn xung quanh, lại kiểm tra thiết bị thăm dò tàng hình trong đầu: “Tôi bảo cô dẫn tôi đến đây có ba nguyên nhân, thứ nhất, nơi này tương đối yên tĩnh!”

“Thứ hai, trong cả cái Cục Cảnh sát này, tôi chỉ tin mỗi cô!”

“Thứ ba, cô là người của Ban Tình báo, có quyền hơn những viên cảnh sát thông thường kia, có quyền quyết định nhiều chuyện!”

“Ồ? Anh nói như vậy…” Lee Jin Ju nhíu mày: “Có nghĩa là chúng ta đã bị kẻ địch trà trộn vào?”

“Không, tôi chỉ là lo lắng!” Triệu Ngọc giải thích.

“Nếu anh đã lo lắng như thế, vậy thì tại sao lại chắc chắn tôi không có vấn đề gì?” Lee Jin Ju lại hỏi: “Chẳng lẽ… anh từng theo dõi tôi?”

“Tôi thừa nhận là có đánh cược!” Triệu Ngọc nói: “Có điều, tôi cũng chẳng mất gì, nếu như tôi cược sai thì ít nhất cũng có thể biết được cô là nội gián!”

“Cảnh sát Trung Quốc, cách suy nghĩ của anh thật sự có hơi kỳ lạ đấy!” Lee Jin Ju bĩu môi.

“Kẻ địch đã bày một bàn cờ lớn như vậy, tôi không tin tưởng người của cô, cũng chẳng thể tin tưởng người của tôi được” Triệu Ngọc nói: “Cho nên, tôi phải tìm được một người bạn có thể nói lời thật lòng với tôi!”

“Nghe có vẻ hết sức hân hạnh, nhưng mà…” Lee Jin Ju hỏi ngược lại: “Anh làm thế nào để tôi có thể tin tưởng anh được đây?”

“Chuyện này… Tôi giết người trên đất nước của cô, còn bắt chước vụ án mà tôi từng phá” Triệu Ngọc nheo mắt lại: “Tôi bị điên à?”

“Nói đùa mà thôi!” Lee Jin Ju mỉm cười: “Vậy được rồi, tôi muốn nghe thử xem rốt cuộc anh muốn tôi làm thế nào?”

“Phòng ngừa chu đáo!” Triệu Ngọc nói một cách nghiêm túc: “Tiếp theo đây, rất có khả năng kẻ địch sẽ dùng cách tương đối kín đáo để liên hệ với tôi, sau đó dùng chuyện Đinh Lam mất tích để ép buộc tôi!”

“Đến khi đó, tôi e là không thể không làm theo lệnh của họ được!”

“Không được!” Thái độ của Lee Jin Ju kiên quyết: “Nếu anh làm chuyện gây tổn hại cho chúng tôi thì tôi chỉ có thể dốc sức ngăn cản!”

“Tôi biết, nhưng… tôi tự có chừng mực” Triệu Ngọc nói: “Chí ít, đây là một manh mối quan trọng! Tôi bảo đảm tôi sẽ báo cáo lại toàn bộ tình hình của mình cho một mình cô, hai chúng ta nhất định phải thiết lập một mối quan hệ đặc biệt!”

“Lời này… “ Lee Jin Ju bĩu môi: “Hơi mập mờ đấy!”

“Sai!” Triệu Ngọc phủ định với vẻ mặt nghiêm túc, nói: “Trái ngược lại, trước mặt người ngoài, hai chúng ta phải giả vờ như kẻ thù, nhất định phải thù hằn lẫn nhau!”

“Thù hằn lẫn nhau?” Lee Jin Ju hiển nhiên không hiểu.

“Tức là cô phải soi mói khuyết điểm của tôi, xem thường tôi, oán trách tôi không nói thật với các cô” Triệu Ngọc giải thích: “Như vậy thì sẽ không có ai nghi ngờ hai người chúng ta tư thông, ừm… hai chúng ta có mối quan hệ đặc biệt, hiểu rồi chứ?”

“Hiểu rồi!” Lee Jin Ju nói: “Tức là anh muốn tôi diễn kịch chứ gì!”

“Không chỉ là diễn kịch thôi đâu” Triệu Ngọc nói: “Tôi tin tưởng cô như vậy, cô cũng phải bày tỏ chút thái độ của mình chứ, tôi không thích làm việc mà không rõ ràng!”

