Chương 1992 Vì sao còn chưa chết
Vào buổi tối đêm hôm đó, sau khi xảy ra sự việc tại căn phòng số 11 và căn cứ dưới đáy biển, tại nhà xác của Cục Cảnh sát Gwangju“Triệu Ngọc” Lee Jin Ju hỏi một cách vô cùng nghiêm túc: “Anh nói cho tôi biết, hôm nay rốt cuộc anh làm thế nào mà biến mất khỏi phòng rửa tay vậy? Chẳng lẽ anh thật sự trèo tường ra ngoài? Tại sao tôi không nhìn thấy anh?”
“Còn nữa, anh cho Lee Bon Seong uống thuốc gì vậy? Một người ngừng thở suốt hai tiếng đồng hồ thì sao có thể còn sống được chứ? Điều này không khoa học chút nào! Nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì tôi… tôi…”
“Khụ khụ… khụ khụ…” Đột nhiên, trên giường đặt thi thể chợt truyền đến tiếng ho khan, nếu là bình thường thì chắc chắn sẽ bị dọa cho khiếp vía, nhưng Lee Jin Ju và Triệu Ngọc đã có chuẩn bị từ trước, nên họ lập tức đổ dồn ánh mắt về phía chiếc giường đặt thi thể.
Soạt…
Thi thể trên giường ngồi bật dậy, đồng thời hất bỏ tấm vải trắng trên người, để lộ ra khuôn mặt của Lee Bon Seong.
“Tôi cũng không hiểu…” Lee Bon Seong quay sang nhìn Triệu Ngọc: “Hôm nay tôi không hề mặc áo chống đạn, rõ ràng đã trúng ba phát nhưng tại sao…”
Hắn ta sờ lên vết thương trên bả vai, trước đó có một viên đạn xuyên qua đó, nhưng hiện giờ đã không có gì đáng lo ngại.
Phí lời, Triệu Ngọc thầm nói trong lòng, đó là do ông đây cho ông sử dụng áo chống đạn kịp thời! Hơn nữa, thuốc giả chết tàng hình cũng là đạo cụ đặc biệt của ông đây, làm gì có ai khác có được.
“Còn một chuyện nữa, tôi cũng không hiểu” Lee Jin Ju lại hỏi: “Sao anh biết tiền bối Lee bị người ta uy hiếp?”
“Bởi vì sau khi bị trúng đạn, hắn ta đã đẩy tôi ra, rõ ràng là muốn cứu tôi, còn nữa…” Triệu Ngọc lại nói: “Cái USB kia cũng là hắn ta chủ động đưa cho tôi, nên tôi cho rằng hắn ta có việc khó nói…”
“Ồ…” Lee Bon Seong và Lee Jin Ju đưa mắt nhìn nhau.
“Được rồi, thời gian cấp bách, đừng nói mấy chuyện vô nghĩa này nữa! Lee Bon Seong, tôi hỏi ông” Triệu Ngọc nhanh chóng hỏi: “Ông làm việc cho họ thật sự là vì con trai ông sao? Ông lấy đâu ra con trai thế?”
“Chuyện này…” Lee Bon Seong khẽ giật mình, nhỏ giọng nói: “Đây là một chuyện ngoài ý muốn, năm đó khi đang chấp hành nhiệm vụ ở Bucharest… haizzz… nói đến chuyện này thì Female Miêu cũng không thoát khỏi liên can, là ông ấy dẫn tôi đi quán bar…”
Mẹ nó… Triệu Ngọc cảm thấy bất ngờ, không nghĩ đến cha vợ của mình còn từng làm chuyện này cơ à?
“Mẹ của nó mất sớm, nó vẫn luôn ở Bucharest, tôi chỉ thỉnh thoảng đến thăm nó, nhưng kiểu gì cũng không ngờ đến…”
“Vậy có thể là ông đã bị kẻ địch nhắm đến từ lâu rồi…” Lời nói của Triệu Ngọc rõ ràng là đang bào chữa cho Miêu Khôn.
“Kẻ địch là ai?” Triệu Ngọc lại hỏi.
“Có lẽ là Kang Kyu!” Lee Bon Seong: “Tên này buôn bán phi pháp ở Đông Á, lòng dạ độc ác, khá là giảo hoạt, tôi so chiêu với gã nhiều năm như vậy nhưng vẫn không bắt được gã!”
“OK” Triệu Ngọc lại hỏi: “Ông có tìm được sào huyệt của bọn họ không?”
“Tôi không tìm được” Lee Bon Seong trả lời một cách chắc chắn: “Tên này có rất nhiều sào huyệt bí mật ở khu bực Đông Á, nếu có thể tìm được thì tôi đã không rơi vào tình cảnh này rồi!”
“Còn nữa, tôi có thể cảm nhận được lần này không giống như trước đây, sau khi bọn chúng kiểm soát tôi, tôi phát hiện có rất nhiều chuyện bất thường, có thể là được một nhân vật lợi hại hơn hỗ trợ nên gã đã kết nạp thêm rất nhiều thành viên mới!”
“Triệu Ngọc, cậu đừng có xía vào chuyện này nữa, con trai của tôi, tôi tự mình cứu!” Nói xong, Lee Bon Seong xốc tấm vải trắng lên, định rời khỏi giường đặt thi thể: “Không cần các cậu bận tâm đâu!”
“Không!” Triệu Ngọc lại ngăn cản hắn ta, nói: “Bây giờ đã không còn là chuyện của riêng ông nữa rồi! Chẳng phải Lee Jin Ju đã nói rõ với ông rồi sao?”
“Thế này đi, bây giờ tôi có một kế hoạch cần ông hoàn thành!”
