Chương 1997 Trang bị khác biệt
Rào…Một cái bể cá kiểu nhỏ nổ tung, viên đạn xuyên qua bể cá thủy tinh trúng một tên tội phạm!
Tên tội phạm ngã xuống ngay tại chỗ, bể cá cũng theo đó mà vỡ tan…
Đoàng!
Đoàng!
Triệu Ngọc lại nổ hai phát súng, giải quyết sạch sẽ hai kẻ địch theo sát không buông phía sau bọn họ.
Những kẻ địch khác thấy vậy thì rất hoảng sợ, thi nhau cúi đầu né tránh.
“Ồ!” Đinh Lam nhìn Triệu Ngọc với ánh mắt khác lạ: “Anh rể, mới mấy ngày không gặp mà anh đã dũng mãnh hơn lúc ở ngôi nhà tội ác nhiều rồi đấy! Chắc anh đã tranh thủ thời gian tập bắn súng nhiều lắm phải không?”
“Em nói giỡn à?” Triệu Ngọc “khiêm tốn” nói: “Anh đây trời sinh đã là thần xạ thủ rồi, không cần phải luyện tập đâu!”
“…” Tịch Mộng Na liếc Triệu Ngọc rồi xoay đầu tiếp tục bắn một phát súng về phía kẻ địch. Shotgun với sức mạnh to lớn chỉ trong phút chốc đã phá nát một cái bể cá lớn khác.
Oành…
Thủy tinh nổ tung rồi bay khắp nơi khiến kẻ địch nấp bên cạnh bể lớn bị đâm trúng phải kêu la thảm thiết, tất cả đều nằm rạp trên mặt đất, không dám đứng lên nữa.
“Hay là đợi ra ngoài rồi anh hãy huênh hoang khoác lác được không!” Tịch Mộng Na mỉa mai một câu, sau đó dẫn đầu rời khỏi chỗ ẩn núp chạy ra ngoài.
“Ấy…” Triệu Ngọc nhếch mép: “Anh quên mất là cô ta cũng hiểu tiếng Trung!”
Triệu Ngọc nói rồi cùng Đinh Lam đuổi sát theo, chạy khỏi đại sảnh đầy bể cá này.
Lúc tiến vào, Triệu Ngọc đã từng đi ngang qua sảnh lớn này rồi. Bởi vì nơi này có rất nhiều bể cá cho nên hắn không thể nào nhớ rõ được đường đi cụ thể nhưng chí ít sẽ không đi sai hướng!
Hắn biết chỉ cần tìm được cửa ra rồi rời khỏi nơi này thì đã có thể tiến vào những con đường được xây dựng từ thời kỳ chiến tranh rồi. Mà những lối đi đó có rất nhiều ngã rẽ, nếu tới nơi đó chắc chắn càng tiện cho việc chạy trốn hơn.
Trong lúc chạy trốn, Triệu Ngọc còn dành chút thời gian tìm chiếc xe điện ba bánh kia nhưng không biết nó đã đi đâu rồi…
Tuy nhiên, Triệu Ngọc đã suy nghĩ quá đơn giản, làm sao kẻ địch có thể bỏ qua cửa ra vào quan trọng một cách dễ dàng như vậy chứ?
Ngay khi ba người khó khăn lắm mới tìm thấy cửa ra thì lại phát hiện ở đó đã có bốn, năm kẻ địch đang chờ sẵn.
Không biết những kẻ địch này là đàn em của Kang Kyu hay là của Lundy, nhưng nói chung là bọn chúng vừa nhìn thấy ba người Triệu Ngọc đã lập tức nổ súng rồi!
Vũ khí của bọn chúng đủ kiểu dạng, cái gì cũng có, cho nên vừa bắn một làn đạn tới đã khiến một cái bể cá lớn vỡ nát.
Loảng xoảng… Loảng xoảng…
Bể cá vỡ thành từng mảnh nhỏ bay tứ tung, mấy con cá đáng thương bị tràn xuống nền đất, rơi vào trong bầu không khí đáng sợ này.
Đoàng!
Đoàng!
