← Quay lại trang sách

Chương 1999 Vẽ vòng tròn là có ý gì?

Triệu Ngọc thấy ngày càng có nhiều tín hiệu màu đỏ nhảy ra trong đầu thì mới phát hiện bọn họ đã bị những binh sĩ vũ trang đó bao vây, không còn đường trốn nữa rồi!Thảo nào trước đây Lundy lại tự tin, không hề sợ hãi đến vậy!

Chính vì có lực lượng hùng mạnh thế này chống lưng cho nên ông ta mới không coi Kang Kyu ra gì. Ông ta vốn không tin Kang Kyu lại dám ra tay giải quyết ông ta!

Nhưng sự đời khó lường trước được, con chó nóng nảy cũng sẽ nhảy tường thôi. Cuối cùng, lòng tự tin quá đáng của Lundy vẫn khiến ông ta phải gieo gió gặt bão, bây giờ đã không còn lại gì cả!

Người này…

Đến tận bây giờ mà Triệu Ngọc vẫn không thể hiểu nổi, quyền lợi thật sự quan trọng đến vậy ư?

Cho dù không phải người giàu nhất thế giới nhưng đống tài sản của ông ta vẫn có thể sánh ngang với một đất nước rồi. Vả lại, ông ta cũng chưa lớn tuổi, tại sao còn muốn làm chuyện liều lĩnh như vậy chứ?

Thật sự chỉ vì cố gắng đạt đến đỉnh cao nhất ư?

Hay là…

Không thể nào…

Chỉ trong thoáng chốc, một suy nghĩ hão huyền nhưng lại vô cùng khủng khiếp đã chợt lóe lên trong đầu Triệu Ngọc. Chẳng lẽ… sau lưng Lundy còn có một nhân vật càng trâu bò hơn nữa ư?

Tất cả mọi việc mà Lundy làm cũng chỉ là… bất đắc dĩ, nghe lệnh làm việc thôi?

Vậy thì…

Đoàng đoàng!

Á á…

Cùng với tiếng súng vang hỗn loạn thì tiếng kêu thảm thiết cũng không ngừng vọng tới. Triệu Ngọc không có thời gian suy nghĩ nhiều, hắn phải nhận rõ thực tế là bọn họ đã bị kẻ địch bao vây, không có đường thoát nữa rồi!

Trong thời điểm như thế này, dù hắn có nhiều đạo cụ lợi hại đến thế nào đi nữa cũng chỉ có thể bảo đảm cho bản thân mình chạy trốn được thôi, chứ không có cách nào bảo đảm an toàn cho Đinh Lam và Tịch Mộng Na được.

“Anh rể…” Ngay lúc này, Đinh Lam bỗng nhiên ấn lấy bả vai Triệu Ngọc, vừa thở hổn hển vừa nói: “Lát nữa em dụ bọn chúng ra, còn hai người thừa lúc tình hình rối loạn thì chạy trốn đi nhé!”

“Em đùa cái gì vậy!” Triệu Ngọc mắng Đinh Lam: “Nếu như thật sự phải dụ kẻ địch thì phải do anh đi làm, cần gì tới em chứ!? Ừm… Chờ đã…”

Không ngờ lời Đinh Lam nói đã nhắc nhở Triệu Ngọc.

Triệu Ngọc vội vàng mở ô đạo cụ cần dùng lúc khẩn cấp trong đầu mình ra rồi nhìn lướt qua số đạo cụ trong đó. Sau đó, hắn lại nhìn quẻ văn lớn hiện lên giữa giao diện hệ thống: “Càn Khôn – Khôn!”

Song Khôn tức là sẽ xảy ra chuyện lớn!

À…

Mình hiểu rồi…

Suy nghĩ của Triệu Ngọc chuyển động rất nhanh, càng ngày càng có nhiều kẻ địch vọt tới thì ánh mắt của hắn lại càng trở nên bình tĩnh hơn…

Có rồi!

Nếu hôm nay nhất định phải xảy ra sự kiện lớn thì ông đây cũng phải phát huy năng lực của mình đến trình độ cao nhất! Chơi một vố lớn với bọn chúng mới được!