“Hả?” Lee Bon Seong và Lee Jin Ju đều sững sờ: “Kế hoạch gì?”
“Tôi đã dần đoán ra được kẻ địch thần bí này rốt cuộc là ai rồi! Nhưng mà tên này có thể không ở Hàn Quốc! Cho nên…” Triệu Ngọc nhìn hai người: “Tôi hẹn với họ ba ngày, mục đích là để tranh thủ thời gian!”
“Một chiến dịch lớn như thế, chúng ta không thể cứ chịu đòn, để bọn họ dắt mũi mãi được, đúng không?” Triệu Ngọc nói: “Cho nên, tôi dự định rút củi dưới đáy nồi, chỉ khi bắt được boss của bọn chúng thì mới có thể cứu được con trai ông!”
“Nói mau, là ai?” Lee Bon Seong đã không nhịn nổi nữa, dùng sức kéo lấy bả vai Triệu Ngọc, có vẻ vô cùng kích động.
“Có thể…” Triệu Ngọc do dự nói: “Ông cần phải đến Mỹ một chuyến, hơn nữa còn là một nhiệm vụ khá nguy hiểm, không biết là…” Triệu Ngọc chỉ vào bả vai của Lee Bon Seong: “Ông có thể hoàn thành hay không?”
“Không vấn đề gì, chỉ cần có thể cứu được con trai tôi…” Ánh mắt Lee Bon Seong tỏa sáng: “Tôi đều có thể hoàn thành!”
⚝ ✽ ⚝
Hai mươi phút sau, trong căn phòng bí mật nào đó ở tầng 12 Cục Cảnh sát Gwangju, giọng nói khó mà tưởng tượng được của Miêu Khôn vang lên: “Triệu Ngọc, những chuyện khác thì không cần nói, nhưng đầu tiên con hãy nói cho cha biết chuyện bom rốt cuộc là sao?” Miêu Khôn kích động hỏi: “Chẳng lẽ do thuốc nổ quá hạn sử dụng? Là một quả bom lép?”
“Nhưng ta nhớ rõ ràng là nổ rồi mà…”
Do bên phía cảnh sát không muốn việc Miêu Khôn còn sống bị tiết lộ ra ngoài cho nên đã bí mật chuyển ông từ bệnh viện đến căn phòng an toàn trong Ban Tình báo tại tòa cao ốc Cục Cảnh sát Gwangju.
“Được rồi, tạm thời đừng nói đến chuyện này vội, con còn rất nhiều chuyện quan trọng phải làm…”
Triệu Ngọc muốn lái sang chủ đề khác, nhưng Miêu Khôn lại đè lấy bả vai của hắn, cố chấp hỏi: “Con vẫn phải nói cho cha biết chứ? Ta tưởng mình chết chắc rồi, ta còn đỡ bom thay con nữa đấy, con có biết không? Ta chưa từng nghĩ rằng mình còn có thể sống sót, cho dù còn sống cũng không thể nào lành lặn được…”
“Được rồi, được rồi, cha đừng kích động!” Triệu Ngọc thực sự không còn cách nào khác, đành nói ra sự thật: “Là thế này, cha vợ, trong cơ thể con có một hệ thống, mỗi lần hoàn thành nhiệm vụ thì sẽ nhận được đạo cụ, con đã dùng một đạo cụ có tên là quả cầu tránh nguy hiểm tàng hình để cứu cha, cho nên cha mới không bị nổ chết, cha hiểu chưa?”
“Ta… ta…” Miêu Khôn nhìn chằm chằm Triệu Ngọc một lúc, sau đó vơ một cái cốc định ném về phía Triệu Ngọc: “Thằng nhóc thối này, đã là lúc nào rồi mà con còn nói giỡn với cha hả?”
“Cha vợ à!” Triệu Ngọc bất đắc dĩ, đè ông lại, sau đó nghiêm mặt nói: “Đừng làm ồn nữa, cha có muốn cứu Đinh Lam nữa không?”
“Đinh Lam?” Nghe tới đây, cuối cùng Miêu Khôn cũng bình tĩnh lại.
“Tiếp theo, con cần cha làm ba việc!” Triệu Ngọc nói: “Đầu tiên, cha hãy gửi tài liệu tường tận về Lundy cho con”
“Thứ hai, đưa cho con những tài liệu mà con đã tìm được ở Landing Island lúc trước để con nghiên cứu xem sao”
“Thứ ba, ba ngày sau, con cần phải giao dịch với kẻ địch, có một người mà con không yên tâm lắm! Con cần cha theo dõi cô ta sát sao, cha không tiện xuất hiện thì giao cho Lê Tịnh!”
“Con nói chậm chút, nói chậm chút đi…” Miêu Khôn lắc đầu nhíu mày: “Con tra Lundy để làm gì? Còn nữa, con bảo cha theo dõi ai? Ai khiến cho con không yên tâm?”
⚝ ✽ ⚝
Ba ngày sau.
Đã đến lúc Triệu Ngọc giao dịch với kẻ địch, hắn đã rơi vào bẫy thang trượt, gặp được đám tội phạm tên tóc xoăn mai phục ở đó.
Kết quả, ngay khi đám tội phạm dùng dụng cụ đo lường thì điện thoại trong túi quần của hắn chợt rung lên, có lẽ có người gửi tin nhắn cho hắn.
Để không bị kẻ địch nhìn ra sơ hở, Triệu Ngọc cố ý lấy điện thoại ra và chủ động nộp lên. Nhưng ngay lúc rút điện thoại thì hắn đã mở tin nhắn kia ra.
Chỉ thấy trên dòng tin nhắn đó ghi: “Mục tiêu đã bước vào, bãi cát trắng Boston, biển số nhà 962420, mật mã giải khóa là h, o, d,…”