Chương 1993 Điều kiện trí mạng kèm theo
Trong căn phòng bí mật dưới đất, Lundy dần khôi phục một chút lý trí, chỉ vào bể cá và nói với Triệu Ngọc: “Thế này đi, tôi có thể thả cậu và em gái cậu ra!”“Nhưng mà cậu phải tuân thủ thỏa thuận, bảo Lee Bon Seong thả người nhà của tôi ra!”
“Ông Lundy…” Nghe thấy lời này, Kang Kyu hiển nhiên rất là lo lắng, nhanh chóng lên tiếng ngăn cản: “Bọn chúng đang lừa gạt chúng ta đấy, không thể giao dịch với họ được!”
“Câm miệng!” Lundy quát Kang Kyu, lớn tiếng mắng chửi: “Nếu không phải do cậu làm hỏng chuyện thì sao tôi có thể giao dịch với bọn chúng chứ?”
“Nếu không phải tại cậu…” Ông ta tức giận chỉ Triệu Ngọc: “Cậu cứ muốn so chiêu với tên cuồng thám này thì chúng ta đã không đến mức rơi vào hoàn cảnh này rồi!”
“Cho nên bây giờ cậu hãy câm miệng cho tôi! Câm miệng lại!!!”
Bị Lundy la mắng, Kang Kyu mới rụt lại, không dám lên tiếng nữa.
Lúc này, Lundy ra vẻ kiêu căng, nói với Lee Bon Seong trong màn hình điện thoại: “Lee Bon Seong, hẳn là cậu đã biết tôi là ai rồi!”
“Nếu bây giờ cậu dừng lại đúng lúc thì tất cả vẫn còn kịp, nhưng mà…” Lundy quát lên một cách hung tợn: “Nếu cậu còn không chịu dừng tay lại, vậy thì hãy cân nhắc cho kỹ xem liệu cậu có thể chịu nổi sự trả thù điên cuồng của tôi hay không?”
“Cho dù cậu không có người nhà, nhưng đất nước của cậu sẽ vì cậu mà rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục! Tôi sẽ lấy cái chết của vô số đồng bào của cậu để trả thù cho hành động ngày hôm nay của cậu đấy!”
“Đậu xanh rau má nhà nó!” Triệu Ngọc ở bên cạnh kinh ngạc thốt lên: “Câu nói này quyết đoán quá nhỉ? Chẳng lẽ… ông muốn khơi mào chiến tranh hả?”
“Quốc hội cũng phải nghe lời của tôi!” Lundy nghiến răng nghiến lợi, tức giận không kiềm được: “Cho dù không khơi mào được chiến tranh, tôi cũng sẽ cấm vận kinh tế nước cậu, khiến cho nhân dân nước cậu sống trong hoàn cảnh cực khổ lầm than!”
“Chậc chậc…” Triệu Ngọc lắc đầu thở dài: “Cái cách ông nói chuyện rất giống với ai đó!”
“Ai!?” Lundy trừng mắt nhìn Triệu Ngọc.
“Tôi thật sự nhìn không thấu loại người như mấy ông!” Triệu Ngọc lắc đầu: “Tịch Vĩ đã là phú khả địch quốc rồi, thế mà vẫn còn cố chấp đi tìm kiếm kim cương, cuối cùng thì chết nơi đất khách quê người!”
“Mà ông, sở hữu nhiều tài sản trên thế giới, vậy mà cứ khăng khăng đến đây để tìm kho báu của Tịch Vĩ!”
“Hừ, tôi không biết rốt cuộc dùng câu ‘lòng tham không đáy’ để hình dung mấy người có hợp hay không?”
“Triệu Ngọc!” Ai ngờ, Triệu Ngọc vừa nói xong thì Lee Bon Seong trong điện thoại lại quát lớn: “Đừng có mà thừa lời với họ nữa! Bảo họ mau chóng thả các cậu ra!”
“Đúng, đúng rồi!” Triệu Ngọc chợt nhớ ra chính sự, nhanh chóng nói với Lundy: “Ông còn ngớ ra đó làm gì? Còn không mau kéo em tôi ra khỏi cái bể cá đi?”
