← Quay lại trang sách

Chương 1995 Lý do cứu người

Đoàng đoàng!Bên trong căn phòng bí mật, đạn bắn tung tóe, Tịch Mộng Na và Đinh Lam đứng phía sau một cái tủ đã bị xô ngã.

Sắc mặt Tịch Mộng Na tái nhợt, cô ta thở hổn hển, dường như đã quá khiếp sợ, vội dùng tiếng Anh nói với Đinh Lam: “Đưa… Đưa tôi đi ra ngoài… Tôi sẽ nói cho các cô biết kho báu ở nơi nào!”

“Cái gì?” Đinh Lam đang nhìn qua kẽ hở của tủ để tìm kiếm chỗ Triệu Ngọc đang nấp, vừa nghe thấy Tịch Mộng Na nói như vậy thì như lọt vào trong sương mù.

Bởi vì Đinh Lam vốn không biết chuyện gì liên quan tới kho báu.

“Mau lên…” Tịch Mộng Na chỉ vào cửa tầng hầm: “Chúng ta mau chạy đi… Ưm…”

Tịch Mộng Na đang nói chuyện thì cả người khẽ run lên rồi ngã về phía sau, súng trường trong tay cũng suýt nữa rời khỏi tay.

Đinh Lam biết lúc trước mình và Tịch Mộng Na bị cá sư tử cắn cho nên độc tố đang phát tác trong cơ thể của hai người, nếu không mau chóng chạy trốn thì trong thời gian ngắn nữa thôi, rất có thể hai người sẽ mất đi năng lực hành động.

“Không được!” Nhưng Đinh Lam lại lắc đầu với Tịch Mộng Na: “Triệu Ngọc vẫn ở bên trong, tôi không thể đi được!”

“Ưm… Ưm…” Do chất độc đang phát tác cho nên Tịch Mộng Na càng cảm thấy khó chịu hơn, lại thấy Đinh Lam không muốn đi nên cô ta đành phải tự cầm súng trường lên và đi về phía cửa hầm…

“Này!” Đinh Lam vội gọi cô ta lại: “Cô đừng có làm xằng bậy, cô thế này không ra ngoài được đâu!”

Nhưng Đinh Lam vừa mới nói tới đây thì từ cửa hầm đã có hai tên tội phạm cầm súng xông tới. Hai người này đều là lính gác bên ngoài cho nên vẫn không biết trong tầng hầm đã xảy ra chuyện gì!

Chợt vừa nhìn thấy đạn rít gào lao tới thì ai cũng vội vàng cúi đầu né tránh, nhưng lại vừa khéo đối mặt với Tịch Mộng Na!

⚝ ✽ ⚝

Tên tội phạm hoảng sợ, lập tức vươn một tay ra đè súng của Tịch Mộng Na xuống, còn một tay khác thì vô thức siết lấy cổ Tịch Mộng Na, khống chế cô ta lại.

Tịch Mộng Na lúc này đã sùi bọt mép, ánh mắt rời rạc, có thể thấy đã không còn sức phản kháng nữa rồi.

Rắc…

Đinh Lam vốn định nổ súng cứu Tịch Mộng Na nhưng lại đột nhiên phát hiện các sự vật trước mắt mình đã biến thành hình ảnh bóng chồng lên nhau, sợ sẽ làm Tịch Mộng Na bị thương cho nên cô không dám nổ súng bắn.

Hỏng rồi…

Đinh Lam sờ lên mạch đập của mình, cảm thấy ngày càng không ổn định.

Mà đúng lúc này, bên cạnh lại có ba tên tội phạm đi tới. Cả ba người này đều ướt đẫm, vô cùng thê thảm, một người trong đó còn trúng đạn nữa!

Khi bọn họ khó khăn lắm mới đến cửa tò vò thì lại nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.

⚝ ✽ ⚝

Đinh Lam hoảng sợ, vội vàng giơ tay bắn một phát nhưng do mắt không thấy rõ nên đã bắn trượt.

Á!

Ba tên tội phạm kia cũng giật mình, vội vàng nhào về phía Đinh Lam, sau đó đánh nhau với cô.