“À…” Lee Jin Ju híp mắt lại: “Anh muốn biết cái gì?”

“Lee Bon Seong!” Triệu Ngọc nói: “Tới bây giờ tôi vẫn chưa biết tình hình cụ thể của người này! Hắn ta là một nhân vật vô cùng nguy hiểm, tôi cần phải biết được hắn ta có liên quan gì đến chuyện này hay không, còn cả thái độ bên phía các cô đối với hắn ta nữa”

“Chuyện này…” Lee Jin Ju suy nghĩ một hồi, nói: “Tôi phải xin chỉ thị của cấp trên đã!”

“Tôi khá tò mò, cô xin chỉ thị như thế nào đây?” Lần này đến lượt Triệu Ngọc bĩu môi: “Nói rằng cô sẽ liên lạc bí mật với tôi sao? Vậy thì bây giờ chúng ta gặp mặt ở phòng khám nghiệm tử thi này còn có ý nghĩa gì nữa?”

“Ừm…” Lee Jin Ju cân nhắc một chút, nói: “Được rồi, tôi có thể nói cho anh biết chuyện liên quan đến Lee Bon Seong, nhưng mà để làm trao đổi, anh cũng phải nói rõ ràng ngọn nguồn của anh và chuyện này cho tôi biết!”

“Được, cô thẳng thắn lắm đấy!” Triệu Ngọc mỉm cười: “Xem ra tôi tìm đúng người rồi!”

“Tôi dám lấy tính mạng của tôi ra để đảm bảo Lee Bon Seong tuyệt đối sẽ không phản bội!” Ai ngờ, Lee Jin Ju vừa lên tiếng lại nói một câu như vậy.

“Ồ?” Triệu Ngọc nuốt nước bọt: “Nói như vậy thì hắn ta mất tích thật sao?”

“Hoàn toàn chính xác, chúng tôi lo lắng và muốn tìm anh ấy hơn bất cứ ai!” Lee Jin Ju nói: “Anh ấy là tiền bối của tôi, dẫn dắt tôi khi tôi mới vào nghề, tôi hiểu rõ anh ấy!”

“Năm ngày trước, trong một lần làm nhiệm vụ, tự nhiên anh ấy lại cắt đứt điên lạc với chúng tôi” Lee Jin Ju trình bày: “Chúng tôi cử người đi điều tra nhưng cũng chẳng tra được gì…”

“Tên đó lợi hại như vậy” Triệu Ngọc suy nghĩ: “Nếu thật sự bị người ta bắt cóc thì ít nhất cũng phải có dấu vết nào đó chứ? Có khi nào… hắn ta bị uy hiếp không?”

“Anh ấy biết thân phận của mình” Lee Jin Ju lắc đầu: “Anh ấy không có người thân và bạn bè…”

“Được rồi!” Triệu Ngọc nói: “Chúng ta cần phải chuẩn bị cho mọi khả năng có thể xảy ra, một là hắn ta thật sự làm phản rồi! Hai là hắn ta đã chết rồi!”

“Tôi nói lời này có thể cô sẽ không thích nghe, nhưng nếu là khả năng thứ hai thì có lẽ tình hình của chúng ta sẽ khả quan hơn một chút, nhưng nếu là khả năng thứ nhất…” Triệu Ngọc bất đắc dĩ lắc đầu: “Vậy có lẽ chúng ta gặp rắc rối lớn rồi!”

⚝ ✽ ⚝

Ngày hôm sau, tại tầng 25 của tòa nhà khoa học kỹ thuật, trong nhà vệ sinh kế bên phòng thí nghiệm số 11.

“Triệu Ngọc, anh làm ăn kiểu gì vậy!!?” Lee Jin Ju tóm lấy cổ áo của Triệu Ngọc, đè Triệu Ngọc lên vách ngăn của nhà vệ sinh, cô ta kích động và tức giận la lên: “Hôm qua chúng ta vừa mới nói rõ xong, tại sao hôm nay Lee Bon Seong đã chết rồi?”

“Anh đã bảo đảm với tôi thế nào? Anh có chia sẻ thông tin với tôi đâu?”

“Suỵt… suỵt… nhỏ tiếng chút! Bên ngoài có nhiều người lắm!” Triệu Ngọc trở tay đè Lee Jin Ju xuống, thở dài một hơi, sau đó nhanh chóng nói: “Tôi nói cho cô biết, Lee Bon Seong không hề chết, viên đạn kia chỉ bắn xuyên qua bả vai của hắn ta thôi, không chết được!”

