← Quay lại trang sách

Chương 1996 Giết tất bất luận tội

Sau một loạt suy luận cuối cùng trong căn phòng bí mật, Triệu Ngọc từ đầu tới cuối gặp phải nguy hiểm gần kề nhưng không hề sợ hãi, vẫn ung dung như thường, trừ có con át chủ bài Lee Bon Seong ra thì đều nhờ vào đống đạo cụ trâu bò của hắn cả!Cho nên sau khi hắn nhận ra máy cúp điện của mình không có hiệu quả thì đã quyết đoán chuyển sang dùng một cái ống ngắm chuẩn vạn năng!

Đạo cụ này không chỉ là một vũ khí sắc bén để ra vẻ, khoe khoang, mà nó thật sự là một vũ khí tấn công!

Vì vậy, sau khi dùng máy thăm dò nhặt được một khẩu súng lục từ trong nước ra, Triệu Ngọc đã chính thức thổi kèn phát lệnh phản kích.

Có được sự trợ giúp từ ống ngắm chuẩn vạn năng, Triệu Ngọc gần như không cần dùng mắt để nhìn mà chỉ cần điều chỉnh ống ngắm trong đầu là đã có thể bắn trăm phát đều trúng rồi!

Vì vậy, lúc này Triệu Ngọc mới vọt tới bên cạnh Đinh Lam, bắn chết ba kẻ địch đang triền đấu với cô. Sau đó, hắn lại nổ hai phát súng bắn gục hai tên tội phạm đang khống chế Tịch Mộng Na.

Triệu Ngọc thấy Đinh Lam đã trúng độc bèn vội vàng sử dụng thuốc giải độc tàng hình để giải độc cho cô.

Nhưng sau khi cứu Tịch Mộng Na thì hắn lại không thể không do dự.

Rốt cuộc thì mình có nên cứu người phụ nữ này hay không đây?

Nếu như cứu cô ta thì chắc chắn sẽ làm ảnh hưởng đến quá trình thoát hiểm của mình với Đinh Lam, nhưng nếu như không cứu thì Tịch Mộng Na nhất định sẽ phải chết!

Người phụ nữ này hận mình thấu xương, nếu như cứu cô ta thì sau này khó tránh khỏi bị cô ta lấy oán báo ơn. Rõ ràng là không nên cứu vẫn tốt hơn…

Nhưng mà… Bảo mình cứ trơ mắt vứt bỏ cô ta lại như vậy thì mình lại không làm được…

Nhưng nếu cứu cô ta thì Yusuf phải làm sao đây?

Bởi vì Tịch Mộng Na xinh đẹp nên mới cứu cô ta mà không cứu ông già kia, làm vậy có phải không nên không?

Ngay lúc Triệu Ngọc còn đang do dự thì kẻ địch trong phòng đã bắt đầu nã súng về phía hắn. Cho nên hắn mới bắn liên tiếp chín phát súng đến khi hết sạch đạn để áp chế kẻ địch.

Nhưng sau khi bắn sạch đạn thì Triệu Ngọc lại hối hận!

Trong thời khắc này, mình không nên tỏ ra nổi bật quá như vậy, đáng lẽ phải tiếp tục để cho kẻ địch tự đối đầu và tranh chấp với nhau.

Vậy mà mình lại đi nổ súng, lập tức kéo sự chú ý của hai nhóm tội phạm lên người mình!

Đúng như Triệu Ngọc dự đoán, sau khi hai nhóm địch nhìn thấy Triệu Ngọc không còn đạn nữa thì dường như đã hiểu ngầm với nhau, tất cả họng súng đều nhắm thẳng về phía Triệu Ngọc mà bắn liên tục…

Thế là Triệu Ngọc lại bắt đầu cân nhắc đến chuyện vứt bỏ gánh nặng là Tịch Mộng Na này…

Nhưng ngay trong thời khắc quan trọng, một câu nhắc nhở của Đinh Lam lại khiến hắn do dự lần nữa.

Nếu… Tịch Mộng Na biết kho báu của Tịch Vĩ nằm ở chỗ nào thì… Rõ ràng mình cứu cô ta là vì chuyện công mà đúng không? Đây có được tính là kiểu “mượn cớ khác” hay không?