Triệu Ngọc vừa nghĩ đến đây thì vội vàng nói với Đinh Lam: “Đinh Lam, anh nghĩ ra cách rồi! Anh có thể giết tất cả những người này! Nhưng mà kể từ bây giờ em phải nghe theo lệnh của anh!”

“Không… Anh… Anh đừng có lừa em…” Đương nhiên là Đinh Lam không tin.

“Em đã quên…” Triệu Ngọc trừng to hai mắt mà rống lên: “Lúc ở ngôi nhà tội ác, chúng ta đã chống đỡ thế nào? Tin anh đi, anh có thể giải quyết được!”

“Ôi Chúa ơi!” Nhưng không ngờ, Tịch Mộng Na vừa nghe Triệu Ngọc nói vậy thì đã kinh ngạc hô lên: “Hai… Hai người cũng biết ngôi nhà tội ác à… Hai người… đã tới đó rồi sao?”

“Cô…” Triệu Ngọc quay đầu lại quát Tịch Mộng Na: “Nếu cô không muốn chết thì từ bây giờ phải nghe theo tôi!”

“Nghe này…” Triệu Ngọc dùng một tay kéo Đinh Lam, còn một tay khác thì đè Tịch Mộng Na lại: “Đợi một lát nữa, hai người trốn ở chỗ này, đừng có đi đâu cả!”

“Hai người đã xem Tây Du Ký chưa?” Triệu Ngọc dùng tay vẽ một vòng tròn giữa không trung, “Bây giờ tôi vẽ một vòng tròn cho các cô, các cô không được ra khỏi cái vòng tròn này! Năm phút sau, tôi tiêu diệt hết kẻ địch thì sẽ quay lại đón các cô đi!”

“Anh rể…” Đinh Lam kéo Triệu Ngọc lại: “Anh… Anh đừng nói đùa có được không? Ban nãy anh cầm mảnh thủy tinh xông tới cũng đủ thần kinh lắm rồi đấy! Bây giờ anh còn muốn giết hết tất cả bọn chúng à? Vả lại, anh vẽ vòng tròn thì ngăn cản được ai hả? Bọn chúng sẽ lập tức xông tới đây ngay! Chúng ta… Chúng ta vốn…”

“Tôi…” Bỗng nhiên Tịch Mộng Na giơ tay lên nói: “Khi còn bé tôi từng xem Tây Du Ký nhưng bây giờ đã quên mất rồi, vẽ vòng tròn là có ý gì?”

Hai người trừng mắt nhìn Tịch Mộng Na.

“Nghe lời anh đi!” Triệu Ngọc vội vàng nháy mắt với Đinh Lam: “Anh rể em còn có kế hoạch dự phòng! Nghe lời…”

Triệu Ngọc vừa nói tới đây đã vẽ một vòng tròn giữa không trung, trong lúc vẽ vòng tròn, hắn chợt nghĩ tới gì đó, lập tức sử dụng một mạch hơn mười món đạo cụ.

Nhưng những món đạo cụ này đều là tàng hình, Đinh Lam và Tịch Mộng Na đương nhiên sẽ không nhìn thấy.

“Anh rể” Nhưng Đinh Lam cầm súng lên, vẫn không tin Triệu Ngọc: “Nếu anh thật sự có kế hoạch dự phòng gì thì ba chúng ta đã không rơi vào hoàn cảnh như bây giờ rồi! Thế này đi, để em đi với anh có được không?”

“Câm miệng!” Nhưng Triệu Ngọc lại mất kiên nhẫn quát to, lập tức kéo tới một loạt đạn gào thét lao qua đỉnh đầu bọn họ.

Lúc này, tiếng bước chân đáng sợ đã cách bọn họ ngày càng gần hơn, có thể thấy được một nhóm đông kẻ địch sẽ đến đây ngay lập tức.

Mà những kẻ địch này rõ ràng tới để bịt đầu mối, nên sẽ không nói nhảm với bọn họ. Đến lúc đó, cho dù bọn họ có mặc áo chống đạn trên người cũng khó mà thoát được một kiếp này!

