← Quay lại trang sách

Chương 1998 Binh sĩ vũ trang bao vây

“Mau rút lui! Mau rút lui!”Triệu Ngọc thấy người tới không tốt lành gì cho nên vội vàng gọi Đinh Lam và Tịch Mộng Na rút lui. Trong lúc rút lui, lại có hai viên đạn bắn trúng hắn khiến cho áo chống đạn xuất hiện báo động đỏ liên tục.

Ban đầu, Đinh Lam cũng cho rằng những người đột nhiên xông vào này là quân cứu viện bên Hàn Quốc, nhưng sau khi thấy bọn chúng cũng nổ súng về phía mình thì mới kịp nhận ra bọn chúng cũng là kẻ địch, thế nên vội vàng rút lui về chỗ ẩn nấp.

Trong ba người, chỉ có Tịch Mộng Na rút súng ra bắn lại một phát ra ngoài!

Shotgun vừa bắn ra đã làm nát một bể cá cạnh cửa, thủy tinh và viên đạn cùng văng tung tóe khiến kẻ địch mới tới hơi khựng lại rồi sau đó lại tản ra.

Nhưng có thể thấy những người này đã được huấn luyện rất có nề nếp nghiêm chỉnh. Trong lúc đó mà vẫn có một người nổ súng bắn trúng Tịch Mộng Na.

Á!

Tịch Mộng Na trúng đạn ngã xuống đất, shotgun bị văng ra khỏi tay.

Cô ta cứ tưởng lần này mình chết chắc rồi, nhưng sau khi ngã xuống đất lại phát hiện mình chẳng bị làm sao cả!

“Đạn luyện tập! Là đạn luyện tập ư?” Tịch Mộng Na nhìn quần áo của mình. Cô ta vẫn đang mặc bộ quần áo nàng tiên cá mỏng manh như tờ giấy khi trước, nó không thể có hiệu quả chống đạn.

Thế nên, lúc này cô ta mới cho rằng kẻ địch sử dụng đạn luyện tập!

“Ôi trời ơi, luyện cái đầu cô ấy!” Đột nhiên truyền tới tiếng của Triệu Ngọc, sau đó hắn đã kéo Tịch Mộng Na chạy đến phía sau một bể cá.

Hắn vừa mới kéo Tịch Mộng Na đi thì trên mặt đất bên cạnh đã xuất hiện mấy cái lỗ do đạn súng gây ra…

⚝ ✽ ⚝

Tịch Mộng Na hoảng sợ vội vàng lảo đảo bò dậy, chạy theo Triệu Ngọc tới chỗ sâu trong sảnh bể cá để ẩn nấp.

“Là… Là quân đội Mỹ!” Sắc mặt Đinh Lam lập tức thay đổi, cô vừa né tránh vừa nói với Triệu Ngọc: “Lundy… Lundy cấu kết với bọn chúng…”

“Không phải!” Triệu Ngọc nói: “Đám quân đội Mỹ này đều là giả hết! Chỉ là lấy giả tráo thật thôi!”

“Hả? Ý anh là sao?” Đinh Lam hoảng sợ: “Giả? Tại sao?”

“Hừ!” Triệu Ngọc kéo hai người phụ nữ núp ra phía sau một bể cá khá cao rồi nói: “Lúc trước, anh vẫn đang suy nghĩ một chuyện, nếu Lundy dám lộ mặt một cách khoa trương như vậy thì rốt cuộc ông ta định chạy trốn bằng cách nào?”

“Phải biết rằng cả khu vực này đều đã bị lục quân, hải quân và không quân Hàn Quốc phong tỏa toàn diện rồi, trừ phi ông ta có thể ngồi hỏa tiễn lên trời thôi!”

“Nhưng không ngờ ông ta vẫn còn một chiêu lấy giả làm lẫn lộn sự thật!”

“Lấy giả lẫn lộn sự thật…” Do Đinh Lam và Tịch Mộng Na đều bị nhốt rất lâu rồi cho nên không theo kịp sự thật mà Triệu Ngọc nói.