“Cái gì!!?” Lee Jin Ju thoáng hạ thấp người xuống, vẻ mặt khó mà tin được: “Bây giờ mà anh còn dám nói giỡn với tôi à? Anh ấy rõ ràng…”

“Nhỏ tiếng chút đi bà cô!” Triệu Ngọc liếc ra ngoài phòng rửa tay, hạ thấp giọng nói: “Phòng Đặc Cần chúng tôi có một loại thuốc giả chết, tôi vừa cho Lee Bon Seong uống rồi!”

“Trong vòng hai tiếng tới, hắn ta chính là một thi thể!”

“Anh…”

Lee Jin Ju vẫn không tin, nhưng Triệu Ngọc lại lấy một viên đạn dính máu nhét vào tay cô ta.

“Cô nghe tôi nói đã, không còn thời gian nữa rồi!” Triệu Ngọc gấp rút nói: “Tôi vừa lấy được một cái USB khác từ trên người Lee Bon Seong, kẻ địch sẽ phát động một đợt tấn công khác vào 5 tiếng sau!”

“Cái gì!?” Lee Jin Ju kinh hãi: “Tập kích cái gì, ở đâu?”

“Hắn ta nói đã cho tôi manh mối” Triệu Ngọc nói: “Cho nên, cô nhất định phải nói cho tôi biết trong phòng thí nghiệm số 11 này rốt cuộc đang nghiên cứu cái gì?”

“Bây giờ tôi vẫn chưa biết” Lee Jin Ju nhanh chóng trả lời: “Chúng tôi vẫn đang điều tra!”

“Được!” Triệu Ngọc gật đầu, buông Lee Jin Ju ra: “Tra được thì gửi cho tôi!”

“Thế nào, anh phải đi sao?” Cô ta vội vàng hỏi: “Đi đâu?”

“Tôi đã dần đoán được rồi, nhưng bây giờ vẫn chưa chắc chắn lắm, chỉ có thể thử xem sao…” Triệu Ngọc nói: “Thời gian cấp bách, lát nữa tôi sẽ gửi vị trí cho cô, cứ làm theo lời tôi là được!”

“Có điều, trong khoảng thời gian này, cô cần phải sắp xếp ổn thỏa chuyện của Lee Bon Seong, treo đầu dê bán thịt chó cũng được, kiểu gì cũng được, cô nhất định phải để cho người ngoài nhìn thấy thi thể của Lee Bon Seong được đưa vào nhà xác của Cục Cảnh sát, tuyệt đối không được để người khác biết hắn ta vẫn còn sống, hiểu không?”

“Còn nữa, nhớ khâu vết thương trên bả vai hắn ta lại, tôi đã cầm máu cho hắn ta rồi…”

“Anh ấy… anh ấy thật sự chưa chết?” Lee Jin Ju nói: “Vì sao… anh phải cho anh ấy uống thuốc giả chết?”

“Chuyện này thì để sau này tôi sẽ từ từ giải thích với cô, nhưng bây giờ tôi cần phải đi!” Nói xong, Triệu Ngọc chuẩn bị đi.

“Nhưng mà…” Lee Jin Ju chỉ ra cửa: “Tôi đã nói là phải bắt giữ các anh rồi!”

“Vậy…” Triệu Ngọc nhìn cô ta, sau đó nhìn ra ngoài cửa rồi gật đầu nói: “Nếu đã như thế đành khiến cô chịu khổ một chút vậy!”

“Cái gì?” Lee Jin Ju không hiểu: “Chịu khổ cái gì?”

Kết quả, không đợi Lee Jin Ju kịp phản ứng, Triệu Ngọc đã rút súng đè lên huyệt Thái Dương của cô ta, đẩy cô ta từ phòng rửa tay ra ngoài.

“À rế, không cần cực đoan đến vậy chứ?” Lee Jin Ju bất lực lẩm bẩm một tiếng nhưng vẫn thuận theo Triệu Ngọc đi ra ngoài, còn giả vờ tức giận lớn tiếng quát: “Triệu Ngọc, cái tên điên này!!!”

Sau đó, nhiều cảnh sát ngoài cửa lập tức kinh hãi hô to…