“Nhớ đấy, đừng có nhầm lẫn! Tịch Mộng Na và tôi không có quan hệ gì hết… Còn nữa…” Triệu Ngọc chỉ Yusuf vẫn còn đang nằm hôn mê ở dưới đất: “Vị tù trưởng đại nhân này cũng không phải hàng của tôi!”
“…” Lundy hơi do dự, nói với Lee Bon Seong: “Cậu nhất định phải tuân thủ thỏa thuận, chỉ cần tôi thả người thì gia đình của tôi…”
“Hả? Tôi nói trước nhé!” Triệu Ngọc phát hiện vấn đề, vội nhắc nhở: “Các ông nhất định phải đảm bảo tôi và em gái tôi an toàn rời khỏi đây mới được!”
“Như vậy đi!” Triệu Ngọc chỉ điện thoại: “Lát nữa, ông đưa điện thoại cho tôi! Chỉ cần tôi và em gái tôi an toàn rời khỏi đây thì tôi sẽ bảo Lee Bon Seong dừng tay lại, như vậy là được rồi chứ?”
“Không được!” Kang Kyu không nhịn được hét lên: “Làm thế đồng nghĩa với việc giao toàn quyền chủ động cho các người! Lỡ hư các người dẫn đặc cảnh đến đây thì chúng tôi tiêu rồi…”
“Chuyện này…” Lundy do dự.
“Đạo nghĩa giang hồ, vốn dĩ không gây hại đến vợ con, nhưng mà…” Triệu Ngọc trừng mắt nhìn Lundy: “Ông thật sự khiến chúng tôi phát bực! Cho nên chúng tôi mới đưa ra hạ sách này, Lundy, tôi lấy nhân cách ra đảm bảo, chỉ cần ông làm theo yêu cầu của tôi thì tôi cam đoan người nhà ông bình an vô sự!”
“…” Lundy rơi vào trầm tư, một lúc lâu sau mới gật đầu nói: “Được! Tôi đồng ý với cậu! Nhưng nếu các cậu không giữ chữ tín thì tôi sẽ không khách sáo nữa đâu!”
“Đất nước của các cậu sẽ phải chịu sự báo thù điên cuồng của tôi, bạn bè, người thân, còn có đồng bào của các cậu đều sẽ không thể nào sống yên ổn!”
“Được rồi, được rồi!” Triệu Ngọc nhíu mày: “Tôi lười trách mắng ông rồi! Mau lên đi, kéo em gái tôi ra!”
Lần này, cuối cùng Lundy cũng vẫy tay với tên tội phạm ở bên bể cá, tên đó nhanh chóng nhặt một cái cần câu lên, đưa về phía Đinh Lam…
Không ngờ, ngay vào lúc này, Lee Bon Seong trong điện thoạt chợt lên tiếng: “Đợi đã!” Lee Bon Seong mắng: “Kang Kyu, tên khốn nạn nhà mày, chuyện của chúng ta còn chưa xong đâu!”
Thịch!
Nghe Lee Bon Seong nói vậy, tim Triệu Ngọc giật thót, cảm thấy vô cùng bất ngờ, bởi vì biểu hiện bây giờ của Lee Bon Seong không hề nằm trong kế hoạch!
“Cái gì?” Lundy sững sờ, liếc nhìn Kang Kyu.
“Lundy!” Lee Bon Seong đã giết đến đỏ mắt, nói với Lundy: “Bây giờ tôi muốn thêm một điều kiện! Nếu các ông không thể trả con trai cho tôi thì nhất định phải giao Kang Kyu…”
Ai ngờ, Lee Bon Seong còn chưa nói xong thì một chuyện bất ngờ chợt xảy ra.
Đoàng!
Tiếng súng vang lên, ót của Lundy lập tức bị nổ tung!!!
Ầm một tiếng, thi thể ngã xuống đất!
Hả!?
Triệu Ngọc kinh hãi, nhanh chóng nhìn về phía sau Lundy, thấy người nổ súng bắn chết Lundy không phải ai khác mà chính là… Kang Kyu!!!
“Đi chết đi!” Sau khi bắn chết Lundy, Kang Kyu không chút do dự nổ súng về phía tên tóc xoăn và đám thuộc hạ của Lundy!