“Lúc trước, bọn chúng đã từng đóng giả thành máy bay quân dụng của Hàn Quốc để chạy thoát, anh đoán…” Triệu Ngọc nói: “Lần này, bọn chúng lại định đóng giả thành quân đội nước Mỹ để rút lui an toàn đấy! Ở gần đây có căn cứ của Mỹ, mà bên phía Hàn Quốc vốn không ngờ bọn chúng dám cả gan đến vậy! Tên Lundy này ra tay đúng là rất hào phóng!”

“Cũng có nghĩa là…” Đinh Lam nghe hiểu hơn nửa: “Những tên này đều do tội phạm giả trang thành quân đội Mỹ sao?”

“Đúng vậy!” Triệu Ngọc gật đầu: “Nhưng bọn chúng được huấn luyện nghiêm chỉnh chẳng khác gì quân đội chính quy cả!”

“Tôi…” Tịch Mộng Na vẫn đang kiểm tra quần áo của mình: “Tại sao tôi lại không bị gì cả?”

“Nếu nói vậy…” Nhìn cảnh tượng trước mắt, Đinh Lam nói: “Lundy đã chết rồi, những người này đang báo thù cho ông ta sao?”

“Không phải!” Triệu Ngọc tiếc nuối nói: “Có lẽ là tới dọn dẹp hiện trường, phải dọn dẹp toàn bộ nơi này cho sạch sẽ! Chỉ cần những người ở đây chết hết thì mới không còn ai biết được nơi này đã xảy ra chuyện gì!”

“Vậy chúng ta còn đứng ở đây làm gì nữa?” Tịch Mộng Na đưa ra ý kiến: “Còn không mau chạy đi?”

Kết quả, những lời Tịch Mộng Na nói đã linh nghiệm. Cô ta còn chưa dứt lời thì từ bể cá phía sau bọn họ đột nhiên có hai người xông vào.

Hai tên này đều là đàn em của Kang Kyu, chúng không biết nơi này đang xảy ra chuyện gì mà chỉ một lòng muốn hoàn thành mệnh lệnh của Kang Kyu là giết chết ba người Triệu Ngọc, Đinh Lam và Tịch Mộng Na thôi.

Cho nên bọn chúng vừa xuất hiện đã lập tức nổ súng về phía nhóm Triệu Ngọc.

Nhưng đoàn người Triệu Ngọc đâu có ai là đèn cạn dầu, Triệu Ngọc lập tức xoay người tránh đạn. Đinh Lam làm tư thế quét chân đánh ngã một người trước mặt. Tịch Mộng Na thì vô cùng dũng mãnh bổ nhào tới triền đấu với một tên tội phạm đi phía sau.

Nếu kể ra thì năng lực của Đinh Lam là mạnh nhất trong ba người này. Sau khi cô quét ngã tên tội phạm kia thì lập tức lộn ngược lại, rồi vặn cổ tay nhẹ nhàng cướp lấy súng lục của kẻ địch.

Sau đó, cô giơ tay lên nã một phát súng bắn chết kẻ địch đang đấu với Tịch Mộng Na, rồi nâng tay nổ súng vào binh sĩ vũ trang đang đánh bọc sườn bên ngoài!

Nhưng những binh sĩ có vũ trang đầy đủ này được huấn luyện rất hoàn hảo, cho dù có kẻ trúng đạn nhưng vẫn không làm ảnh hưởng tới đội hình của bọn chúng.

Đinh Lam vừa nổ súng thì lập tức có mấy người bắn về phía cô.

⚝ ✽ ⚝

Đinh Lam kinh ngạc vội vàng lộn một vòng tránh sang một bên. Đạn từ ba hướng bắn tới đều trúng người tên tội phạm kia, gã chưa kịp ừ hử một tiếng đã không còn mạng nữa rồi…

“Chạy mau!” Triệu Ngọc thấy tình huống rất nguy cấp nên vội vàng kéo hai người phụ nữ rút lui.