Đinh Lam nấp sau bệ của bể cá phản kích lại, còn Tịch Mộng Na thì chú ý kẻ địch đang đuổi theo ở sau lưng.
“Anh rể!” Đinh Lam gọi Triệu Ngọc: “Khi nào cứu viện của chúng ta đến đây thế? Bây giờ chúng ta đã bị giáp công cả hai mặt trước sau rồi!”
Đoàng đoàng đoàng!
Đằng sau có một loạt đạn bắn tới, Tịch Mộng Na hô lên một tiếng rồi ngã xuống đất. Nhưng sau khi cô ta ngã xuống lại kinh ngạc sờ vai mình, nghi hoặc nói: “Có chuyện gì vậy? Rõ ràng vừa rồi tôi đã trúng đạn mà… Sao lại…”
“Đinh Lam” Triệu Ngọc biết Tịch Mộng Na không sao bèn quay đầu lại bắn vào kẻ địch phía sau. Cùng lúc đó, hắn nói với Đinh Lam: “Bây giờ em đã biết vì sao ban nãy anh lại vội vàng tìm kiếm điện thoại di động rồi chứ?”
“Không phải chứ!?” Đinh Lam sững sờ: “Anh đừng có nói với em là anh tới đây có một mình thôi nhé! Chắc không phải vì em mà anh sẵn sàng xông vào đầm rồng hang cọp đâu nhỉ?”
“Em đừng có cảm động quá” Triệu Ngọc nhếch mép trêu ghẹo: “Dù cảm động hơn nữa thì anh cũng không thể nào cưới em được đâu! Bởi vì anh có chị em rồi…”
“Anh được lắm!” Nhưng Đinh Lam cũng không quan tâm, chỉ nói: “Anh cứ tiếp tục lừa gạt em đi anh rể. Em biết anh giỏi tính kế nhất mà, làm gì có chuyện không có kế hoạch dự phòng chứ! Mau lên đi, mau gọi cứu viện tới đây!”
“Kế hoạch dự phòng của anh đã bị mất khống chế rồi” Triệu Ngọc bất đắc dĩ nói: “Nếu không thì vừa nãy anh nhắc tới Lee Bon Seong với em để làm gì?”
“Lee Bon Seong?” Đinh Lam nghe mà sững người, dường như đã nghĩ tới điều gì.
Lạch cạch…
Mà lúc này, súng của Triệu Ngọc đã bắn hết đạn, còn ống ngắm chuẩn vạn năng trong đầu hắn cũng sắp đến thời gian hết hiệu lực rồi.
Cho dù trong tay không có súng nhưng đương nhiên Triệu Ngọc không thể nào bỏ qua một món đạo cụ lợi hại như vậy được. Vì vậy, hắn không tiếc tiêu hơn bốn nghìn điểm tích lũy để kéo dài thời gian sử dụng ống ngắm chuẩn vạn năng.
“Hai người được lắm” Tịch Mộng Na từ dưới đất bò dậy, vừa kéo chốt an toàn của shotgun vừa châm chọc Triệu Ngọc và Đinh Lam: “Đã đến lúc này rồi mà hai người còn có tâm tình tán tỉnh ve vãn nhau, đúng là phục hai người luôn!”
“Hay là…” Triệu Ngọc nghiêng đầu quan sát một lúc rồi đề nghị với hai người phụ nữ: “Ba chúng ta cứ xông ra đi? Không phải chỉ là mấy tên chặn cửa thôi à? Giết chết bọn chúng là chúng ta có thể chạy thoát rồi!”
“Nhưng mà…” Đinh Lam chỉ Triệu Ngọc: “Anh hết đạn rồi!”
“Không sao cả!” Triệu Ngọc tiện tay nhặt một mảnh thủy tinh lên: “Cùng lắm thì ông đây liều mạng với bọn chúng!”
Nói xong, hắn không đợi hai người phụ nữ có phản ứng gì, Triệu Ngọc đã thật sự vọt ra khỏi chỗ núp, lao về phía kẻ địch đang đứng trước cửa!
“Đồ điên!” Đinh Lam vô cùng hoảng sợ, vội vàng xông ra khỏi chỗ ẩn núp, điên cuồng bắn về phía địch để yểm hộ cho Triệu Ngọc.