Hoặc là…

Đoàng! Đoàng!

Viên đạn lao thẳng tới, thậm chí còn có một viên bắn trúng người Triệu Ngọc nhưng Triệu Ngọc mặc áo chống đạn nên không bị ảnh hưởng gì.

Lúc này, Đinh Lam cũng không nhàn rỗi. Cô nhặt khẩu súng trường trong tay người chết lên rồi nấp sau khe hở mà bắt đầu phản công, cùng lúc đó còn thúc giục Triệu Ngọc: “Anh rể, sao rồi? Rốt cuộc có đưa Tịch Mộng Na theo không?”

Được thôi…

Cuối cùng Triệu Ngọc cũng đưa ra quyết định, hắn sử dụng thuốc giải độc tàng hình cho Tịch Mộng Na, cũng không hề tiếc gì mà sử dụng cho Đinh Lam và Tịch Mộng Na mỗi người một cái áo chống đạn.

“Tỉnh lại đi, tỉnh lại đi…” Triệu Ngọc vốc nước biển lên mặt Tịch Mộng Na, sau đó vỗ lên gò má cô ta: “Đừng có ngủ, mau tỉnh lại đi…”

“Anh rể…” Đinh Lam vừa bắn về phía kẻ địch vừa lắc đầu với Triệu Ngọc: “Cô ta bị trúng độc, nhất thời không thể tỉnh lại được đâu. Hay là… Á!”

Đinh Lam vừa nói tới đây thì đột nhiên nhìn thấy Tịch Mộng Na bỗng dưng mở to hai mắt, như bị hù dọa vậy…

“Á!?” Tịch Mộng Na giãy giụa muốn tránh thoát nhưng đã bị Triệu Ngọc lập tức đè xuống mặt đất.

“Cô nghe đây!” Triệu Ngọc cố làm ra vẻ hung ác uy hiếp Tịch Mộng Na: “Bây giờ chỉ cần cô ngoan ngoãn nghe lời thì tôi sẽ cứu cô ra ngoài, hiểu chưa?”

“Triệu… Triệu Ngọc…” Tịch Mộng Na hoảng sợ nhìn Triệu Ngọc, trên mặt lộ ra vẻ không thể tưởng tượng nổi, hỏi: “Tôi… Tôi, không phải tôi bị trúng độc rồi à?”

Đoàng! Đoàng!

Mấy viên đạn lao vụt tới, làm cho Tịch Mộng Na hoảng sợ ngậm ngay miệng lại.

“Này, bắn đủ chưa? Bắn đủ chưa hả?” Lúc này, chỗ sâu trong căn phòng bí mật truyền tới tiếng quát của Kang Kyu: “Tôi nói cho các anh biết! Chuyện chúng ta có thể để sau này tính tiếp, nhưng nếu để tên thám tử đó chạy thoát thì đừng ai nghĩ tới chuyện sống sót nữa!”

Kang Kyu vừa nói vậy thì tiếng súng trong căn phòng lập tức dần yếu đi.

“Tên kia biết bí mật của tất cả chúng ta, nhân lúc hắn ta còn chưa gọi cảnh sát tới thì chúng ta phải giết hắn ta trước rồi nói sau!”

“Đúng vậy, còn có hai ả kia nữa…” Phía bên kia, không biết là ai phụ họa theo nói một câu.

“Mau lên đi!” Kang Kyu lại thúc giục: “Không chừng bây giờ bọn chúng đã chạy trốn mất rồi đấy!”

Đoàng!

Triệu Ngọc nghe thấy giọng nói của Kang Kyu thì lập tức bắn một phát sang đó. Nhưng không ngờ là Kang Kyu đã nấp trong khu vực an toàn rồi, Triệu Ngọc không những không bắn trúng hắn ta mà trái lại còn khiến cho mình bị bại lộ chỗ ẩn nấp nữa.

“Cửa, ở ngay trước cửa!” Một người nào đó gào thét lên, một loạt đạn dày đặc lại bắt đầu bắn về phía Triệu Ngọc.

Đậu xanh rau má!

Triệu Ngọc vội vàng nằm sấp xuống, bò vào trong chỗ nấp, mặc dù hắn có mặc áo chống đạn nhưng cũng không thể tùy tiện bị bắn trúng được, nếu như số lần trúng đạn quá nhiều thì áo chống đạn sẽ mất hiệu lực trước thời hạn.