Nhưng Tịch Mộng Na không biết nhớ ra cái gì mà bỗng dưng không di, còn lục soát thứ gì đó trên thi thể kia.

“Đi mau!” Triệu Ngọc không còn cách nào, chỉ có thể cưỡng ép lôi cô ta đi.

“Điện thoại di động… Không phải anh cần tìm điện thoại di động à?” Tịch Mộng Na gào lên: “Chỉ cần tìm thấy điện thoại là có thể liên lạc với bên ngoài rồi mà?”

Đoàng đoàng đoàng!

Một loạt đạn bắn tới khiến Tịch Mộng Na lập tức ngậm miệng lại.

Triệu Ngọc rất nhanh trí, vừa thấy binh sĩ trang bị vũ khí quá mạnh mẽ đang đuổi theo phía sau thì vội vàng dẫn hai người phụ nữ chạy qua các bể cá, chui vào hướng ngược lại.

Bọn họ vừa mới chui vào chỗ mấy cái bể cá, nhìn về phía trước thì thấy có một tên tội phạm xuất hiện ngay trước mặt.

Cạnh cạch…

Tên tội phạm đó cầm một cây shotgun, vừa kéo chốt an toàn phát ra tiếng “cạnh cạch” vừa nhắm vào ba người Triệu Ngọc rồi bắn.

Đinh Lam định nổ súng bắn nhưng Triệu Ngọc đã cản cô lại.

Quả nhiên tên tội phạm đó còn chưa bóp cò thì đã bị những binh sĩ vũ trang ở phía xa xa bắn một cái, ngã ngửa xuống đất.

“Mau lên, đi tìm…” Triệu Ngọc dẫn đầu chạy tới giật lấy cây shotgun trong tay thi thể.

Hai người phụ nữ ngầm hiểu ý nên cũng theo sau lục soát, nhưng tìm hồi lâu mà vẫn không tìm được điện thoại, chỉ thấy một cái bộ đàm thôi.

“Đi mau…” Triệu Ngọc hô lên rồi ba người lại chui vào chỗ sâu trong sảnh bể cá.

Nhưng vào ngay lúc này, bọn họ lại nghe thấy có tiếng người hoảng sợ hét lên bên phía sảnh lớn: “Đừng nổ súng, đừng nổ súng. Là tôi, là tôi đây… Á á á…”

Sau một loạt đạn bắn tới thì người kia kêu lên, bị bắn ngã xuống đất, không còn nghe thấy âm thanh nào nữa.

Con mẹ nó…

Triệu Ngọc thầm mắng trong lòng, thật là độc địa, ngay cả người mình mà cũng giết…

Hắn cứ tưởng Lundy mà chết thì đối phương sẽ như con rắn mất đầu, nhưng không ngờ tình hình lại thành ra thế này đây…

Ba người bất đắc dĩ, chỉ còn cách tiếp tục chạy trốn trong sảnh đầy bể cá, mà một bên khác của sảnh lớn thì lâu lâu lại truyền đến tiếng đạn rít gào càng kịch liệt hơn.

Có thể thấy được bọn đàn em mà Kang Kyu thuê tới và đoàn binh sĩ vũ trang đã tiến vào một trận chiến sống còn.

Mà sức mạnh hai bên đã quá rõ ràng, không cần đoán cũng biết mấy tên tội phạm đó không phải đối thủ của binh sĩ vũ trang. Chẳng bao lâu sau sẽ bị bọn chúng tiêu diệt không còn một mống thôi!

Triệu Ngọc vừa dẫn hai người phụ nữ chạy trốn, vừa mở hệ thống trong đầu ra, muốn tìm mấy món đạo cụ thích hợp để ứng phó tình huống này.

Nhưng đúng lúc này, một hồi tiếng súng và hỗn loạn cũng vang lên ngay phía trước. Hắn tuyệt vọng nhìn thấy một đội binh sĩ vũ trang cũng xuất hiện ở nơi đó!

Gay go rồi!

Đinh Lam và Tịch Mộng Na cũng trợn tròn mắt, không ngờ bọn họ đã bị bao vây rồi…