“Đúng là điên rồi!” Tịch Mộng Na nhìn bả vai không bị thương của mình, rồi cũng cầm shotgun lên xông ra theo.
Đương nhiên Triệu Ngọc không bị điên, bởi vì hắn có mặc áo chống đạn, hắn cho rằng chỉ cần mau chóng giải quyết mấy người chặn cửa này rồi xông ra ngoài thì phía sau đã không còn vấn đề gì nữa rồi.
Nhưng sự thật lại vượt khỏi tính toán của hắn. Khi hắn vừa mới cầm một mảnh thủy tinh lao ra khỏi chỗ núp thì lại đột nhiên nghe thấy một tiếng súng vừa nặng nề mà ngắn ngủi từ ngoài cửa truyền tới.
Đoàng!
Mặc dù tiếng súng không lớn nhưng Triệu Ngọc nghe mà cảm thấy trái tim mình dường như đột nhiên rung lên.
Bởi vì trước giờ, hắn chưa từng nghe thấy tiếng súng nào như vậy cả!
Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh. Một tiếng “đoàng” vừa vang lên thì đã thấy có một người trong đám tội phạm chặn trước cửa ngã quỵ xuống đất, một tia máu còn văng lên giữa không trung…
Hả!?
Trong nháy mắt, Triệu Ngọc khiếp sợ phát hiện trên màn hình máy thăm dò trong đầu mình xuất hiện rất nhiều tín hiệu màu đỏ, chúng đang chuyển động rất nhanh về phía này!
Hắn biết những tín hiệu màu đỏ này lại đại diện cho vũ khí, chứng tỏ có rất nhiều người mang theo vũ khí áp sát về phía bọn họ với tốc độ rất nhanh!
Chẳng lẽ…
Triệu Ngọc trừng to hai mắt nhìn về phía trước, chỉ thấy một cảnh tượng đáng sợ xuất hiện trước cửa sảnh lớn.
Sau khi tên tội phạm đầu tiên ngã xuống thì bên ngoài cửa bất ngờ xuất hiện một nhóm binh sĩ được trang bị chỉnh tề. Bọn họ mặc áo chống đạn, đội mũ sắt chống đạn, trên tay cầm một khẩu súng trường trông vô cùng quen mắt.
Bọn họ vừa mới xuất hiện đã nhẹ nhàng bắn ngã mấy tên tội phạm đang chặn trước cửa!
Đám tội phạm trước cửa chưa từng nghĩ tới sau lưng mình lại đột nhiên xuất hiện kẻ địch, gần như không cho bọn chúng một cơ hội để trả đòn lại!
Hả!?
Triệu Ngọc vừa nhìn cảnh tượng đột nhiên xuất hiện này thì ý nghĩ đầu tiên trong đầu chính là quân cứu viện của mình đến rồi! Nếu như bắn tội phạm phe địch thì nhất định là người của Lee Jin Ju đúng không?
Nhưng số vũ khí của những binh sĩ đột nhiên xuất hiện này lại khiến Triệu Ngọc nảy sinh nghi ngờ!
Không đúng?
Trước nay mình chưa từng nhìn thấy binh sĩ Hàn Quốc nào được trang bị như vậy cả!
Làm sao… Làm sao mà loại trang bị này…
Nói thì chậm nhưng mọi chuyện xảy ra rất nhanh. Một binh sĩ trong số đó đột nhiên giơ tay lên nã một phát súng về phía Triệu Ngọc, viên đạn lập tức bắn trúng Triệu Ngọc!
Viên đạn bắn vào áo chống đạn tàng hình khiến áo chống đạn xuất hiện báo động đỏ, có thể thấy được loại đạn này không phải trò đùa, nó có thể khiến cho áo chống đạn bị hư hại!
Hả!?
Chuyện này… Triệu Ngọc hoảng sợ, đến lúc này mới nhớ ra, thảo nào khẩu súng kia lại quen mắt đến vậy! Đó không phải là M16 mà mình thường dùng trong trò chơi ư?
Mà… những người này lại không phải là người mình!!?