Nhưng không ngờ ngay lúc Triệu Ngọc mới vừa nằm xuống thì sau lưng đã có tiếng tháo chốt an toàn truyền tới, một khẩu súng shotgun chĩa vào người Triệu Ngọc.

Hắn vừa nghiêng đầu nhìn thì lại thấy người cầm súng không phải ai khác, mà chính là Tịch Mộng Na mới vừa tỉnh lại!!!

⚝ ✽ ⚝

Đinh Lam nhanh tay lẹ mắt nhắm súng trường của mình ngay Tịch Mộng Na.

“Triệu Ngọc!” Tịch Mộng Na thở hổn hển nói: “Vừa rồi anh nói dẫn tôi đi đúng không?”

Triệu Ngọc gật đầu.

“Được!” Tịch Mộng Na chuyển đầu súng, nã một phát vào căn phòng bí mật.

Đoàng!

Sức mạnh của shotgun rất mạnh mẽ, sau khi cô ta nổ súng đã lập tức áp chế toàn bộ kẻ địch.

“Đi thôi!”

Tịch Mộng Na rống to một tiếng, ba người lập tức xông qua cửa tò vò chạy ra ngoài…

“Chạy… Chạy rồi, chạy rồi…” Trong bóng tối truyền tới tiếng quát tháo của Kang Kyu: “Mau, mau đuổi theo! Không được để bọn chúng chạy thoát! Mau lên!”

Trong lúc ông ta nói chuyện thì đám tội phạm may mắn còn sống sót trong phòng đã tạm ngừng tranh chấp với nhau, tất cả đều đuổi theo ra cửa tò vò…

Rào rào, rào rào…

Cùng với tiếng nước từ từ đi xa, căn phòng yên tĩnh trở lại, chỉ còn một vài con cá sư tử bị rời đi nguồn nước còn đang co giật, phát ra tiếng giãy đầy bất lực…

Phù…

Kang Kyu thay một băng đạn mới cho súng của mình, điều chỉnh chốt an toàn của súng, trong miệng còn đang thầm lẩm bẩm cái gì đó.

Chốc lát sau, ông ta lắng tai nghe ngóng rồi mới rời khỏi chỗ núp, chạy nhanh về phía một lối đi khác trong căn phòng bí mật.

Nhưng dưới mặt đất đều là nước biển chưa tới mắt cá chân, ông ta vừa chạy nhanh liền phát ra tiếng nước xao động.

Kết quả ở trong một góc tối có người lập tức bắn mấy viên đạn về phía ông ta, phụt phụt phụt!

Súng lục của người này không giống vũ khí của những người khác, bởi vì nó có lắp ống giảm thanh.

Có lẽ Kang Kyu đã cảm nhận được gì đó từ trước, cho nên người này vừa mới nổ súng thì ông ta đã tung người nhảy lên, tránh thoát hai viên đạn trước mặt. Nhưng lại không tránh được viên đạn thứ ba, nó đã bắn trúng bả vai của ông ta!

Rầm!

Kang Kyu ngã vào trong nước nhưng ông ta không có thời gian quan tâm đến đau đớn mà vội vàng nằm rạp trên đất và bò về phía trước. Chỉ một lúc sau, ông ta đã bò tới trước cửa căn phòng bí mật, còn chui vào trong lối đi vô cùng suôn sẻ!

Đợi đến khi Kang Kyu biến mất, tên tóc xoăn cầm súng lục giảm thanh mới bất ngờ đứng lên trong chỗ tối.

Hắn ta lạnh lùng nhìn lối đi nơi Kang Kyu đã biến mất, sau đó lại nhìn về phía cửa tò vò nơi nhóm người Triệu Ngọc đã chạy trốn. Lúc này, hắn ta mới rút bộ đàm của mình ra và hô vào loa: “A lô, a lô… Tất cả mọi người chú ý, tất cả mọi người chú ý, ông Lundy đã bị sát hại! Là do Kang Kyu và thám tử người Trung Quốc đó làm! Bây giờ các anh hãy lập tức xông vào, trừ tôi ra, còn những người khác đều giết chết bất luận tội!!!”