“Em còn nhớ Mahazaya chứ?” Triệu Ngọc dang hai tay ra tựa như chim ưng đang che chở cho hai người phụ nữ, sau đó kiên định nói với Đinh Lam: “Anh nói anh sẽ quay lại đón em thì anh nhất định sẽ quay lại đón! Anh nói có thể tiêu diệt bọn chúng thì anh cũng có thể tiêu diệt bọn chúng! Em phải ngoan ngoãn ở lại đây đợi anh! Còn nữa…” Triệu Ngọc áp sát tới bên tai Đinh Lam, ra hiệu về phía Tịch Mộng Na mà nói: “Em phải trông chừng cô nàng kia đấy… Có hiểu không!?”

“Em… Chuyện này…” Cơn sóng trong lòng Đinh Lam trào dâng phập phồng vô cùng kịch liệt, trong đầu cô đang nhớ lại tình cảnh lúc ở Mahazaya trước kia.

Khi ấy, đúng là Triệu Ngọc nói được thì làm được, cuối cùng không chỉ phá được vụ án Kuman Thong mà còn ngăn chặn được cơn sóng dữ trong toà nhà Quốc hội, còn dựa vào sức lực của một mình mình cứu Juliet ra nữa…

Vậy thì…

“Tin anh đi!” Ánh mắt Triệu Ngọc vô cùng kiên định, giọng nói vang vọng khiến trái tim Đinh Lam rung lên. Đây nào phải tên thám tử lưu manh, anh rể bất lương ngày xưa nữa chứ?

Đây phải là một anh hùng khiến người người ngưỡng mộ!

Triệu Ngọc thấy Đinh Lam không giằng co nữa mới xoay người lại, cầm theo một khẩu súng rời khỏi chỗ ẩn nấp…

“Lúc ở trong nhà tù, tôi có nghe nói…” Tịch Mộng Na cũng bị ảnh hưởng bởi khí thế của Triệu Ngọc. Cô ta nhìn theo phương hướng Triệu Ngọc đã biến mất mà tràn đầy ngưỡng mộ, thở dài nói: “Từ sau buổi salon trinh thám trên đảo Kỳ Tích thì tên tuổi cuồng thám này cũng nổi lên như cồn! Nhìn từ chuyện hôm nay thì… Anh ta…”

Nhưng ngay khi từ “anh ta” vừa mới ra khỏi miệng Tịch Mộng Na thì đã thấy Triệu Ngọc “bay” về, rồi ngã bịch xuống mặt đất ngập đầy nước đọng!

Bịch…

Lần này ngã vô cùng thê thảm, đau đến thấu xương!

Ngay sau đó, một tên đàn em ăn mặc đồ rằn ri của Kang Kyu xuất hiện phía sau một bể cá. Có thể nhìn ra được Triệu Ngọc đã bị người này đấm bay ngược trở về…

Chuyện này…

Đinh Lam và Tịch Mộng Na nhìn cảnh tượng ấy cũng sững sờ theo, chỉ cảm thấy có mấy chục con quạ đen đang kêu quác quác bên tai mình.

Nhưng ngay lúc kẻ địch kia sắp đến gần hai người phụ nữ thì lại ngửi thấy mùi gì đó rồi lập tức bịt mũi lại kêu lên một tiếng, trên mặt lộ ra vẻ vô cùng đau đớn.

Thừa dịp sơ hở này, Triệu Ngọc lập tức búng ra khỏi nước, giơ tay nã cho người này một phát súng!

Đạn shotgun với sức mạnh vô cùng to lớn bay vụt ra, trúng ngay kẻ địch khiến hắn ta bay ra ngoài, cả người va mạnh vào bể cá to lớn làm nó vỡ tan, phát ra tiếng loảng xoảng loảng xoảng…

Phụt… Phụt…

Triệu Ngọc nhổ ra bọt máu, lúng túng mỉm cười với Đinh Lam và Tịch Mộng Na rồi giải thích: “Chuyện này cũng nằm trong kế hoạch của tôi, đừng lo lắng! Khụ khụ…”

Hắn ho khan mấy tiếng rồi mới phấn chấn tinh thần lên, chạy như điên về phía chỗ sâu trong sảnh lớn…