Tên tóc xoăn phản ứng khá nhanh, nhảy vọt một cái, trốn phía sau ghế sofa, nhưng hai tên thuộc hạ khác của Lundy đều bị Kang Kyu bắn chết tại chỗ!
A!!!
Nháy mắt, trong căn phòng bí mật liên tục vang lên tiếng thét kinh hãi, không ai ngờ được lại xảy ra chuyện này!?
Một nhân vật lớn như Lundy chẳng ừ hử gì đã chết ngay tại chỗ!
Đoàng!
Đoàng!
Thuộc hạ mà Lundy dẫn đến chẳng phải kẻ bất tài, vừa thấy ông chủ bị người khác giết chết thì nhanh chóng nổ súng bắn trả, chỉ thoáng chốc, vô số tiếng súng rền vang trong căn phòng bí mật!
“Tên điên này!” Tên tóc xoăn trốn phía sau sofa, vừa bắn trả Kang Kyu vừa mắng điên cuồng: “Mày chán sống rồi! Mày có biết mày làm như vậy sẽ có hậu quả gì không?”
“Con mẹ nhà mày!” Kang Kyu trốn phía sau một cái bàn, cũng không phục mà lớn tiếng mắng: “Lundy mới chính là đồ điên, tao đã nói trước với ông ta rồi, thời đại thay đổi rồi! Cách làm của ông ta đã lỗi thời rồi!”
“Bọn mày không nhìn ra à? Người nhà của ông ta đều đã bị khống chế cả rồi, vì người nhà của ông ta, ông ta có thể làm bất cứ điều gì…”
“Vừa rồi, nếu như tao không giết ông ta thì ông ta nhất định sẽ nghe theo lời của tên người Hàn đó mà giết chết tao ngay! A!!!”
Đoàng đoàng đoàng…
Khi Kang Kyu đang điên cuồng kêu gào, thuộc hạ của hắn ta và thuộc hạ của Lundy bắn nhau kịch liệt, chỉ nháy mắt mà đạn bay tứ tung, khói lửa nổi lên bốn phía, khung cảnh cực kỳ hỗn loạn.
Đáng chết!
Lúc này, người thấy buồn bực nhất là Triệu Ngọc.
Trong kế hoạch có thể nói là hoàn hảo không khuyết điểm này của hắn, chỉ xuất hiện một sai lầm cực lớn, đó chính là con trai của Lee Bon Seong đã bị Kang Kyu diệt khẩu!
Ban đầu, Lee Bon Seong và Triệu Ngọc cũng có lo lắng tương tự, nhưng Triệu Ngọc lại kiên quyết cho rằng nếu như Kang Kyu biết Lee Bon Seong đã chết thì ít nhất cũng có xác suất 50% sẽ thả con trai của hắn ta.
Ngược lại, nếu chúng biết Lee Bon Seong vẫn còn sống, vậy thì Lee Bon Seong sẽ bị hạn chế vì kẻ địch ở khắp nơi, gây bất lợi cho con của hắn ta.
Nhưng điều không ngờ đến chính là Kang Kyu lại tàn nhẫn đến vậy, ngay cả một đứa trẻ cũng không tha!
Thế nên điều này đã dẫn đến việc Lee Bon Seong mất khống chế.
Đoàng!
Một viên đạn xẹt qua bên tai Triệu Ngọc, theo lý mà nói, dựa vào tính cách của Triệu Ngọc thì hắn đã trốn mất tăm từ đâu rồi!
Nhưng mà tình hình hiện tại hoàn toàn khác, bởi vì Đinh Lam vẫn còn trong bể cá! Hắn cần phải nhanh chóng cứu Đinh Lam ra.
Thế là hắn vội vã chạy về phía bể cá, nhưng ở bên sườn có một kẻ địch xông đến, nhấc súng trong tay lên bắn về phía Triệu Ngọc.
Triệu Ngọc hét lớn, nắm chặt súng của gã, lôi kéo với gã.
Kết quả, trong lúc lôi kéo, viên đạn bị bắn ra ngoài, vừa hay bắn trúng rìa thủy tinh của bể cá.
Dù sao thì bể cá cũng được làm từ thủy tinh! Bị bắn một phát như vậy, vô số tiếng rắc rắc vỡ vụn lập tức vang lên…