Mặc dù Đinh Lam đã trúng độc nhưng vẫn có võ hộ thân. Lúc này, cô đang lao vào đánh nhau với ba tên tội phạm trong nước biển nên không bị lép vế cho lắm.

Nhưng đạn pháo trong phòng cứ gào thét bay liên tục không ngừng nghỉ, cho nên mấy người này không ai dám đứng dậy, đều khổ sở ngâm mình trong nước biển đánh nhau. Tình hình rất đặc biệt mà cũng kịch liệt vô cùng…

Chẳng bao lâu sau, súng lục của Đinh Lam không biết đã đi nơi nào, mà súng của kẻ địch cũng bắn sạch đạn từ lâu. Cuối cùng, có người rút một con dao găm ra, chạy tới định đâm lên người Đinh Lam!

Đoàng!

Đúng vào thời khắc quan trọng này, một bóng người bỗng xuất hiện sau lưng gã. Người đó đã bắn một phát súng trúng ngay tên tội phạm đang cầm dao găm kia.

Đoàng!

Phát súng thứ hai vang lên, một tên tội phạm khác đang đánh nhau với Đinh Lam bị trúng đạn té ngã xuống đất…

Đoàng!

Phát súng thứ ba vang lên, viên đạn xuyên qua dưới nách Đinh Lam trúng tên tội phạm thứ ba.

Á…

Tên tội phạm bị trúng đạn kêu rên thê thảm, mà Đinh Lam còn bồi thêm một cú húc mạnh bằng khuỷu tay về phía phát ra âm thanh, khiến tên đó ngất xỉu ngay tại chỗ.

Nhưng tầm mắt Đinh Lam lúc này đã quá mơ hồ, không còn thấy rõ gì nữa, cô không biết người nổ súng cứu mình rốt cuộc là ai?

Nhưng do đang ở trong căn phòng bí mật nên chỉ có một người có thể cứu mình.

Vì vậy, Đinh Lam vô thức hỏi một câu: “Triệu Ngọc… Là anh sao!?”

Ngay sau đó, trong tầm mắt mơ hồ lại có lời đáp lại: “Thật không biết lớn nhỏ gì cả, phải gọi anh rể chứ!”

Giọng nói đó vừa dứt, trước mặt Đinh Lam lại vang lên hai tiếng súng nhưng cô không còn nhìn thấy gì nữa. Cô chỉ cảm thấy thần kinh mình tê dại, dường như sẽ mau chóng rơi vào hôn mê.

Tuy nhiên, chuyện thần kỳ đột nhiên xảy ra ở một giây kế tiếp. Có người nào đó đã chạm khẽ vào Đinh Lam, cô lập tức mở mắt ra, cuối cùng cô đã có thể thấy rõ mọi thứ trước mắt rồi!

Vả lại, những triệu chứng đau đớn khi trúng độc cũng dường như đột nhiên bị thứ gì đó rút đi vậy, cô không còn cảm thấy váng đầu nữa, dạ dày cũng không còn buồn nôn nữa…

⚝ ✽ ⚝

Chuyện này…

Đinh Lam không hiểu gì cả nhưng vẫn vô thức đưa mắt nhìn về phía trước. Mà cảnh tượng đầu tiên cô nhìn thấy chính là hai tên tội phạm lúc trước khống chế Tịch Mộng Na đã bị bắn chết rồi!

Mà Triệu Ngọc thì đang ôm Tịch Mộng Na vào lòng, trên mặt còn có một biểu cảm vô cùng phức tạp.

“Anh… Anh rể…” Đinh Lam trừng to mắt nhìn Triệu Ngọc, không thể tưởng tượng được nói: “Ban nãy em đã muốn nói một câu với anh rồi. Anh mặc bộ đồ này thật sự sốc lắm đấy!”

Triệu Ngọc nhìn lại mình, chả vậy? Trên người mình lúc này chỉ mặc một chiếc quần bơi thôi, không sốc mới là lạ!

Không biết là câu nói của Đinh Lam đã gợi ra chuyện gì mà đúng lúc này có một viên đạn xẹt qua đầu cô, bay thẳng về phía Triệu Ngọc.

Nhưng Triệu Ngọc không hề né tránh, hắn chỉ liếc mắt một cái rồi giơ tay lên bắn một phát súng.

Đoàng!

Viên đạn bắn trúng một người, sau đó vang lên một tiếng “tõm” như bị ngã xuống nước…

Gì vậy…

Đinh Lam nhìn mà choáng hết cả mắt. Hình như vừa rồi Triệu Ngọc không cần nhắm trước thì phải?

Kỹ năng bắn súng của người này…

Trong lúc Đinh Lam còn đang nghi ngờ thì Triệu Ngọc đã chuyển Tịch Mộng Na đang hôn mê lên sau lưng mình, sau đó giơ cánh tay phải lên bắn vào trong căn phòng bí mật.

Đoàng!

Đoàng!

Mỗi một phát súng Triệu Ngọc bắn ra gần như đều trúng mục tiêu, cho dù không trúng mục tiêu thì cũng khiến đối phương không thể nào bắn trả được, chỉ có thể ngụp xuống nước né tránh.

Thế là Triệu Ngọc đã bắn liên tiếp chín phát súng cho đến khi hết sạch đạn.

Sau khi đã bắn hết đạn, thậm chí trong căn phòng đã không còn tiếng súng nào nữa!

Trời… Đất… Ơi…

Thấy biểu hiện quá ảo diệu của Triệu Ngọc, Đinh Lam lại choáng váng lần nữa. Ngay cả kỹ năng bắn súng của cô cũng kém xa biểu hiện vừa rồi của Triệu Ngọc, đúng là tới mức xuất quỷ nhập thần rồi!

“Hỏng rồi!” Nhưng Triệu Ngọc lại bỗng dưng mắng một câu đậu xanh rau má, sau đó vội vàng ghì chặt Tịch Mộng Na nằm xuống bên cạnh Đinh Lam.

“Anh… Anh rể…” Đinh Lam vội vàng quan tâm hỏi một câu: “Anh không sao chứ?”

“Đinh Lam…” Triệu Ngọc tràn ngập lo lắng, nói: “Em nhìn thấy cái điện thoại kia không? Chính là cái mà tên tóc xoăn cầm ban nãy ấy?”

“Cái gì? Điện thoại di động?” Đinh Lam lại sững người ra.

“Anh sợ Lee Bon Seong sẽ giết người diệt khẩu!” Triệu Ngọc bất đắc dĩ nói: “Con trai ông ta đã chết rồi…”

“Cái gì? Lee Bon Seong?” Đương nhiên là Đinh Lam không hiểu Triệu Ngọc đang nói gì.

“À, quên quên…” Lúc này Triệu Ngọc mới nhớ ra Đinh Lam không biết chuyện Lee Bon Seong.

Vừa rồi, ngoài một lòng muốn cứu Đinh Lam ra thì hắn vẫn tiếp tục tìm cái điện thoại kia. Hắn muốn khuyên Lee Bon Seong, sợ hắn ta sẽ giết hết người nhà của Lundy trong lúc nóng giận!

“Anh rể, vừa rồi em nhìn thấy Lundy, Lundy chết rồi…” Đinh Lam sốt ruột hỏi: “Rốt cuộc, rốt cuộc thì có chuyện gì xảy ra vậy?”

“Bây giờ khoan hãy nói những chuyện này vội” Triệu Ngọc kéo lấy tay Đinh Lam: “Chúng ta đi mau lên! Nhưng mà…”

Lúc này, Triệu Ngọc lại quay sang nhìn Tịch Mộng Na, dường như đang đấu tranh tâm lý xem có nên cứu cô ta hay không?

“Anh rể” Đinh Lam dường như nhớ tới cái gì đó, vội vàng nói với Triệu Ngọc: “Vừa rồi Tịch Mộng Na có nói, chỉ cần chúng ta đưa cô ta ra ngoài thì cô ta sẽ nói cho chúng ta biết kho báu… nằm ở nơi nào!”